Editor: Táo đỏ phố núi
Hoàng Bộ Tuyết đáng thương không biết mình đã bị anh trai ‘thả trâu ăn cỏ’, chỉ là, lúc ngoảnh đầu nhìn lại thì phát hiện ra mình đã trở thành đối tượng khiến cho mọi người chỉ trích.
“La Vũ Hiên, rốt cục anh muốn nhảy tới khi nào? Nếu anh còn không đổi người, khẳng định là tôi sẽ bị chết rất khó coi.” Những ánh mắt sắc lạnh ở xung quanh đang chĩa về phía cô khiến cô chân lông của cô dựng ngược lên.
La Vũ Hiên nhìn lại theo tầm mắt của cô; nhất thời xuất hiện dưới ánh mắt của anh, những người đẹp kia giống như được làn gió xuân thổi qua, rối rít õng ẹo làm dáng, lộ ra những lúm đồng tiền cực kỳ xinh đẹp. “Đúng là không có đạo lý mà!” Cô không cho là đúng bĩu môi, không nhịn được oán trách: “Người như anh là quỷ háo sắc, cử chỉ lại ngông cuồng, sao lại được chào đón như vậy chứ? Mấy tiểu thư này ánh mắt có cũng như mù rồi sao? Tại sao không ai nhìn ra, con người của anh bên ngoài thì mạ vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thì thối rữa . . .”
Cô không chút kiêng kỵ phê bình chọc giận La Vũ Hiên, bàn tay vịn ở trên eo của cô khẽ xiết lại. “Á . . . “ Cô kêu lên, hết sức biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng lại. “Tiểu thư Âu Dương yêu quý, mới vừa rồi em nói cái gì tôi không nghe rõ, làm phiền em lặp lại một lần nữa.”
“Tôi nói . . . nói . . .” Dưới ánh mắt như chim ứng kia, Hoàng Bộ Tuyết không chạy trối chết đã là giỏi rồi, cô cũng không có can đảm lặp lại những lời chê trách lúc nãy nữa, đôi mắt linh hoạt khẽ chuyển một cái, cô mạnh mẽ ưỡn ngực nói: “Tôi khát.”
“Hả?” Anh nghi ngờ nhìn cô.
“Hả cái gì mà hả, nãy giờ người ta nói nhiều rồi.” Cô chu cánh môi đỏ thắm ra, “Nếu là người ga lăng, thì anh nên nói rằng tôi có vinh hạnh phục vụ cho cô không; còn nếu không nữa thì anh nên buông tôi ra, để tự mình tôi đi kiếm đồ uống cũng được.”
Suy nghĩ một chút, La Vũ Hiên kéo cô ra khỏi sàn nhảy, lui vào một góc có không khí thông thoáng, khẽ vuốt gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, nghiên túc ra lệnh: “Em ở lại chỗ này, tôi đi một chút sẽ trở lại, nhớ không được rời đi cũng không được nhận lời khiêu vũ của bất cứ người đàn ông nào, có nghe thấy không?”
“Nghe rồi!” Nhưng không đảm bảo là sẽ làm theo, hơn nữa anh ta là gì của cô chứ? Ai mượn anh ta quan tâm!
Nét mặt của cô nhìn mới vô tội làm sao, nhưng nghĩ tới ‘Tiền án’ của cô, anh không thể không dặn dò lần nữa: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, nếu không . . .” Anh ta kéo dài giọng nói, cuối cùng hừ hừ hai tiếng kết thúc câu nói, ý định uy hiếp nhưng cũng có chút dụ dỗ không thành lời.
Hừ hừ? Bị nghẹt mũi à! Cô lơ đễnh làm mặt quỷ về phía bóng lưng của anh, ánh mắt trong suốt khẽ đảo một vòng, nghĩ thầm lúc này không trốn đi thì đợi tới lúc nào?
Mới vừa xoay người, thì liền nhìn thấy mấy chị em họ với vẻ mặt đầy ghen tị . . . Lena, Mỹ Sa Tử đang đứng ở trước mặt; không đợi bọn họ mở miệng, Hoàng Bộ Tuyết lập tức lớn tiếng dọa người.
“Tôi hiểu ý của các người, nhưng mà không liên quan tới chuyện của tôi.” Nghề của cô là đi hóng hớt, cho nên đối với loại chuyện như thế này, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nhìn ra.
Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp: “Nếu như các người có ý gì đó với La Vũ Hiên, cá nhân tôi khích lệ các người bỏ chút công sức ra với anh ta, tranh thủ sự ưu ái của anh ta; các người thông minh như vậy, đương nhiên là hiểu rõ thực lực của La Vũ Hiên, hơn nữa, anh ta mới chính là người quyết định.”
Hai người kia sững người ra, hiểu ra được Hoàng Bộ Tuyết nói rất có lý, “Nhưng . . .”
“Không có nhưng với nhị gì hết, tôi vừa mới nói rồi, nếu như quả thật yêu thích anh ta, thì hãy nhanh tay theo đuổi, đừng để cho mình phải hối hận.”
Hoàng Bộ Tuyết phất tay ngăn lại mấy lời mà bọn họ đang định nói, để ý thấy La Vũ Hiên đang chậm rãi chen qua mấy người đi về phía này, lập tức giật dây nói: “Nhân lúc bây giờ anh ta đang rảnh, các người còn không mau đi qua đó? Tôi thấy Chân Lý Tử đang nhìn anh ta chằm chằm, hẳn là đang có mưu tính, các người mà không hành động nhanh một chút, cẩn thận bị cướp trước đi mất.”
Hai chị em kia ý thức được có nguy cơ, không rầy rà với cô nữa, vội vàng ra nghênh đón.
Hoàng Bộ Tuyết hừ lạnh cười trộm, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam xa lạ.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh nhảy một điệu với cô không?”
Theo trực giác Hoàng Bộ Tuyết muốn từ chối, nhưng con ngươi trắng đen rõ ràng đảo một vòng, “Cám ơn!” Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười ngọt ngào, đưa bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tay của người đàn ông xa lạ, thấy anh ta vẫn đang nhìn cô ngẩn người, dứt khoát kéo anh ta đi vào sàn nhảy.
La Vũ Hiên chậm một bước không hiểu sao lại lâm vào vòng vây của mỹ nữ, bị mấy người trùng trùng vây ở xung quanh; đôi mắt hừng hực lửa giận không hề bị ngăn trở, bắn thẳng về phía Hoàng Bộ Tuyết đang cười khúc khích di chuyển theo điệu nhảy kia.
“Đáng chết!”
Rõ ràng là đồng ý với anh không đi đâu rồi, vậy mà cô lại đồng ý với lời mời khiêu vũ của người đàn ông khác!
Đột nhiên La Vũ Hiên bộc phát ra khí thế như vậy, khiến cho mấy người đẹp ở xung quanh hoảng sợ, vội vàng tránh đi.
Ở phía xa xa trong sàn nhảy, Hoàng Bộ Tuyết cảm nhận được cơn tức giận của La Vũ Hiên.
Anh ta làm gì được cô chứ? Ánh mắt hả hê khẽ chớp chớp, giống như cố ý khiêu khích, lần lượt nhận lời khiêu vũ; càng về sau chơi càng vui vẻ, cô thậm chí quên mất La Vũ Hiên đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm, nhảy hết bài này tới bài khác . . .
“Cô ấy không thích hợp với anh.” Chân Lý Tử quả quyết nói, ngọn lửa ghen bừng cháy khiến cho giọng điệu của cô ta trở nên thô lỗ.
La Vũ Hiên thu hồi lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Bộ Tuyết, đôi mắt đen nheo lại; khi một lần nữa mở ra thì tất cả cảm xúc đã được che giấu hoàn toàn, đối với lời nói tự cho là đúng của cô ta, cũng chỉ quăng cho một ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy khiến cho người ta không thể suy đoán được suy nghĩ thật sự của anh.
Điều này khiến cho Chân Lý Tử cảm thấy thất bại, một lần nữa cảm thấy nóng nảy.
Chân Lý Tử hít sâu một hơi, sống lưng thẳng tắp, gương mặt tinh xảo bày ra góc độ đẹp nhất, thần thái tự tin.
“Anh cần một người phụ nữ, phải khôn khéo, có tài năng để có thể xử lý việc nhà thay anh; cũng phải có mánh khóe giao tiếp và dáng vẻ hấp dẫn, lúc gặp gỡ khách hàng mới có thể như cá gặp nước, hỗ trợ anh tối đa lúc đi xã giao. Kể từ đó, anh mới tránh khỏi những phiền phức và lo lắng sau này, toàn lực tập trung phát triển sự nghiệp.”
Cánh môi đỏ tươi cong lên tạo thanh một lúm đồng tiền xinh đẹp hấp dẫn, đôi mắt đẹp tỏa ra sự thâm tình, đủ khiến cho người đàn ông cứng rắn trở nên dịu dàng như nước; nhưng La Vũ Hiên vẫn lạnh nhạt không hề nhúc nhích chút nào.
Người phụ nữ này không khỏi quá tự tin sao, thậm chí cô ta còn quyết định thay anh cưới người vợ như thế nào nữa sao? !
Nụ cười của Chân Lý Tử nhất thời nhạt đi, có chút lúng túng và cứng ngắc. “Chuyện này . . . Những thứ đó, Hoàng Bộ Tuyết không thể làm được, cô ấy là con gái nuôi nhà Âu Dương, hơn nữa tính tình lại rất tùy hứng và kiêu ngạo, cho nên. . .”
“Cám ơn cao kiến của cô, nhưng mà, nếu như đem cô ra so sánh với cô ấy, thì cô cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của cô ấy.” Ánh mắt tàn nhẫn liếc nhìn về phía cô ta, sau đó lực chú ý của anh tập trung vào bên trong sàn nhảy, đôi mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn từng cử động của Hoàng Bộ Tuyết.
Cho nên khi thấy Hoàng Bộ Tuyết có hành động bất thường, anh liền lập tức cắt ngang lời nói của Chân Lý Tử, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
“La Vũ Hiên . . .” Chân Lý Tử kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của anh, hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát răng.
. . . . . .
Tòa nhà lộng lẫy lại tao nhã Mân Côi Viên chính là biệt thự nhà Âu Dương, nhà Âu Dương cứ mười lần tổ chức tiệc thì có tám lần tổ chức tại đây, vì vậy trong giới xã giao ở nước Pháp nó cũng khá nổi tiếng.
Hoàng Bộ Tuyết vừa đi vào trong vườn hoa trang nhã và mát mẻ kia, chợt cảm thấy cả người không thoải mái, cũng không có tâm tình tốt để ngắm cảnh. Dọc theo con đường mòn trái cong phải quẹo, đi qua một cái cổng vòm, ngay sau đó cô đi vào vườn hoa bí mật mà cô phát hiện.
“Haiz . . .” Cô dùng sức thở ra phiền muộn, tùy ý đá chiếc giày cao gót dưới chân đi, chân không giẫm lên bãi cỏ mềm mại, không hề câu nệ cảm thụ niềm vui của thể xác và tinh thần, vui vẻ ngâm nga một làn điệu, đôi chân thon dài cũng thoải mái múa theo vũ điệu ba lê.
Nghĩ tới bộ dạng của La Vũ Hiên đang tức giận vùi mình trong đám mỹ nữ kia, có chút khiếp sợ đồng thời cũng có chút kích thích run rẩy nhanh chóng lan ra khắp toàn thân của cô, cô không nhịn được mà cười khanh khách.
Cô biết mình không phải là đối thủ của La Vũ Hiên. Anh lõi đời lại tự tin, cũng có năng lực và thủ đoạn để đạt tới những gì mà bản thân muốn, có lẽ bây giờ anh có chút hứng thú đối với cô, nhưng hứng thú này có thể kéo dài bao lâu? Sau này thì sao? Cô cũng không muốn vì chút hứng thú nhất thời của anh mà phải dây dưa cả đời, điều này không đáng chút nào; vì vậy, tốt nhất cô nên coi anh như mãnh thú rắn độc, giữ một khoảng cách an toàn đối với anh.
La Vũ Hiên và ba nuôi có nhiều điểm tương tự nhau, bá đạo độc đoán thành tính; bọn họ đều đẹp trai và xuất sắc giống nhau lại có cả tiền tài và quyền thế, cho dù không chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt, thì với điều kiện này của bọn họ cũng đủ để cho phụ nữ khắp nơi yêu thích hâm mộ rồi, sự ghen tị và mong ngóng của mấy người phụ nữ trong bữa tiệc vừa rồi đã là minh chứng tốt nhất.
Gả cho người như La Vũ Hiên, tuyệt đối là ác mộng của phụ nữ!
Xinh đẹp và tiền tài quyền thế cũng không đủ đảm bảo sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mẹ nuôi của cô là một ví dụ điển hình; xuất thân danh môn nhưng lại chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ bất trung của chồng.
Mặc dù trước mắt thì cô cũng không rõ lắm, La Vũ Hiên cũng quá mức nổi danh ăn chơi, nhưng mà bằng những hành vi quỷ háo sắc của anh, đánh chết Hoàng Bộ Tuyết cũng không tin anh có bao nhiêu trinh tiết; bằng thái độ ngạo mạn và kiêu ngạo kia, không chừng anh còn không nhận ra được hai chữ này ấy chứ.