Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 161: Chương 161: Chương 132: Ngã bệnh




Editor: Puck

Nhìn bóng lưng biến mất trong phòng tắm, Xá Cơ Hoa đột nhiên cảm giác hơi uất ức ngồi ở trên giường, khẽ lắc lắc tay nhỏ bé băng kỹ, đau chết...

Thô lỗ như vậy, lại còn không thể đụng nước, như này có khác nào rắc muối lên vết thương của người ta chứ... Quá ác độc!

Huyền Vũ Thác Hàn đi ra khỏi phòng tắm đã thấy động tác trẻ con của cô, rất thuận theo tự nhiên đi qua ôm lấy cô, túm lấy cái tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Đừng lắc, dù thế nào lắc tiếp vẫn đau, nhịn một chút là được.”

Mẹ nó, nói thật nhẹ nhàng, bây giờ đau không phải anh!

Xá Cơ Hoa hít mũi một cái, không nói lời nào, bây giờ anh lại giả thành người tốt, vừa rồi còn thô lỗ như vậy...

Nếu như Huyền Vũ Thác Hàn biết được suy nghĩ trong đầu cô lúc này, nhất định sẽ không nhịn được đánh cái mông nhỏ của cô, nhớ tới anh đường đường là một đại thiếu gia, không biết phá lệ bao nhiêu lần đầu tiên rồi!

Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay rút mấy tờ khăn giấy ở trên đầu giường, thay cô lau nước mắt trên mặt, lại rút mấy tờ khăn giấy lau lỗ mũi cho cô, sau đó vung tay lên, giấy vụn chính xác nằm chết dí trong thùng rác rồi.

Mặc dù động tác không tính là dịu dàng thuần thục, nhưng vẫn được coi cẩn thận tỉ mỉ.

“Biết sai chưa?” Huyền Vũ Thác Hàn thản nhiên hỏi, ánh sáng trong mắt, tản mát ra dịu dàng ấm áp từ tận bên trong.

Xá Cơ Hoa không nói lời nào, chỉ có điều tầm mắt vẫn hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn anh.

“Đừng nói như vậy nữa, không có chỗ tốt nào cho em cả.” Huyền Vũ Thác Hàn thở dài tiếp tục nói.

Xá Cơ Hoa vẫn không nói lời nào.

“Lần này nếu như không nể tình em bị thương, anh đã sớm ‘giải quyết tại chỗ’ rồi, nào có thể ‘hoãn lại tái thẩm’ chứ!”

Có ý tứ gì? Xá Cơ Hoa rất rõ ràng lại vẫn không phải rõ ràng, chỉ có điều, lại nghe được vẻ hơi khó chịu trong giọng điệu nói chuyện của anh.

Huyền Vũ Thác Hàn vẫn là giọng thản nhiên, Xá Cơ Hoa vẫn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt rất khinh bỉ nhìn anh.

“Em tốt nhất nên tin tưởng, một lần đã là khoan dung cực hạn của anh, không có lần thứ hai, em à, nhớ đừng nói lại những lời đó nữa, biết không? Còn nữa, em phải nhớ, em là người của anh!” Huyền Vũ Thác Hàn vừa nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, vừa nói.

Người đàn ông miệng thúi này? Tại sao lời nói ra luôn khiến cho cô vô cùng khó chịu? Đáng chết, mỗi lần náo loạn cùng anh lại khiến mình tức chết, lần này, thế nào cũng không được để ý đến anh.

Xá Cơ Hoa cúi đầu không nói lời nào.

“Phòng của em giống như ổ chó vậy, bẩn thỉu.”

Huyền Vũ Thác Hàn không kiên nhẫn nói, cũng không bởi vì cô không trả lời mà tức giận.

Mẹ nó, phòng của anh mới là ổ chó! Các phòng cả nhà anh đều là ổ chó!

Xá Cơ Hoa vẫn không nói một lời.

“Nói một câu.” Huyền Vũ Thác Hàn lại nói.

Xá Cơ Hoa còn chưa thèm để ý đến anh.

“Không nói lời nào thì đi nằm ngủ đi, khuya lắm rồi.” Huyền Vũ Thác Hàn tiếp tục nói.

Xá Cơ Hoa nhìn anh một chút, nhíu cái mũi nhỏ khóc đến hơi đỏ, nhắm mắt lại đi ngủ, anh không nói cô thật sự không cảm thấy buồn ngủ, anh vừa nói cô thật sự rất muốn ngủ. Cô... Đã bốn ngày không có cảm giác ngủ ngon giấc rồi.

Thân thể không khỏi theo thói quen dựa vào trong ngực Huyền Vũ Thác Hàn cọ cọ, mùi vị rất quen thuộc, ‘nệm thịt người’ thật ấm áp, chỉ chốc lát sau, người nào đó đã ngủ mất rồi.

Huyền Vũ Thác Hàn nghe tiếng hít thở đều đều của cô, quyến luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh như thiên sứ khi ngủ của cô.

Cười khẽ hôn lên trán cô, cô vẫn hơi lệ thuộc vào anh đúng không? Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm trên mắt cô, hơi không nỡ, xem ra cô ngủ không được ngon giấc rồi, thật là, không có ý thức chăm sóc mình chút nào, tính khí còn quật cường như vậy, thật sự là cô nhóc làm cho người ta nhức đầu.

Huyền Vũ Thác Hàn đặt cô lên giường, mình cũng nằm xuống, ôm cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rốt cuộc có thể ngủ ngon giấc rồi, mặc dù sau khi ‘thiên sứ’ tỉnh lại lại biến thành ‘tiểu ác ma’, chiến tranh sẽ còn tiếp tục, nhưng mà... Đối với anh mà nói, có thể được hưởng một khắc ấm áp và dịu dàng, dù sao cũng hơn không có một khắc nào?

Buổi trưa hôm sau, Xá Cơ Hoa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn chung quanh, không có ai... Ngày hôm qua cô nằm mơ sao?

Mê man lắc lắc đầu, sau khi đứng dậy rửa mặt, liếc nhìn đồ ăn trên bàn thủy tinh đã sớm lạnh không biết là đồ ăn Trung Quốc hay là bữa ăn sáng, giống như trộm trút tất cả nó vào trong bồn cầu, mấy ngày nay cô không ăn dù chỉ một bữa cơm, cô ăn đều không vào, bởi vì khi tâm tình cô không tốt, chính là thích ăn đồ ăn vặt.

Đây chính là lý do tại sao cô muốn ‘chuẩn bị lương thực’, sau khi trút hết đặt mâm không lên bàn, tiện tay túm một bọc khoai tây chiên, mở ti vi, làm ổ trong chăn vừa xem ti vi vừa ăn đồ ăn vặt, ngoài miệng đau nhói nói cho cô biết, tất cả tối ngày hôm qua không phải là mộng, là chân thật...

Tên khốn kiếp này, dám dùng chiêu này bắt nạt cô... Thật quá đáng...

Người nào đó tức giận bất bình đến cắn khoai tây chiên vang lên rắc rắc, khó chịu tới cực điểm....

Huyền Vũ Thác Hàn sảng khoái tinh thần ngồi trong phòng làm việc, ngủ ngon giấc chính là không giống nhau, cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều.

Long Húc Hàng mở to hai mắt gấu mèo, nghi ngờ hoang mang nhìn lão đại hăng hái, không nhịn được hỏi, “Lão đại, anh làm sao vậy? Tâm tình tốt như thế?”

Ngày hôm qua khi nhìn anh còn vẻ mặt âm trầm đó.

Huyền Vũ Thác Hàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Long Húc Hàng, cùng với quầng thâm mắt trên gương mặt tuấn tú, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Không sao cả, ngược lại cậu, đôi mắt sao đen thui vậy?”

Long Húc Hàng sững sờ, sau đó không giải thích được hừ lạnh một tiếng, tài liệu trên tay rớt nặng nề trên bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, tức giận bừng bừng nói, “Lão đại, anh nói di, có vài người phụ nữ sao mà khó trị vậy, rốt cuộc cô ấy do ai dạy dỗ, tính khí bướng bỉnh như thế, rất đáng hận đó!”

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cậu ta một chút, đột nhiên ánh mắt hơi quỷ dị nhìn cậu ta: “Thế nào? Có người phụ nữ ngay cả cao thủ tình trường của chúng ta cũng không giải quyết được hay sao? Người phụ nữ này thật sự rất đáng hận rồi.”

Bàn tay Long Húc Hàng dùng sức vỗ lên bàn, quát, “Đúng vậy, nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đúng lý không tha người, tôi nhìn cô ấy như thế nào cũng là trái ớt, vốn không phải là món ăn dịu dàng của tôi, nhưng người phụ nữ kia, đáng chết mỗi lần đều...”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn hiện lên vẻ xấu xa cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Mỗi lần đều như thế nào? Nhưng có một vài người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng là trời sinh, đúng lý không tha người bởi vì chúng ta là đàn ông, không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.”

Long Húc Hàng lé mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, ánh mắt kia rất rõ ràng đang nói, anh đang nói gì vậy, rốt cuộc đang giúp ai vậy, giữa đàn ông và phụ nữ, dù sao cũng nên đứng về một phía chứ?

Huyền Vũ Thác Hàn tao nhã nhún nhún vai, cười nói, “Chúng ta nên suy nghĩ một chút muốn ‘đúng bệnh hốt thuốc’ như thế nào rồi, chuyện này nói cho cùng, đàn ông chúng ta cũng không thể làm thiếu suy nghĩ, nếu không, về sau đau khổ chính là chúng ta.”

Long Húc Hàng buồn bực ngồi trên ghế xoay của mình, nhức đầu che trán lại, “Tôi vốn không biết nên mở miệng làm sao...”

Huyền Vũ Thác Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn cậu ta như có như không, chỉ có điều, anh ngược lại rất có hứng thú muốn biết về hành động gần đây của Long Húc Hàng, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể khiến cho người anh em củ cải hoa tâm này mê đảo đấy!

Long Húc Hàng xoa xoa đầu! Thật ra thì không phải anh không muốn mở miệng, thứ nhất vì trái ớt này chưa cho anh cơ hội, vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, thứ hai là bởi vì anh vẫn hơi không biết nên mở miệng như thế nào...

Khi hai người đang phiền não, điện thoại của Huyền Vũ Thác Hàn vang lên...

“Alo, tôi là Huyền Vũ Thác Hàn.”

“Thiếu gia, cậu về nhà một chuyến nhanh lên một chút, tiểu thư ngã bệnh.” Giọng nói lo lắng của thím Lưu truyền đến từ trong điện thoại.

Mặt Huyền Vũ Thác Hàn lập tức biến sắc, vội vàng đứng dậy lớn tiếng hỏi: “Sinh bệnh gì, đang yên ổn sao ngã bệnh?”

Sáng nay lúc anh đi ra, cô còn ngủ say sưa!

“Không biết, đột nhiên thì... Dù sao cậu mau trở lại đi.” Thím Lưu sốt ruột nói!

“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức trở lại.” Huyền Vũ Thác Hàn khẩn trương nói, cúp điện thoại di động rồi vội vã nói với Long Húc Hàng đang quan sát: “A Hoa đã xảy ra chuyện, tôi phải mau chóng đi về, chuyện của công ty...”

“Lão đại, anh mau đi đi, chuyện của công ty anh không cần phải lo lắng!”

Trên mặt Huyền Vũ Thác Hàn vô cùng lo lắng, cầm chìa khóa xe lên lập tức lao ra cửa, sao cô lại ngã bệnh, sao có thể, ngày hôm qua còn tốt...

Không phải bởi vì tối hôm qua chứ... Nghĩ không ra?... Ngàn vạn lần không được... Người phụ nữ này... Em ngàn vạn lần phải khỏe mạnh...

Xá Cơ Hoa sắc mặt tái nhợt nằm trên giường... Thật mất thể diện... Trên thế giới này người vì ăn đồ ăn vặt mà phải truyền thuốc, đoán chừng cũng chỉ có một mình cô... Ai biết dạ dày cô lại không tiền đồ như vậy, ăn đồ ăn vặt cũng có thể xảy ra vấn đề...

Gần đây thật sự rất xui xẻo nha... Chỉ có điều, cũng may cục cưng trong bụng không có việc gì! Bất tri bất giác, cô hình như quan tâm đến cục cưng ngoài ý muốn mà đến trong bụng này hơn cô tưởng tượng nhiều!

Đang suy nghĩ, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng cửa được mở ra, một bóng dáng như một trận gió xông vào, cô còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Huyền Vũ Thác Hàn ôm vào trong ngực rồi.

Huyền Vũ Thác Hàn ôm người bé nhỏ sát vào trong ngực, khẩn trương lo lắng gấp gáp toàn bộ dâng lên, anh bị chuyện cô ngã bệnh hù sợ, cả người kích động không thôi, bàn tay khẩn trương vuốt ve trên người cô, vội vàng hỏi: “A Hoa, em khó chịu chỗ nào? Sao lại ngã bệnh? Bây giờ cảm giác như thế nào?”

Xá Cơ Hoa còn chưa kịp phản ứng, chỉ sững sờ nhìn anh đột nhiên xuất hiện, không hiểu sao anh lại trở lại...

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Xá Cơ Hoa, lòng cũng đau muốn chết, ngồi vào trên giường, đưa tay sờ lên trán cô.

Không nóng, rốt cuộc là khó chịu ở chỗ nào rồi, sắc mặt sao khó nhìn như vậy.

“Nói chuyện với em đó, khó chịu chỗ nào?” Huyền Vũ Thác Hàn thấy Xá Cơ Hoa không nói lời nào, gấp gáp hỏi.

Xá Cơ Hoa phản ứng lại, nhìn gấp gáp trên mặt anh, trong lòng đột nhiên sinh ra mùi vị ngọt ngào, nhưng mà, cô lại hơi không thích, cô đột nhiên hơi sợ, cứ có cảm giác tiếp tục như vậy, cô sẽ nhanh chóng thay đổi đến mức không còn là chính cô!

Cắn cắn môi dưới, hất mặt, không thèm để ý đến anh, cô phải kiên trì, không thể bởi vì chút ân huệ nho nhỏ bất ngờ của anh mà quên đi nguyên tắc của mình.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thấy dáng vẻ cô vẫn còn tức giận, quay đầu nhìn về phía thím Lưu, hỏi, “Thím Lưu, đây là chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện này... Tiểu thư đau bụng, ăn đau bụng, chỉ có điều, các tiểu thiếu gia không có việc gì, bác sỹ đã tiêm và cho tiểu thư uống thuốc rồi.” Thím Lưu nhẹ giọng trả lời, từ ánh mắt mang theo lo lắng lúc trước còn để lại, có thể thấy được, bà cũng bị dọa sợ không nhẹ.

“Đau bụng? Ăn đau bụng hả? Làm sao lại như vậy? Cô ấy ăn cái gì?” Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày hỏi, chỉ có điều, anh không hề hoài nghi cơm canh thím Lưu nấu chút nào, cho nên tầm mắt rơi lên người phụ nữ đang méo miệng.

Thím Lưu nhìn anh không biết mở miệng như thế nào... Ngập ngừng hồi lâu không nói nên lời.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thím Lưu bên cạnh một chút, nhẹ giọng nói ra: “Được rồi, thím Lưu, thím đi xuống đi, chỗ nào có tôi là được rồi.”

Thím Lưu nghe vậy, lập tức lui ra để lại không gian cho anh, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí lại bắt đầu trầm mặc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.