Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 155: Chương 155: Chương 127: Đòi phúc lợi




Màn đêm mù mịt, thi thoảng mới có vài ánh đèn hắt ra, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh ngay cả một con chó, con mèo nhỏ cũng không có, chỉ thấy một cô gái đang chậm rãi cất bước đi tới.

“Long Húc Hàng, tên khốn kiếp này, Phù Nhược Nhi tôi thề không đội trời chung với anh!“. Nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, mỗ nữ lớn tiếng cắn răng gầm nhẹ.

“Hừ! Có tiền thì ngon sao? Ỷ có mấy đồng tiền liền gây khó dễ cho người khác, đúng là khốn kiếp!“.

Ngày ấy, nếu như không có điện thoại gọi tới, cô không bị ăn sạch sẽ mới là lạ, nhưng, chuyện tiếp theo lại càng khiến cô oán hận không dứt, tịch thu hộ chiếu của cô thì không nói, đã thế còn mặt dày lên tiếng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh ta. Hừ, vừa nghĩ tới ngày hôm đó trên gương mặt trắng nõn của Phù Nhược Nhi lại tức giận đến đỏ cả mặt.

Trong con hẻm nhỏ, lại tái diễn màn phát tiết: “Long Húc Hàng, tên đê tiện, không hề có chút đạo đức liêm sỉ kia, Phù Nhược Nhi tôi nguyền rủa anh về sau nhất định sẽ bị cô gái mà anh thích bỏ rơi!“.

Vừa nghĩ đến đây đã thấy vui sướng biết chừng nào, Phù Nhược Nhi mới vừa còn tức điên bỗng nhiên ác ý cười to: “Ha ha ha! Đến lúc đó anh ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, quỳ gối trước mặt cô gái kia mà cầu xin đừng vứt bỏ mình!“.

“Nếu như còn dám xuất hiện tại trước mặt chị đây, cái mặt Ngưu lang kia nhất định sẽ bị đánh đến nở hoa, hừ ~!“. Hung hăng đá tung vỏ lon nước ngọt trên đường lên, nghe âm thanh lách ca lách cách vui tai vang lên, tâm tình của cô mới tốt hơn một chút.

“Hừ, cái đồ tự cho là đúng khốn kiếp, anh cho rằng cứ giữ khư khư hộ chiếu của tôi là có thể muốn làm gì thì làm sao? Đừng có mơ!“.

Từ trong túi sách lấy ra tấm danh thiếp cực kỳ tinh xảo không đến 1000 cũng đáng giá mấy trăm, lại nhớ tới ánh mắt càn rỡ sáng loáng của tên kia lúc sáng, phi phi phi, đúng là mặt người dạ thú, còn lâu cô mới đưa đến tận cửa để cho anh ta làm hại, vì thế liền vươn tay ném tấm danh thiếp vào trong đống rác.

Lúc này!

Đột nhiên lại có ánh đèn xe ô tô hắt đến, lái đến phía trước người cô một khoảng liền ngừng lại.

Tia sáng hắt qua sườn xe màu đỏ trong con hẻm nhỏ yên tĩnh có vẻ quỷ dị vô cùng.

Phù Nhược Nhi chăm chú nhìn vào cửa xe không có động tĩnh gì đằng kia, hừ lạnh, nếu như người trên xe nảy sinh ý định nửa đêm cướp tiền cướp sắc, vừa đúng lúc có thể trút giận, cô đây tuyệt đối theo đến cùng.

Rốt cuộc, chờ đến tính nhẫn nại bay biến không còn chút nào, nghĩ đến việc ra tay trước có thể chiếm được lợi thế thì cửa xe rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở ra, tiếp theo là hai chân thon dài mê người chậm rãi bước xuống. . . . . .

Phù Nhược Nhi cầm hai chiếc giày cao gót trên tay, đăm đăm theo dõi nhất cử nhất động của người đàn ông kia, thế giới thay đổi thật rồi, bây giờ sắc lang lại còn đi xe thể thao đến con hẻm nhỏ vắng người tác oai tác quái, có điều, hôm nay gặp phải cô, xem như là ngày bất hạnh của họ rồi.

“Người nào, người nào ở đó?“. Phù Nhược Nhi nắm thật chặt vũ khí trong tay, từng bước từng bước cẩn thận đi về phía bóng dáng cao lớn trong bóng đêm: “Hừ, không phải tôi sợ đâu, đừng có mà lén lút, mau khai báo danh tính ra đi!“.

“Ha ha ~ Phù tiểu thư, nhanh như vậy mà đã quên tôi rồi?“. Giọng nói khêu gợi trầm thấp vang lên trong màn đêm yên tĩnh vừa mập mờ lại vô cùng hấp dẫn, bóng dáng cao lớn từ từ đi về phía Phù Nhược Nhi đang thủ thế trông chẳng khác nào cô mèo hoang đang giơ nanh múa vuốt.

“Xế chiều hôm nay, không phải chúng ta mới vừa có một phen thân mật không phải sao? Hửm ~”

“Anh ~” ánh đèn đường hắt xuống mái tóc đen, xuống dưới một chút nữa là lồng ngực màu đồng vạm vỡ khỏe mạnh, cùng với tròng mắt sâu không đáy kia, không phải là Long Húc Hàng sao? ~

“Phù tiểu thư, thật trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt!“. Cất đôi chân thon dài nhẹ nhàng ưu nhã bước về phía người con gái mặt đầy phòng bị đối diện: “Đừng khẩn trương, chúng ta cần phải nói chuyện một chút, lên xe nói tiếp, được không?”

“Thật xin lỗi, chúng ta không phải quá thân quen, tôi cũng không muốn nói bất cứ chuyện gì với anh!“. Nhẹ nhàng né tránh đôi môi mỏng đang phun khí nóng bên tai, tỏ rõ thái độ: “Nếu có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ đến quý công ty!“.

“Khoan hãy đi đã, tối nay trăng sáng quá, trên núi phong cảnh chắc chắn đẹp hơn nhiều, không biết Phù tiểu thư có hứng thú lên núi ngắm trăng đón gió với tôi không?“. Tiếp tục triển khai sự nam tính hấp dẫn trí mạng, khóe miệng lại tà tà nhếch lên, Long Húc Hàng từ từ đi tới trước mặt cô, nở nụ cười quyến rũ nói.

“Long tiên sinh, tôi nghĩ anh đã tìm nhầm đối tượng rồi!“. Khẽ hất tóc ra phía sau, Phù Nhược Nhi nhíu mày lại, lạnh lùng nhoẻn miệng cười, đáp: “Thật xin lỗi, khuya lắm rồi, tôi xin phép đi trước!“.

“Ha ha ha ~ cô quả nhiên thật đáng yêu!“. Trong đôi mắt đẹp của Long Húc Hàng lóe lên tia bất thường, nắm lấy tay người nào đó nói: “Không phải cô vẫn muốn lấy lại hộ chiếu đã thất lạc kia sao? Chúng ta có thể hàn huyên một chút, cũng đều là người lớn, tôi lại rất có hứng thú với cô, thử xem xem thế nào. . . . . . .”

“Biến thái, anh buông tay cho tôi!“. Gót nhỏ giày trong tay chợt vung lên, hung hăng đánh về phía tiện nam: “Phù Nhược Nhi tôi mà anh cũng dám đùa giỡn, thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào đúng không!“.

“Ừm! Đanh đá quá, nhưng không biết vì sao, cô càng hung dữ, thì tôi lại càng thích!“. Thoải mái bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang cung tới, một tay ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh: “Tôi nói thật, chúng ta thử một chút xem sao, tôi tin chắc cô cũng có chút cảm giác với tôi, đúng chứ?”

Cuồng vọng, tự đại!

“Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn! Anh mà lấn tới nữa tôi liền hô hoán lên đấy, đến lúc đó đừng có ngại mất mặt!“. Đáng chết, không ngờ bản lĩnh của tên này lại tốt như vậy, nhưng dù thế nào, cô cũng không phải là người dễ bắt nạt, chỉ cần cất tiếng hô to, thì không tin tiện nam kia sẽ dám làm gì.

Cô gái này. . . . . . Vốn vẫn nghĩ Lão đại tự mình chuốc lấy cực khổ khi cứ đâm đầu vào A Hoa, nhưng hôm nay đến lượt mình thì bỗng dưng lại phát hiện, sự thật hoàn toàn ngược lại!

“Gọi đi, đêm khuya thanh vắng, có ai để ý đến chỗ này chứ!“. Buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sung huyết đỏ bừng, ngón tay thon dài cuối cùng cũng không kìm được sờ lên gò má trơn mềm. Đột nhiên trong đầu lại thoáng qua một suy nghĩ, anh thật rất chờ mong cái miệng nhỏ nhắn này sẽ phát ra tiếng rên rỉ mất hồn đến thế nào khi nằm dưới thân mình.

“Cái đồ hạ lưu bỉ ổi, tên đàn ông vừa biến thái vừa vô sỉ!“. Nhìn bốn phía xung quanh vắng lặng không một bóng người, cô cũng không để ý nhiều như vậy, lập tức dùng sức gân cổ gào lên: “Cứu mạng… ~”

“Này, cô kêu thật à?“. Long Húc Hàng buồn cười kéo tay người nào đó, đối với người con gái xem anh như sắc lang này, tư vị thật khác thường!

“Vậy còn không buông tôi ra?”

“Không muốn!”, sức lực trên tay vẫn không giảm, hơn nữa còn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, Long Húc Hàng rất thành thực đáp.

“. . . . . .”

“Chúng ta thử một chút xem sao, tôi thật rất có cảm giác với cô, có lẽ sau khi làm một lần, cảm giác kia sẽ không mãnh liệt như vậy nữa!“.

Cái gì mà làm một lần? Đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, nhưng rất nhanh, linh quang của mỗ nữ đang bị nắm chặt tay lóe lên, gương mặt trắng nõn liền biến sắc.

“Biến thái, anh đi chết đi ~”, hung hăng tát cho người kia một cái, rồi vội vàng rút tay về, xoay người đi.

Nói chuyện với người đàn ông này quả thực mất hết giá trị con người.

Long Húc Hàng bị hất tay ra, sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn bước chân: “Này, đợi tôi một chút. . . . . .”

. . . . . .

Cảm giác hưng phấn bùng lên như ngọn đuốc, dập mãi không tắt! ~

Huyền Vũ Thác Hàn chậm rãi đi dạo trong vườn, tâm tình tốt vô cùng, cảnh sắc mát mẻ lịch sự tao nhã làm cho người nào đó càng thêm vui vẻ, bước chân cũng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn. Bất tri bất giác bước vào khu vực nhà ấm trồng toàn kỳ hoa dị thảo, khi ánh mắt chạm phải một bóng dáng yêu kiều thì lập tức chấn động, tròng mắt đen thâm thúy lóe lên tia sáng chói mắt.

Mà lúc này cô nàng nào đó đang vươn người hấp thu bầu không khí trong lành thơm ngát, hai mắt trong suốt thanh linh chậm rãi khép lại, bộ dáng kia tựa như đang đắm chìm cả linh hồn lẫn thể xác vào hương hoa thơm ngào ngạt thấm đẫm lòng người, hồn nhiên quên hết tất cả thế gian.

Ánh nắng lấp lánh xuyên thấu qua từng tấm kính tạo thành một lăng kính khổng lồ bao bọc lấy cô gái nhỏ trong chùm sáng rực rỡ, phong tình vạn chủng, giữa muôn hồng nghìn tía đang khoe sắc đua hương, người nào đó mặc trên người chiếc váy trắng như tuyết trông chẳng khác nào một pho tượng thiên sứ thánh khiết không chút tỳ vết.

Hai mắt Huyền Vũ Thác Hàn híp lại, thấp thoáng lại nhìn thấy sau lưng cô mọc ra một đôi cánh trắng toát khẽ phất phơ, làn váy tung bay, như sắp theo gió mà bay đi mất.

Cô nhóc này, mới sáng sớm mà đã đến nhà kính làm gì không biết?

Trái tim rung lên mãnh liệt, Huyền Vũ Thác Hàn sải bước lên trước, vươn tay giữ chặt cái eo nhỏ nhắn mềm mại sát lại bên người.

“Á. . . . . .”, đột nhiên va vào bức tường thịt ấm áp khiến cô choáng váng, sao quay mòng mòng trên đầu.

Một tay của anh vịn vào cái eo non mềm, một bàn tay khác dịu dàng nâng cái cằm xinh xắn lên.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như ngọc trước mắt, trong đầu Huyền Vũ Thác Hàn hiện lên duy nhất một ý niệm, thậm chí khi đôi mắt trong suốt như thiên sứ kia mở to nhìn mình thì trong nháy mắt cả trí óc lập tức trống rỗng.

Người con gái này, chẳng lẽ không biết đàn ông vào sáng sớm đều nghĩ cái đó sao? Đáng chết!

“Người nào?”, thật vất vả mới thoát khỏi đám sao đang bay lượn trên đầu, cô tức giận muốn tìm người tính sổ, vậy mà mới mở miệng, đôi môi hồng đã bị nuốt hết.

Xá Cơ Hoa nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác trừng mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Anh vừa cuồng dã lại tham lam, như muốn nuốt cô vào bụng; ban đầu chỉ là muốn chạm vào, nhưng đến khi công thành đoạt đất, trong nháy mắt hai cánh môi dính vào nhau lại bị tư vị ngọt ngào đoạt mất lý trí. Theo bản năng càng hôn sâu hơn, thân hình vững chãi không ngừng đè ép bóng dáng mềm mại, hận không thể hòa cô vào trong máu thịt, hợp thành một thể.

Đau! Cảm giác nóng rực đau nhói từ cánh môi truyền đến khiến người nào đó hồi hồn, ý thức được đang chuyện xảy ra, Xá Cơ Hoa đanh mặt lại, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua thì lại vô cùng hoang mang không biết làm sao. Tim cứ đập thình thịch, vành tai đỏ ửng lên, toàn thân như đang ở trong lò thiêu nóng hừng hực.

Cô nên giãy giụa, muốn giãy giụa, nhưng cả người lại cứ mềm oặt ra không còn chút hơi sức nào, chỉ có thể phát ra tiếng rên mơ mơ hồ hồ.

Còn anh lại hệt như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với kháng nghị của người nào đó, quên mình nuốt chửng mỹ vị, cho đến dưỡng khí cạn kiệt mới không thể không buông cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, khe khẽ bổ sung dưỡng khí, nhưng đôi mắt thâm trầm tối sẫm vẫn chưa thỏa mãn, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng kia không chớp.

Hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa ngón cái đầy vết chai khẽ vuốt ve cánh môi sưng đỏ vừa được mình thương yêu qua.

Trong nháy mắt, anh liền quyết định, đôi môi mềm này chỉ có riêng bản thân mình đặc biệt độc hưởng, một chút cũng không thể nhúng chàm! Hơn nữa, nếu đã không ăn được cô thì mỗi ngày nhất định phải đòi chút phúc lợi.

“Anh. . . . . . anh làm gì thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.