Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 150: Chương 150: Chương 124.1: Bữa tối dưới ánh nến




Editor: Táo đỏ phố núi

“Rất xin lỗi, cô ấy đã có bạn nhảy rồi.” Giữa lúc Hoàng Bộ Tuyết đưa tay ra thì có một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông, với dáng người giống như người mẫu mặc bộ đồ tây màu đen theo phong cách Dolce&Gabbana, rất mê người! Mái tóc màu bạch kim phiêu tán ở phía sau khiến cho anh càng trở nên tà mị, chân mày vô cùng khí phách, bên dưới là đôi mắt màu đen sắc bén, lay động và gợi cảm, phản nghịch và tà ác. Dung mạo cũng anh tuấn và phóng khoáng như Âu Dương Linh, nhưng có chút khác biệt là ánh mắt khi nhìn chăm chú khiến cho người ta sợ hãi, có chút khát máu giảo hoạt, nhưng lại lộ ra sự cơ trí, đôi môi bá đạo như cánh hoa làm cho người ta muốn hái. Đó là tội ác, là bóng tối chân chính, nhưng vẫn khiến cho người ta đi về phía anh giống như con thiêu thân lao vào lửa, bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn vào anh ta đã được định trước là sẽ diệt vong.

Nghe thấy tiếng, bốn người cùng nhau quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Âu Dương Linh có chút kinh ngạc: “Vũ Hiên?”

“Làm sao anh biết chỗ này?” Nhìn người mới tới, hình như Hoàng Bộ Tuyết kinh ngạc không ít, tại sao anh ta lại biết chỗ này?

Nhìn La Vũ Hiên, vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Bộ Tuyết, Nhậm Thiếu Hoài nghi hoặc hỏi: “Các người biết nhau? Vị này là trợ lý La của tập đoàn Vũ Huyền, gần đây công ty chúng tôi đang hợp tác dự án mở rộng Địa ốc, tôi mời trợ lý La tới góp vui.”

Nhậm Thiếu Hoài hỏi, đồng thời cũng giải thích đơn giản sơ lược, chẳng qua, có thể thấy được, nụ cười của anh ta lóe lên một chút tôn kính.

Khóe miệng của La Vũ Hiên khẽ nâng lên nụ cười nhạt, cũng không mở miệng, mà đem tầm mắt rơi trên người của Hoàng Bộ Tuyết.

‘Tập đoàn Huyền Vũ’? Ánh mắt của Âu Dương Nguyên ở bên cạnh nhất thời lóe sáng, rất nhanh đã cười ha ha vươn tay ra: “Thì ra là trợ lý La, quả thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, xin chào, tôi là Âu Dương Nguyên tập đoàn Âu Dương.”

Đối với ông ta Nhậm Thiếu Hoài cũng chỉ cười nhạt không nói, chẳng qua, đối với La Vũ Hiên, sau khi quét mắt nhìn ông ta, lạnh nhạt giơ tay ra bắt rồi buông ra, tầm mắt lại rơi vào trên người của Hoàng Bộ Tuyết.

“Em mặc lễ phục vào rất đẹp.” Lời nói của anh mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng lại lọt vào tai của ba người đàn ông còn lại.

Hoàng Bộ Tuyết vừa muốn mở miệng, La Vũ Hiên đã bước lên phía trước nắm eo của cô, không chào hỏi một tiếng, đã kéo người vào trong sàn nhảy.

Ba người đàn ông bị bỏ lại ở một bên, tâm tư khác nhau!

La Vũ Hiên khôi ngô tuấn tú khẽ ôm Hoàng Bộ Tuyết dịu dàng xinh đẹp nhảy múa, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, hai người xinh đẹp với kỹ thuật nhảy điêu luyện, giống như một bức tranh đẹp đẽ khiến cho người ta mê mẩn.

“Anh . . . Anh làm gì mà nhìn ghê vậy?” Đôi mắt đen láy thâm thúy của La Vũ Hiên khiến cho người ta phải sợ hãi, giống như sẽ hớp mất hồn phách của người khác vậy, khiến cho lỗ chân lông của cô dựng ngược hết lên.

“Lần trước tại sao lại trốn?” Không ngờ đột nhiên lại gặp người phụ nữ đột nhiên biến mất mấy ngày ở chỗ này, chẳng qua, lúc cô xuất hiện, anh nhìn một cái đã nhận ra cô ngay.

“Cái gì mà trốn với không trốn, tôi không biết anh đang nói . . . Ưm!” Anh ngang nhiên nắm chặt cánh tay đang đặt ở eo ếch của cô, khiến cho cả người cô thiếu chút nữa thì đứt thành hai khúc, đau tới mức cô kêu oai oái. “Buông lỏng tay một chút có được không? Đừng ôm chặt như vậy chứ . . ., như vậy rất khó coi, tôi cũng sắp không thể nhảy được nữa rồi.”

“Không được! Có kinh nghiệm của lần trước, bây giờ tôi đã hiểu rõ em là tiểu hồ ly giảo hoạt như thế nào rồi; nếu như không nắm chặt lấy em, đến lúc đó em lại biến mất như một làn khói, một mình tôi bị bỏ lại trên sàn nhảy, lúc đó mới thật sự khó coi!”

“Cái gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì nữa.” Cô chột dạ giả ngu, bàn tay nhỏ bé cầm trên vai anh ra sức đẩy, “Tôi thấy anh đang nói lảng sang chuyện khác, muốn đánh trống lảng để nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi, không có cửa đâu.”

“Nghe không hiểu? Hoàng Bộ Tuyết, tôi không phải là La Vũ Hiên mới ra đời, mà để cho người khác tùy tiện nói một hai câu là nắm đầu lôi đi được!” Không đếm xỉa tới lời từ chối của cô, La Vũ Hiên mạnh mẽ tăng thêm một chút lực kiềm chế, đem thân thể mềm mại đè ở trước ngực, “Nói, tại sao trốn? Không phải bảo em dọn tới nhà trọ của tôi sao?”

“Anh . . .” Cô tức giận không muốn giả vờ vô tội nữa, cắn răng khẽ nói: “Xin hỏi vị tiên sinh La Vũ Hiên anh minh, tại sao tôi lại không nên trốn? Tôi cũng không phải Bạch Nghi, chuyển tới chỗ của anh? Anh cho tôi là người ngu? Tôi không muốn bị tổn thương, cho nên tôi phải nghĩ cách bảo vệ mình, điều này thì có gì sai? Người phải kiểm điểm lại chính là tên háo sắc nhà anh đó, anh có tư cách gì mà hung dữ với tôi?”

“Tôi sẽ không làm em bị tổn thương.” Anh trừng mắt lên. Bao nhiêu phụ nữ dùng hết tâm cơ, nằm rạp dưới gấu quần của anh, chỉ mong anh rủ lòng thương xót, cô lại dám lên án anh là . . . Háo sắc!

“Sao tôi biết được là sẽ không?” Nếu so với về con ngươi, xưa nay cô không thua người khác, cô cũng trừng mắt lên, dùng sức trừng lại anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh dừng lại một chút, sức lực kiềm chế cũng buông lỏng không ít.

“Hôm đó . . .” Anh chậm chạp mở miệng, “Hôm đó tôi hành động có chút đột ngột.”

Hoàng Bộ Tuyết tức giận lườm anh một cái, “Muốn xin lỗi thì có thành ý một chút, vòng vo như vậy tôi không hiểu.” Có chút đột ngột? Cũng hiểu được ‘hàm súc’ quá ha!

Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng không chịu yếu thế trừng mắt lên nhìn lại, một lúc lâu, anh lại bật cười.

“Sẽ không.” Không khỏi nhéo cái mũi thanh tú của cô, chỉ là, sau đó liền cứng đờ người lại, rất dễ nhận thấy, đối với động tác này của anh, ngay cả anh cũng giật mình, nhưng mà, cũng chỉ giằng co một chút mà thôi.

“Đừng nghĩ chuốc mê tôi, tôi không để cho mình bị xoay vòng vòng . . .”

“Bộ lễ phục này của em hở lưng à?” Đột nhiên anh lên tiếng cắt đứt câu nói còn đang nói dở của cô, trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như cô là người ngoài hành tinh.

“Không sai!” Nói đến bộ lễ phục này, vẻ mặt của Hoàng Bộ Tuyết không nhịn được trở nên hớn hở nói: “Phần lưng được cắt xén theo kiểu chữ V, vừa lúc có thể lộ ra được đường cong và phần da thịt tuyết trắng không chút tì vết của phái nữ, là một trong những kiệt tác thiết kế của nhà thiết kế mà tôi thích nhất.”

Buổi dạ tiếc này là dùng tác phẩm mới ra của nhà thiết kế kia, ở nước Pháp chẳng qua mới có ba cái, chỉ là, Diễng đáng ele quiý don. hình như có chút quá đà, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là thả mái tóc uốn xoăn đến eo của cô ra để che lại phần lưng, khiến cho người ta nghĩ nó là một thiết kế kín đáo. Nhưng với điều kiện tiên quyết là cô không hất đầu, không làm động tác kịch liệt, cũng không khiêu vũ với người khác.

“Phần thiết kế hở lưng chính là điểm đặc biệt của bộ dạ tiệc này . . . La Vũ Hiên!” Cô mở to mắt, cực kỳ tức giận hạ thấp giọng kêu lên: “Anh đang làm cái gì?”

“Làm cái gì? Đương nhiên là hưởng thụ niềm vui thú của bộ lễ phục này mang lại.”

Vẻ mặt của anh rất vô tội, nhưng ma chưởng của anh lại dính vào phần lưng của cô, hơn nữa ỷ có mái tóc dài che đậy lại, không chút kiêng kỵ vuốt ve phần lưng mềm mại tinh tế của cô; một dòng điện tê dại truyền tới tứ chi của cô, khiến cho toàn thân cô trở nên cứng ngắc, da gà nổi hết lên.

“Hưởng thụ . . .” Cô muốn sặc, cắn răng gầm nhẹ, đôi mắt vì tức giận như muốn bắn ra lửa. “Anh đang ở đây nói hươu nói vượn gì hả? Tôi lệnh cho anh mau mau thu hồi lại cái móng vuốt sói của anh ngay!”

“Không được!” Anh nhẹ nhàng từ chối, nhận định là cô không dám gây xung đột với anh ở trong sàn nhảy, không muốn làm trò cười, cho nên càng không có chút kiêng kỵ ăn đậu hũ của cô, mà Hoàng Bộ Tuyết đáng thương cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi . . . nhịn lại.

“Em dám mặc miếng vải rách để khiêu vũ với tôi, đã nói lên là muốn mời tôi sỗ sang; tôi chỉ làm theo ý của em, hưởng thụ chút đậu hũ non của em mà thôi. Nhưng mà, sờ tới sờ lui cũng chỉ toàn là xương, Hoàng Bộ Tuyết, không phải là tôi ghét bỏ hay xem thường gì, nhưng mà vóc người của em thật sự . . .”

“La Vũ Hiên!” Anh ta không những phê bình kiệt tác của thần tượng cô là ‘Vải rách’, mà còn dám ghét bỏ vóc người của cô chê không đẹp? Thật quá đáng!

“Làm sao?”

“Anh đừng có được lợi mà còn ra vẻ, khinh người quá đáng!”

“Được lợi? Ừ, coi như em cũng có chút tự hiểu, biết cả người của mình đều là xương, quả nhiên không có cái gì ‘quý’.”

“Nếu ghét bỏ, xin đừng miễn cưỡng, lập tức bỏ cái móng vuốt của anh ra.” Không phải có người cả người đều là bộ xương khô sao? Tên quỷ háo sắc đáng chết này! “Không nên rảnh rỗi không có việc gì làm như vậy, La Vũ Hiên!”

Người khác không nghe thấy miệng lưỡi sắc bén của hai người, cũng không nhìn thấy được Hoàng Bộ Tuyết đang cắn răng tức giận, chỉ thấy hai người họ ôm nhau cứng ngắc nhảy hết bài này tới bài khác; không ngờ La Vũ Hiên lại có biểu hiện nhiệt tình như vậy, khiến cho Âu Dương Nguyên vui mừng tới mức hiện lên cả đuôi lông mày.

Vốn cứ tưởng rằng Tiểu Tuyết có thể khiến Nhậm Thiếu Hoài coi trọng, đột nhiên xuất hiện ra một nhân tố mới là La Vũ Hiên, cừu đen liền biến thành ngựa đen; nhưng mà, bất luận là ai trong số bọn họ, kết quả đều giống nhau.

Ha ha, xem ra ông sẽ không bị thất vọng. Chẳng qua . . .

Ánh mắt khôn khéo của ông ta khẽ liếc nhìn Âu Dương Linh, trầm ngâm một chút, trong lòng lập tức có điều tính toán.

Đối với Âu Dương Nguyên thì vô cùng vui vẻ, nhưng mà những cô gái xinh đẹp đang tham dự bữa tiệc này thì vô cùng ghen ghét, hận không thể xông lên ‘tách’ hai người tra, bởi vì chỉ cần nghe thấy tiếng tăm của tập đoàn Huyền Vũ, mặc dù nói La Vũ Hiên là trợ lý, nhưng có chứng cứ xác thực là anh có lực ảnh hưởng ở công ty, tuyệt đối cũng không thua kém gì vị trí tổng giám đốc công ty.

Hoàng Bộ Tuyết vô lực không có cách nào thoát thân, cũng rất muốn người đang dính sát ở bên cạnh Nhậm Thiếu Hoài ‘tách ra’, ánh mắt hướng về phía Âu Dương Linh cầu xin giúp đỡ; nhưng thái độ của Âu Dương Linh lại khác thường, bất đắc dĩ quét mắt về phía đoàn mỹ nữ ở bên cạnh anh ta, buông tay đối với em gái bảo bối của anh ta, ý muốn nói sự bất lực của anh ta.

Âu Dương Linh đã nhận ra được mình đã bảo vệ quá mức đối với em gái, cho nên đã khiến cho ông già bất mãn; vì vậy, anh ta quyết định nhân cơ hội tối nay, để cho cô tìm hiểu một chút về tình hình thực tế. Dù sao khi ở dưới mí mắt của anh ta, thì cô cũng sẽ không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.