Editor: heisall
“Ha ha. . . . . . Em thật sự muốn biết?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười khác thường.
Nhìn nụ cười ấy khiến Xá Cơ Hoa có chút không được tự nhiên. Nhưng ngược lại, quả thật cô có chút tò mò, mở to mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay anh, thật sự là rất đẹp: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc nhẫn hình ngôi sao sáu cạnh, anh nói nó có truyền thuyết gì chứ?”
“Ừ, tôi nói cũng được thôi, nhưng tôi có một vấn đề vẫn rất muốn hỏi em, em phải trả lời tôi trước.” Huyền Vũ Thác Hàn ngồi trở lại vị trí, để chiếc nhẫn xuống, đôi tay chống trên bàn ăn nhìn xuống quan sát cô nói.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh ta mang theo một hơi thở tà mị, đối diện với tầm mắt ấy, làm cho người ta không khống chế được mà bị hấp dẫn.
Xá Cơ Hoa âm thầm nuốt ngụm nước miếng, gật đầu một cái: “Chuyện gì?”
“A Hoa, tôi muốn hỏi em, nếu như, tôi nói là nếu như thôi nhé, nếu như em gả cho một người giống như tôi, em sẽ nguyện ý không? Cảm thấy như thế nào? Tôi có khuyết điểm gì khiến em ghét? Có nới nào khiến em không hài lòng không?”
Cẩn thận từng chút một chú ý đến vẻ mặt đang biến hóa của cô, ngay đến cái nháy mắt của cô cũng không bỏ qua.
Lần đầu tiên, trong lòng anh cảm thấy không nắm chắc như vậy, không có một chút cảm giác an toàn nào, thật sự khiến anh có chút luống cuống khẩn trương.
“Cái gì. . . . . .”
“Tôi nói là nếu như, là nếu như đó ——”
“Nếu như?” Xá Cơ Hoa nhìn sắc mặt quỷ dị của người đàn ông đối diện, cau mày, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề của anh.
“Thật ra thì, nói đi cũng phải nói lại, anh rất tốt, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, không có gì để soi mói.”
Nghĩ lại một chút, cũng thật đúng, nghe nói, anh ta còn là ông trùm của giới thương mại trong nước! Haiz, nhưng chính cô cũng không biết, tại sao mỗi lần ở chung với anh ta thì luôn có không ít chuyện xảy ra, để cuối cùng mình phải tức giận đến không chịu được.
Hơn nữa, từ trước tới nay, lần này vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc quan sát anh từ góc độ khách quan như vậy!
“Vậy nếu như gả cho người như tôi đây thì sao? Em cảm thấy như thế nào?” Giọng nói khẩn trương vang lên.
Xá Cơ Hoa nhìn về phía anh, không hiểu anh khẩn trương cái gì, ánh mắt nghi ngờ dõi theo anh: “Chỉ bằng gia thế này của anh, những người phụ nữ muốn gả cho anh có thể xếp hàng dài tới Châu Phi, nhưng tôi cảm thấy nếu gả cho anh thì bất cứ lúc nào cũng phải đeo nút tai, nếu không, thỉnh thoảng anh cứ rống tới rống lui như vậy thì không chết cũng tàn phế.”
Anh tiếp xúc với anh lâu như vậy, với cá tính vui buồn thất thường của anh mà nói, thì đi cùng với anh là thử thách mức chịu đựng của trái tim.
“Không sao, tôi đã sửa lại những thói quen không tốt rồi.”
“Bỏ đi, anh chưa từng nghe qua sao, chó không đổi được ăn cứt, anh mà sửa được, vậy thì heo mẹ cũng biết leo cây đấy.” Xá Cơ Hoa cầm dao nĩa lên, cách từ giữa miếng bít tết hình trái tim ra một miếng rồi đưa vào miệng, trợn mắt nhìn anh, chỉ kém không đưa qua một ánh mắt khinh bỉ nữa mà thôi.
Đối với lời nói của cô, Huyền Vũ Thác Hàn cũng không có bao nhiêu biến hóa, ngay sau đó mở miệng: “Không tin ư? Nếu không tin vậy em tới thử một chút! Hay là em không dám? Chỉ là không biết, ban đầu ai đã nói, trời đất bao la không có gì làm em sợ.”
Chỉ sợ cô không muốn thử.
Tay đang cắt thịt bò bít tết bỗng dừng lại: “Thử một chút? Thử cái cọng lông anh á, anh thật sự coi tôi là người ngu hả.” Đừng tưởng rằng cô thật sự ngu ngốc, phép khích tướng thấp kém như vậy mà cũng có thể kích được cô sao? Xùy. . . . . .
“Oh, thế mà em lại không dám, vậy coi như xong, dù sao tôi cũng chưa từng nghĩ em sẽ đáp ứng, cùng lắm thì lần sau tôi sẽ thức thời một chút, chỉ tin tưởng một nửa.”
Nói vậy là có ý gì? Mẹ nó! Chân mày Xá Cơ Hoa xiết chặt thành một đoàn, đáy mắt dâng lên ánh lửa, nhưng ngay khi hỏa khí nổi lên thì Huyền Vũ Thác Hàn lại đột nhiên đổi lời nói.
“Tuy rằng là như thế, nhưng tóm lại những lời ngon tiếng ngọt của tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào khác nữa, đời này chỉ nói với một người, một người tên là Xá Cơ Hoa, cho nên đời này, mặc kệ gặp phải bất kỳ chuyện gì, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông ra tay nhau ra, chúng ta cũng không cần phải tổn thương lẫn nhau có được hay không?”
Anh ta lại có ý gì đây? Xá Cơ Hoa nhất thời bị anh làm cho hồ đồ.
Sợ. . . . . . Có thể đi cùng nhau đến bước này với cô ấy như bây giờ, thật sự là không dễ dàng, cho nên anh cực kỳ quý trọng, còn quý trọng hơn so với bất kỳ kẻ nào, bởi vì anh không nắm chắc, mỗi một lần anh đều có thể chính xác tìm được cô như vậy, mỗi một lần anh đều có thể chính xác nắm được tay cô như vậy, sau đó dẫn cô trở lại!
“Này, anh làm gì thế?”
“Trước mắt em đừng nói chuyện, em hãy nghe tôi nói.” Anh đột nhiên vươn tay ra kéo cô.
“Chỉ cần em có thể cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng sửa những thói quen không tốt, không bao giờ buông tay em ra, cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn gì! Vĩnh viễn sẽ không buông!”
Khóe mắt hơi ướt át, cô gái này có thể cho một chút phản ứng được không? Anh thật sự yêu cô, đúng, là thật sự rất…rất thích, yêu đến nổi đã quên mất mình là một Huyền Vũ Thác Hàn kiêu ngạo, quên mất mình là Huyền Vũ Thác Hàn độc nhất, quên mất là mình không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt. . . . . .
Mà sự dịu dàng của anh cũng chỉ nở rộ đối với một mình cô, mãi mãi chỉ vì một mình cô!
“Anh. . . . . .”
“Hử! Em nghe tôi nói một câu cuối cùng có được hay không?” Lời nói dịu dàng, mang theo âm sắc làm say lòng người.
Nhịp tim không khỏi dừng lại ngay giây phút đó, rồi đột nhiên cảm giác giống như tăng nhanh vô số lần, Xá Cơ Hoa muốn rút tay về, nhưng lại không cách nào rút về, cuối cùng chỉ có thể anh cầm chặt.
“Xá Cơ Hoa, lần này những lời tôi nói đều vô cùng nghiêm túc, em gả cho tôi có được hay không? Tôi sẽ yêu thương em cả đời, quý trọng em cả đời, bảo vệ em cả đời, tuyệt đối không để cho em bị tổn thương!”
Ngay khi anh nói xong thì trên trần nhà ăn đột nhiên thả xuống một loạt cánh hoa hồng, kèm theo tiếng nhạc du dương.
Mới vừa rồi Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn ngồi ở đối diện cô, không biết từ khi nào đã quỳ một chân trước mặt cô, một tay nâng lên đóa hoa hồng đỏ, còn một tay cầm chiếc nhẫn kim cương hình ngôi sao sáu cạnh.
“Gả cho anh nhé!”
Gả cho anh ta? Cô…Cô không nghe lầm chứ?
‘ thình thịch thình thịch. . . . . . ’ âm thanh gì vậy? Thì ra là nhịp tim đang tăng tốc, tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Xá Cơ Hoa có chút sững sờ, có chút đần độn nháy mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời, lại quên mất phản ứng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
“Anh. . . . . .”
Khi cô mới vừa định lên tiếng, Huyền Vũ Thác Hàn liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô, trong lúc nhất thời cô lại không biết phải nói gì!
Nhưng, cô dừng lại, lại cho Huyền Vũ Thác Hàn cơ hội mở miệng, giọng nói hấp dẫn mang theo sức hút chết người: “Em biết không, có lẽ là từ ngay khoảnh khắc nhìn thấy em trong hồ bơi đêm đó, hoặc cũng có thể là từ lần đầu tiên trong ngõ hẻm đó, cuộc sống của anh đã bắt đầu xuất hiện vô số biến hóa. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, anh tìm kiếm suốt nhiều năm như vậy đều không có kết quả, thì ra là trời cao muốn để cho anh đợi em. Mãi đến khi em xuất hiện, tôi giống như được sống lại lần nữa, không còn bình thản như nước trước hết thảy mọi việc nữa. Khi chúng ta giao nhau, đều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, mà tôi lại cảm thấy rất rõ ràng, là bởi vì có sự xuất hiện của em, nên cuộc sống của anh mới không là một mảnh mờ mịt trắng xóa nữa. Cũng bởi vì em xuất hiện, anh mới cảm thấy, thì ra trái tim của anh vẫn còn có thể rung động lần nữa, cho nên, hi vọng em có thể đừng làm cho trái tim đang đập của anh dừng lại lần nữa, đừng làm cho tâm hồn anh biến thành cái miệng giếng khô kiệt lần nữa. Gả cho anh nhé ~ để cho anh có thể bến cảng dừng chân của em, anh nhất định sẽ thương yêu em cả đời, quý trọng em cả đời, bảo vệ em cả đời, tuyệt đối không làm cho em bị tổn thương!”
. . . . . . Có chút buồn nôn nhưng Hàng đã nói, phụ nữ đều thích nghe những lời này, hơn nữa, hình như sự thật là như thế, A Hoa thích nghe, A Hoa đang cười, khóe môi nâng lên một đường cong đẹp mắt!
Hình như Xá Cơ Hoa cũng không phát hiện ra mình đang cười, mà đợi đến khi cô có chút hồi hồn thì cô gần như chết lặng khi nghe chính cô nói một câu: “Được! Tôi gả anh!”
Sao cô lại nói ra câu đó chứ? Mẹ nó, chắc chắn là cô lên cơn sốt rồi, nhưng sau khi nói ra, trong lòng hình như cũng không cảm thấy quá mức phản cảm.
“A. . . . . .” Người đàn ông nào đó vừa mới nói ra những lời tuyệt hay như vậy, liền nghe được câu đồng ý của cô, cho nên trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
“A. . . . . . Em đồng ý? Em thật sự. . . . . . thật sự đồng ý gả cho anh. . . . . . A. . . . . .”
Giọng nói hưng phấn của Huyền Vũ Thác Hàn, đã lấn át tiếng nhạc Canon, nhưng Xá Cơ Hoa không có nửa điểm trách cứ, chỉ là có chút mê mang và cảm thấy mới lạ nhìn anh, nhìn người đàn ông hoàn mỹ này.
Đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng cô, như có chút vui vẻ, lại như có chút hưng phấn và thân thiết, rốt cuộc là cái cảm giác gì đây? A, đúng rồi, là ngọt ngào . . . . . Thật sự rất ngọt ngào, người đàn ông này mang đến cho nàng rất nhiều rung động, rất nhiều bất ngờ!
. . . . . .
Ngón tay thon dài trắng nõn của Xá Cơ Hoa co rúm lại một chút, chiếc nhẫn kia ở dưới ánh đèn hoa lệ càng tản ra ánh sáng lóng lánh.
Hãng Perkin chỉ khảm những trang sức bằng ngọc thượng hạng, ngọc thượng hạng lại khảm thêm sáu viên kim cương, đại biểu cho lục sinh lục thế (có thể hiểu như là trọn đời trọn kiếp).
Chiếc nhẫn kia vừa quý giá vừa đặc biệt, vừa nhìn đã biết là được đặt làm riêng. Nó giống như một còng tay nhỏ, quang minh chính đại đeo lên ngón tay của Xá Cơ Hoa.
Mà cách nói trọn đời trọn kiếp ấy là câu mà người đàn ông nào đó trước khi đeo nhẫn cho cô nói ra, trước đó còn không có hành động gì, nhưng bây giờ lý trí đã hồi phục lại, không biết trong lòng Xá Cơ Hoa đã ảo não mấy lần rồi.
Mới vừa rồi rốt cuộc cô phát bệnh thần kinh gì vậy? Thế nào mà cô lại đồng ý gả cho anh ta chứ? Nhìn người đàn ông trước mặt không biết đã cười ngây ngô như vậy bao lâu rồi, khóe miệng Xá Cơ Hoa co quắp, gầm thét trong lòng: “ông trời ơi hãy diệt tôi đi.
“Này, Huyền Vũ Thác Hàn, mới vừa rồi, tôi là. . . . . .”
“Em không cần phải nói, anh biết mà, bây giờ em không thể so với một người, phải ăn nhiều vào, ăn xong chúng ta xong đi tìm mẹ vợ và bà nội để thương lượng chuyện hôn lễ một chút!” Huyền Vũ Thác Hàn cười rồi cắt thịt bò bít tết trong dĩa của mình thành từng miếng nhỏ rồi để vào trong mâm của cô.