CHƯƠNG 12: Hai cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm
Nội thị tới báo tin, Tụ Dao so với chánh chủ còn cao hứng hơn, vội vã giúp Đằng Vân tắm rửa thay quần áo. Còn thực thông minh cho nội thị truyền lời một ít bạc.
Chỉ có Đằng Vân không hưng phấn, hắn đương nhiên biết một đế vương sao có thể thật sự lâm hạnh sửu nương nương, dù sửu nương nương này không xấu như trước, nhưng vẫn không thể so sánh với phi tử khác.
Rốt cuộc trong hồ lô của Tiết Quân Lương chứa cái gì, kỳ thật rất đơn giản, Tiết Quân Lương vừa muốn lợi dụng thời gian nghênh thú Đằng quốc đại công chúa để quân đội nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa muốn lập uy cho Tiết quốc.
Mà thân phận hiện tại của mình, vừa lúc trải đường cho Tiết Quân Lương, một cây gậy một trái táo đỏ, muốn lợi dụng sửu hoàng hậu hướng tân phi tử lập uy, lại muốn hoàng hậu nương nương tới từ Phụng quốc này mang ơn y.
Tính toán của Tiết Quân Lương rất tốt, chẳng qua đụng phải Đằng Vân.
Đằng Vân tắm rửa rất lâu, động tác của hắn không nhanh không vội, hoàn toàn không để ý chuyện này, lúc đầu Tụ Dao còn rất cao hứng, sau lại cảm thấy không thích hợp.
Chờ Đằng Vân tắm rửa xong, Tụ Dao lại chọn y phục cho hắn, hắn dáng người xinh đẹp, mặc tố y có vẻ đoan trang, diễm lệ lại hiển quyến rũ trời sinh, Tụ Dao chỉ có thể cảm khái trong lòng, kỳ vọng mặt nương nương nhanh chóng tốt lên, như vậy Vân Phượng cung mới chân chính đứng vững trong hậu cung.
Tụ Dao thay Đằng Vân kéo búi tóc, Khương Dụ lại đây nói: “Nương nương, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ .”
Tụ Dao định cười nói sắp xong, nhưng chưa nói ra, chợt nghe Đằng Vân mở miệng trước, “Làm phiền tổng quản tự mình đến Vân Phượng cung một chuyến, chẳng qua sợ phải thẹn với ưu ái của bệ hạ…”
Khương Dụ có chút không rõ, nói: “Nương nương chỉ giáo cho?”
Khương Dụ đi thúc giục rất nhanh đã trở lại, cung kính cúi đầu nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương nói… Nói hôm nay thân thể có bệnh nhẹ, không thể hầu hạ bệ hạ…”
Tiết Quân Lương vừa nghe liền nở nụ cười, Khương Dụ còn tưởng rằng Đại vương nhất định phát giận, nhưng ngược lại hoàn toàn không có dấu hiệu sinh khí, còn nói: “Hóa ra cô cưới được một hoàng hậu biết đọc tâm người, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu…”
Y trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Nếu hoàng hậu bị bệnh, vậy chuẩn bị bộ liễn (đại khái là cái xe vua ngồi), cô muốn đi thăm bệnh.”
Tụ Dao giống như bị đánh, có chút ủ rũ nói: “Nương nương, ngài sao thế a? Nếu… Nếu cáu kỉnh, ngài đừng trách nô tỳ chẳng phân biệt tôn ti, nếu cáu kỉnh cũng không nên cáu kỉnh tại thời điểm này, khiến bệ hạ tức giận thì phải làm thế nào chứ?”
Đằng Vân không nói gì, chỉ thở dài, Tụ Dao đi theo mình, coi như là xui xẻo, cung nhân nào chẳng muốn theo chủ tử được sủng ái, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, dù nô tỳ cũng có mặt mũi.
Nhưng Đằng Vân căn bản không muốn làm hoàng hậu, hắn gọi Đằng Vân, là đại tướng quân của Đằng quốc, thậm chí cả đời của hắn đều kết thúc trong tay Tiết Quân Lương, một tiễn xuyên tim kia theo hắn vào giấc ngủ, làm sao hắn có thể dùng thân thể nữ nhân để phục vụ cừu nhân của hắn chứ?
Đằng Vân không ngốc, hắn biết hắn cần sống sót, chỉ có sống sót mới có thể tìm cơ hội rời khỏi Tiết quốc, nhưng đây là điểm mấu chốt của hắn, Tiết Quân Lương không thể chạm, cho dù ngọc nát.
Đằng Vân nằm trên tháp thượng nhắm mắt dưỡng thần, chỉ thấy một thị nữ vội vã chạy vào bẩm báo: “Nương nương, bệ hạ… Bệ hạ tự mình đến thăm bệnh!”
Cái này ngay cả Tụ Dao cũng sửng sốt, chẳng lẽ tới khởi binh vấn tội?
Tụ Dao nhất thời đổ mồ hôi, nói: “Nương nương, ngài giả vờ một chút, nói là… Nói là đau đầu!”
Vừa nói xong, bộ liễn của Tiết Quân Lương đã đến cửa Vân Phượng cung, Tiết Quân Lương bước xuống hạ, cung nhân đánh đèn ***g chiếu sáng, một đường đi vào.
Tiết Quân Lương vào đại điện, mọi người quỳ lạy thỉnh an Tiết vương.
Tiết Quân Lương nhìn quanh một vòng, Đằng Vân quỳ gối ở giữa, cúi thấp đầu nhìn không tới biểu tình, y tự mình tiến lên nâng Đằng Vân dậy: “Ái phi cần gì đa lễ, cô nghe nói ngươi bị bệnh, đặc biệt tới thăm.”
Đằng Vân bị Tiết Quân Lương dìu, một tay đối phương bắt lấy cổ tay của hắn, tay kia đỡ cánh tay hắn, điều này khiến Đằng Vân cực độ chán ghét, nhưng hắn không ngốc đến mức gạt Tiết vương ra, chỉ có thể nhịn xuống.
Đằng Vân khô cằn tạ ân.
Tiết Quân Lương dìu Đằng Vân vào nội thất, lại nói: “Ái phi cảm thấy trên mặt thế nào, phương thuốc của thái y viện còn dùng được chứ?”
Đằng Vân nghe y nửa thật nửa giả quan tâm, hỏi một câu liền ứng một câu, đáp cũng nửa thật nửa giả.
Tiết Quân Lương phát hiện hai người bọn họ nói chuyện thực thú vị, mình họa hồ lô hắn liền họa biều (cái bầu), đáp lại giống hệt, nhìn như thực cung kính, nhưng ý tứ của đối phương thực rõ ràng, đó chính là, không thích tỏ thái độ với mình…
Tiết vương nhiều năm như vậy không thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không có trục trặc gì lớn, y không muốn người khác nịnh nọt, nhưng thích lời ngọt là bản năng của con người, đột nhiên đụng tới một người, không nịnh nọt, không thích tỏ thái độ với mình, Tiết Quân Lương bỗng nhiên đầy hưng trí.
“Nếu ái phi không có gì đáng ngại, đêm nay cô ở đây sẽ không quấy rầy ái phi nghỉ ngơi chứ?”
Tiết Quân Lương nói xong, liền thấy đối phương căng thẳng trong nháy mắt, khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn phản bác mình, lại nghẹn trở về, biểu tình chỉ giây lát lướt qua, nhưng Tiết Quân Lương nhìn rõ ràng, càng cảm thấy thú vị.
Tiết Quân Lương sai người mang bàn cờ lên, sau đó lệnh cung nhân trong điện đều ra ngoài, cùng Đằng Vân chơi cờ.
Tiết Quân Lương thích hạ cờ, nhưng kỳ lực dở tệ, mỗi lần cùng Tiết Hậu Dương chơi cờ, đều là Tiết Hậu Dương cố ý nhượng, dù Tiết Hậu Dương trời sinh tính tình thẳng, cũng biết quân thần khác nhau, ai dám thắng ngôi cửu ngũ?
Nhưng Đằng Vân không hề thủ hạ lưu tình, sau khi thua ba trận, Tiết Quân Lương cười một tiếng, đặt quân cờ xuống, nói: “Ái phi tinh thông kỳ nghệ, cô thua tâm phục, hoàn toàn không có cách cứu vãn.”
Đằng Vân ôn hoà nói: “Chơi cờ là chuyện tu sinh dưỡng tính, thiếp thân tự cho rằng, bệ hạ không thích hợp chơi cờ.”
“A?”
Tiết Quân Lương cười nói: “Sao ái phi lại cho rằng như vậy?”
“Lệ khí của bệ hạ quá nặng.”
Đằng Vân nói: “Được cái này mất cái khác, bị mất một vùng hắc kỳ.”
Tiết Quân Lương nhìn bàn cờ thật lâu, tựa hồ đang ngẫm nghĩ lời của Đằng Vân, cuối cùng nói: “Là do lòng tham của cô.”
Đằng Vân cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Thiếp thân vô ý chống đối bệ hạ.”
“Nói gì chứ,” Tiết Quân Lương nói: “Cô không tránh tội ái phi, lời này của ái phi cô sẽ suy nghĩ một chút.”
Hai người hạ ba ván Tiết Quân Lương liền chán, nhưng canh giờ còn sớm, Tiết Quân Lương thật sự không đi, tự tay thượng dược cho Đằng Vân, sau đó lệnh cung nhân chuẩn bị đi ngủ.
Tiết Quân Lương tháo mũ miện, cởi ngoại sam, vẫn thấy Đằng Vân đứng cách đó không xa, không nhúc nhích.
Đằng Vân nói: “Bệ hạ đi ngủ, thiếp thân liền không quấy rầy, cái này là quỳ an.”
Tiết Quân Lương thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười, quân vương đến cung nương nương, sau đó quân vương ngủ nương nương cáo từ, đây là đạo lý gì.
Đằng Vân vừa muốn xoay người đi ra ngoài, Tiết Quân Lương lại đột nhiên đứng lên, bắt được đối phương, ôm vào trong lòng.
Chúng cung nhân vừa thấy, đều thức thời lui xuống, trong lòng còn thầm nghĩ, Hoàng hậu nương nương quả nhiên khôn khéo, lạt mềm buộc chặt khiến Đại vương mê đến thần hồn điên đảo.
Đằng Vân bị Tiết Quân Lương vây vào trong ngực, khổ nỗi đây không phải bản thân hắn, không có khí lực lớn bằng đối phương, thoát không ra, chỉ có thể theo bản năng thẳng lưng, đề phòng nhìn chằm chằm đối phương.
Tiết Quân Lương bị vẻ mặt của hắn chọc cười, giống như con mèo bị trêu đùa đến nóng nảy, xù lông khua móng vuốt trong lòng mình.
Một tay Tiết Quân Lương ôm thắt lưng hắn không buông, tay kia ái muội vuốt ve sau lưng hắn, cười nói: “Ái phi không muốn hầu hạ cô ngủ sao?”
Đằng Vân tiếp lời nói: “Thiếp thân sợ bộ dạng xấu xí, kinh động bệ hạ.”
“Nguyên lai là trách ta trước kia vắng vẻ ngươi.”
Đằng Vân không biết đối phương rút ra kết luận này từ đâu, chỉ có thể nói: “Canh giờ không còn sớm, bệ hạ ngủ đi, sáng mai còn phải nghênh thú tân nương nương.”
Hắn nào biết mình nói như vậy, thực giống ăn dấm chua, quả thật nghe như đang ghen tị.
Tiết Quân Lương ha hả mà cười, bỗng nhiên cánh tay dùng sức, đặt Đằng Vân nằm xuống giường.
Đằng Vân nhất thời kinh ngạc, chống tay muốn ngồi lên, Tiết Quân Lương cảm thấy đùa hắn thực thú vị, nhưng đùa đến nóng nảy cũng không tốt.
Vì thế đưa tay chặn vai của hắn, buộc hắn nằm lại, nói: “Yên tâm, nếu ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng cầu người, bất quá đó cũng là chuyện sớm hay muộn, chắc chắn ngươi sẽ nguyện ý.”
Tiết Quân Lương có vẻ nắm chắc phần thắng, dường như rất tự tin, Đằng Vân cũng vô tâm tự hỏi lời y, hắn chỉ biết hiện nay mình an toàn, nhất thời thở phào một cái, mới cảm thấy chính mình đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiết Quân Lương nằm bên ngoài, buông màn, thay Đằng Vân chỉnh tốt chăn gấm, mới nói: “Ngủ ngon.”
Tuy Đằng Vân không muốn ngủ cùng Tiết Quân Lương, nhưng tốt xấu gì cũng xem như tránh được một cửa, không nên quá khắt khe, tận lực giữ khoảng cách với Tiết Quân Lương, thân mình lui vào bên trong.
******
Đại quân của Tiết Hậu Dương đóng tại ngoại ô kinh thành, chỉ mất nửa ngày có thể vào kinh.
Mặt trời sắp hạ sơn, qua một buổi tối, công chúa sẽ tiến vào Tiết quốc, Đằng Thường nhìn trời chiều có chút cảm khái, nếu mình vào kinh hẳn khó còn sống.
Nội thị đi theo hắn là thân tín của Đằng vương, lúc này có chút do dự, đột nhiên quỳ xuống nói: “Tướng gia! Lão nô cầu ngài, thừa dịp trời tối đào tẩu nhanh!”
Đằng Thường nhìn người quỳ trên mặt đất, cười nói: “Ngươi bảo ta đào tẩu thế nào? Nếu chạy trốn chính là bất trung bất hiếu.”
Nội thị khóc ròng nói: “Tướng gia trung hiếu toàn bộ Đằng quốc đều biết, nhưng Đằng vương lại không biết, cho dù Tướng gia chết ở Tiết quốc, đại vương vẫn không biết… Tuy lão nô thụ hoàng ân, nhưng cũng hiểu được chân thành của Thường tướng, lúc này Tướng gia không đi, sao báo quốc! Thật sự là tội gì a!”
Đằng Thường thở dài: “Chính là vì cái gì, toàn bộ Đằng quốc biết, chỉ Đằng vương không biết… Như lời ngươi nói, thâm thụ hoàng ân, lúc này báo đáp.”
Khi hai người nói chuyện, Tiết Hậu Dương đã đi tới, nội thị cả kinh, không biết lời bọn họ có bị Vạn Niên hầu nghe không.
Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Vạn Niên hầu không dư thừa chút biểu tình, chỉ nghe hắn nói: “Ngày mai sẽ vào kinh, Thường tướng cùng uống một chén chứ?”