CHƯƠNG 11: Khiêu khích
Thụy Tuyết vào tẩm cung của Phụng vương, trong phòng buông mành, màn cũng che kín.
Nàng đi qua nhẹ nhàng vén màn, Phụng Minh không ngủ, chỉ nghiêng người nằm, giương mắt nhìn hoa vắn trên áo ngủ bằng gấm.
Thụy Tuyết nói: “Đại vương, cần phải dậy, chủ tử bảo nô tỳ đưa thuốc mỡ đến cho ngài.”
Phụng Minh vừa nghe Thụy Tuyết nhắc tới Triệu Lục, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhưng chỉ chớp mắt liền u ám, hắn đương nhiên biết tính tình của Triệu Lục, sao có thể mang thuốc tới cho hắn, hơn phân nửa là Thụy Tuyết tự mình lấy đến, nói ngọt thôi.
Phụng vương cũng không đứng dậy, cũng không nhúc nhích một chút, nằm nói: “Mấy ngày nay công chúa Đằng quốc sẽ vào lãnh thổ của Tiết quốc nhỉ?”
“Đúng vậy, nô tỳ nghe nói là Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương tự mình nghênh đón, chủ tử vì việc này vẫn luôn bận rộn… Đại vương ngài đừng trách chủ tử không đến, chủ tử rất nhớ ngài.”
Phụng Minh cười một tiếng, nói: “Ta biết.”
Đang nói, nội thị ở ngoài cửa bẩm báo, Tả tướng cầu kiến.
Thụy Tuyết nhíu mày, “Đại vương, ngài thân thể không thoải mái, nô tỳ giúp ngài đuổi người?”
“Không cần .”
Phụng Minh đứng lên, để Thụy Tuyết rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó đến noãn các nghị sự với Tả tướng.
Tả tướng cũng không ngồi xuống, thấy Phụng vương tiến vào, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Thỉnh Đại vương ân chuẩn cựu thần từ quan hồi hương.”
Phụng Minh thở dài, đỡ Tả tướng đứng lên, nói: “Sao Tướng gia lại nói vậy? Nếu có gì bất mãn với cô vương, Tướng gia cứ việc nói ra.”
“Cựu thần không dám! Chính là Đại vương để cựu thần nói rõ, cựu thần dù chết cũng không dám lừa gạt thánh thượng, chúng thần trong triều đã oán thán dậy trời với Trục Lộc hầu, hôm nay lâm triều Trục Lộc hầu lại bãi miễn một đám quan viên…”
Tả tướng nói xong cơ hồ lão lệ tung hoành, dập đầu nói: “Cựu thần biết rõ thánh thượng rất thân thiết với Trục Lộc hầu, nhưng cũng khẩn cầu Đại vương, cho cựu thần chúng ta một con đường sống, ân chuẩn từ quan hồi hương.”
Tả tướng nói xong kỳ thật trong lòng cũng bồn chồn, những lời này không biết có tác động đến thánh thượng, sao nửa ngày không nghe được động tĩnh, đành phải thoáng ngẩng đầu nhìn.
Phụng vương xoay lưng, một tay đỡ bàn, cũng không biết suy nghĩ gì, ngay sau đó chợt nghe Thụy Tuyết kêu một tiếng sợ hãi.
Phụng Minh thân mình lảo đảo, đột nhiên ngã xuống đất.
Thụy Tuyết xông lên nâng Phụng Minh dậy, tay vừa chạm vào liền cảm thấy cả người hắn nóng bỏng , Phụng Minh đã không còn ý thức, nhắm mắt cau mày, tựa hồ phi thường không thoải mái.
Triệu Lục đang tiếp khách trong phủ, không nghĩ tới Thụy Tuyết đột nhiên trở về, vô cùng lo lắng nói: “Chủ tử, ngài tiến cung đi, Đại vương té xỉu.”
Triệu Lục căng thẳng trong lòng, tim như bị người nhéo, theo bản năng đứng lên, nhưng đột nhiên bất động.
Chúng đại thần đều thức thời lui xuống, nói lúc khác lại đến.
Thụy Tuyết thấy mọi người đều đi rồi. Mới nói: “Chủ tử, ngươi liền qua nhìn một chút, vừa rồi Tả tướng vào cung cáo trạng ngài, dù đại vương không nói, trong lòng hẳn có điều bất mãn với ngài… Ngài liền dỗ dành Đại vương, lo gì không thành đại sự?”
Triệu Lục trầm ngâm một lát, “Chuẩn bị ngựa, tiến cung.”
******
Tân phi sắp vào cung, trong hậu cung có oán hận, cũng có khinh thường, dù sao Đằng quốc thua trận phải hòa thân, tân phi có xinh đẹp tới đâu, thân phận cũng không đủ quý giá.
Từ khi Tiết Quân Lương để thái y viện chữa thương cho Đằng Vân, Đằng Vân rõ ràng cảm thấy trên mặt tốt hơn, Tụ Dao mới là người cao hứng nhất, bộ dáng nương nương tốt lắm, hơn nữa dáng người quyến rũ, Tiết vương có nạp thêm vài tân phi tử cũng không cần sợ.
Nàng là người thông minh, liền thật cẩn thận chăm sóc nương nương, bôi dược uống thuốc, vết thương chuyển biến vô cùng rõ ràng.
Tân phi tử sắp vào cung, đã khiến hậu cung âm thầm xao động, hiện tại lại truyền lưu sửu nương nương là thiên nhân chi tư, một số phi tần nôn nóng, liền lấy lí do thăm bệnh bước vào cửa Vân Phượng cung.
Đức phi kìm nén tức giận, thời điểm nàng đến Vân Phượng cung, Đằng Vân vừa vặn không ở, tiểu Thái tử Tiết Bội đã lôi kéo Đằng Vân tới võ tràng.
Từ ngày thấy được bản lĩnh của Đằng Vân, tuy tiểu Thái tử tuy không nói gì, nhưng trong lòng rất tín phục, dù gì hoàng hậu nương nương này cũng không phải loại nữ nhân lý luận suông.
Đằng Vân không muốn thân cận tiểu Thái tử, nó là thái tử của Tiết quốc, cũng là Tiết vương tiếp theo, Đằng quốc và Tiết quốc giao chiến mười năm, thù hận đã lâu, trừ bỏ máu và sinh mạng, Đằng Vân không biết hai nước còn có gì để nói.
Chính là tiểu Thái tử không biết điều này, luôn thân cận hắn, nhờ hắn chỉ đọc sách bắn cung.
Điều này khiến Đằng Vân nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, khi đó bọn họ đều rất nhỏ, các huynh đệ cùng nhau đọc sách tập võ, sau khi trưởng thành liền từng người mượn sức kết đảng, hậu cung của Tiết Quân Lương to như vậy cũng chỉ có một đứa con trai, có lẽ cũng là chuyện tốt.
Lúc Đức phi đi tới, liền thấy tiểu Thái tử quấn quít lấy sửu hoàng hậu diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Đằng Vân một tay cầm khinh cung, phiên thân lên ngựa, cúi thấp người, cực nhanh tháo xuống một trường tiễn bên hông, đáp cung nhắm bắn, một loạt động tác mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, tiễn bắn ra cắm giữa hồng tâm.
Đức phi vỗ tay đi tới, cười nói: “Hoàng hậu nương nương lại có thân thủ tốt như vậy, mọi người đều nói thiên hạ của Phụng quốc là trên lưng ngựa, hôm nay muội muội mới lĩnh giáo.”
Đức phi nói xong, nhìn Đằng Vân giục ngựa trở về, quả nhiên bầm tín trên mặt đã tốt hơn nhiều, dần dần lộ ra màu da thật, xem ra ngự y cũng xuất hết tài, làn da kia giống như trẻ con mới sinh, vì phóng ngựa mà đổ mồ hôi, cổ áo ẩn ẩn hiện lên hồng nhạt.
Trong lòng Đức phi đại chấn, tuy nói ngày thường Tiết Quân Lương đều thích mỹ nhân mềm mại, nhưng quân vương nào không thế, ngoan ngoãn nghe lời, hiểu ý quân vương, làm quân chủ tiêu tan mỏi mệt sau một ngày trên triều.
Chẳng qua khó tránh khỏi bệ hạ cũng ăn chán sơn trân hải vị, tâm tư quân vương từ trước tới nay đều khó đoán.
Đức phi thấy không ai nói gì, chính mình lại cười rộ lên, điệu bộ quen thuộc từ trước tới nay, “Mặt của tỷ tỷ quả nhiên đã tốt lên, đúng là mỹ nhân trời sinh, trách không được thánh thượng sủng hạnh tỷ tỷ.”
Tiết Bội nghe nàng luyên thuyên, biết là vì nàng bình thường được sủng ái, cho nên không sợ hãi, dù gì mặt hoàng hậu có tốt lên, cũng không thể so sánh với nàng.
Hơn nữa nàng vừa đến đã nói “Thiên hạ của Phụng quốc là trên lưng ngựa”, lại khen hoàng hậu công phu hảo, người có tai đều nghe ra, hoàng hậu dị quốc có võ công, đặt ở thâm cung là dưỡng hổ vì hoạn.
Tiết Bội chưa kịp phát tác, chợt nghe Đằng Vân cười lạnh một tiếng, hắn nhẹ nhàng giục ngựa, đi đến trước mặt Đức phi, lạnh giọng nói: “Tiết vương sủng hay không sủng ta là một chuyện, ngươi một phi tử nhìn thấy hoàng hậu không quỳ lại là một chuyện khác.”
Tiết Quân Lương đang ở noãn các phê duyệt tấu chương, chợt nghe ngoài cửa có người khóc nỉ non, liền gọi Khương Dụ tiến vào, Khương Dụ bẩm báo, “Là thị nữ bên người Đức phi nương nương, khóc nói hoàng hậu oán hận Đức phi đã lâu, đang tại võ tràng dụng hình.”
Tiết Quân Lương vừa nghe có chút phản ứng không kịp, sau đó lại bật cười, sửu hoàng hậu này thật sự cho mình kinh hỉ.
Y gọi cung nữ kia vào, cũng nữ kia liền quỳ trên mặt đất khóc lóc, “Bệ hạ, ngài mau cứu Đức phi nương nương…”
Cung nữ khóc thút thít, khóc vô cùng thê thảm, vừa gạt lệ vừa nói: “Nương nương chỉ khen Hoàng hậu nương nương thân thủ hảo, nói thiên hạ của Phụng quốc là trên lưng ngựa, Hoàng hậu nương nương liền trách tội Đức phi nương nương nói năng lỗ mãng… Bệ hạ, ngươi nhanh đi cứu cứu Đức phi nương nương a!”
Tiết Quân Lương là ai, hiển nhiên nghe ra mấy câu này là tránh nặng tìm nhẹ, tuy rằng ngày thường y không nói, cũng biết Đức phi thị sủng mà kiêu, nhưng hậu cung không có gì nhiễu loạn, y lười đi quản.
Tiết Quân Lương thực muốn đi xem náo nhiệt, nhưng sợ mình tới lại dẫn tới Đức phi khóc lóc om sòm, bên tai không yên, cho nên y đành bảo Khương Dụ đi truyền khẩu dụ của mình.
Khương Dụ tiến lên đưa lỗ tai nghe khẩu dụ, cũng nữ kia còn tưởng rằng Tiết vương để Khương tổng quản tới cứu Đức phi, gõ đầu tạ ân, không kiềm được vui vẻ trên mặt.
Thị nữ kia tưởng mình mang cứu binh về, vừa đến võ tràng liền nhào tới bên cạnh Đức phi, không cho thị vệ tiếp tục dùng hình.
Kiêu ngạo của Đức phi vừa bị dập tắt, nhìn thấy Khương Dụ đến, nàng cũng tưởng Tiết vương tới cứu mình, liền giả trang đáng thương.
Đằng Vân sai người đặt ghế, Thái tử ngồi bên cạnh, thoạt nhìn thực nhàn nhã, Tụ Dao thành thật đứng sau xem náo nhiệt, nàng đương nhiên biết tính tình của nương nương nhà mình, tuy rất dễ nói chuyện, bình thường cũng thực nhuyễn thực hiền hòa, nhưng chọc hắn nóng nảy, tựa như mình trước kia ăn một cái tát, hiện giờ trong lòng vẫn còn phát sợ.
Khương Dụ thỉnh an Đằng Vân và Tiết Bội, sau đó cười nói: “Lão nô là tới truyền khẩu dụ của Thánh Thượng, nói xong liền đi.”
Ông nói xong, mặt hướng Đức phi, nói: “Bệ hạ truyền khẩu dụ, phượng ấn trong tay hoàng hậu, mọi việc của hậu cung đều do hoàng hậu chưởng quản, lần sau lại vì việc nhỏ mà tùy tiện xông vào noãn các, nghiêm trị không tha.”
Khương Dụ nói xong, quỳ an Đằng Vân cùng Tiết Bội, liền lui xuống.
Để lại Đức phi mở to hai mắt nhìn, không thể tin lời mình vừa nghe.
Đằng Vân kỳ thật cũng không muốn cùng Đức phi chấp nhặt, nhưng nhiều ngày qua hắn bị phi tử của Tiết Quân Lương làm phiền, mỗi ngày đều có phi tử nọ phu nhân kia đến thăm bệnh đến thỉnh an, có thăm dò có khiêu khích, cũng có mượn sức hắn.
Xem như Đức phi tới không đúng thời điểm, sáng mai tân phi tử sẽ vào kinh, thuyết minh Đằng Thường cũng sẽ đến, Đằng Vân liền cảm thấy phiền toái không thôi, vừa lúc lấy Đức phi làm nơi trút giận.
Khẩu dụ của Khương Dụ quả nhiên gây chấn động, hậu cung lập tức chuyển biến, Đức phi đã muốn thất sủng, dù xinh đẹp cỡ nào cũng không thể dùng, hóa ra bệ hạ thích phi tử tài đức vẹn toàn, văn võ không mất.
Màn đêm buông xuống, Khương Dụ đến xin chỉ thị của Tiết vương, chiêu hậu phi thị tẩm, Tiết Quân Lương ném bút son xuống bàn, nhu nhu thái dương, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cười đầy bí hiểm, lật bài tử của hoàng hậu.