Editor: Táo đỏ phố núi
“Cô gái, em đỡ hơn rồi chưa? Còn chỗ nào khó chịu nữa không, rốt cuộc em đã ăn cái gì sao?” Huyền Vũ Thác Hàn ôm người kia lên ngồi trên đùi, khó khi mới dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện.
Nhưng người phụ nữ nào đó không cảm kích chút nào, mặc dù không giãy giụa, để mặc cho anh ôm, nhưng mà cũng không thèm nhìn anh, cũng không nói chuyện.
“Đang nói chuyện với em đó, ý em là gì, có phải có chỗ nào đau nữa không?” Huyền Vũ Thác Hàn có chút tức giận bừng bừng, giọng nói không khỏi nặng nề hơn một chút, nhưng mà, sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, thì sự nóng nảy trong lòng càng tăng lên nhiều hơn, mặc dù bác sĩ nói không có việc gì rồi, nhưng mà anh vẫn không khống chê được!
Xá Cơ Hoa vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn anh.
Huyền Vũ Thác Hàn cảm giác như tính khí của mình sắp bộc phát, quá đủ rồi, từ nhỏ tới lớn, ai dám bày sắc mặt này ra cho anh nhìn, chỉ có cô, chỉ có người phụ nữ đáng chết này! Rất nhiều lần lặp đi lặp lại, coi anh như là người tang hình, lúc nào cũng làm như không thấy . . .
“Em bị làm sao, nhiều ngày như vậy rồi, còn chưa náo loạn đủ sao? Rốt cuộc muốn như thế nào nữa?” Huyền Vũ Thác Hàn lớn tiếng, nhưng mà, ôm cô trong lòng vẫn rất dịu dàng.
Xá Cơ Hoa nhìn anh một cái, nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn xuống ngón trỏ đang đeo băng của mình, vẫn không nói lời nào như cũ.
Thật ra thì, trước khi cô hiểu rõ được lòng mình, cô thật sự không biết phải nói gì với người đàn ông ở trước mặt này! ien n#d ang# lle e#q quiq on.
‘Phựt’, Dường như Huyền Vũ Thác Hàn nghe thấy tiếng dây thần kinh lý trí của mình đứt rời, hít sâu mấy hơi, nhìn cô, đối với cô, thật sự là không có biện pháp, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, sớm muộn gì cũng có một ngày bị cô làm cho tức giận mà chết.
Huyền Vũ Thác Hàn thở dài, ôm cô ngồi lên trên giường, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói, “Cô gái à, lần trước em cũng không thích kiểu cầu hôn đó, vậy thì cứ an vị thôi, đừng náo loạn nữa có được không?”
Dù sau lần sau trực tiếp kết hôn là được, về phần cầu hôn, cô muốn có hiệu lực thì sẽ có hiệu lực thôi, dù sao thì nhẫn cũng đã đeo vào trong tay cô rồi.
Xá Cơ Hoa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Vũ Thác Hàn, lỗ mũi chua xót, uất ức hồng vành mắt, rốt cuộc anh cũng chịu nói rồi, cô chờ lâu như vậy, rốt cuộc anh cũng chịu nói rồi, nhưng mà, có phải là có chút chậm rồi không? Cô có chút trở nên không giống mình nữa rồi!
“Nào, đừng khóc nữa, em nhìn em một chút xem đã biến thành cái hình dáng gì, trên tay bị thương không nói, bây giờ còn ngã bệnh, có cảm thấy khó khăn không? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
Huyền Vũ Thác Hàn dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng của cô, nhẹ giọng hỏi, gương mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng, quả thật là có thể vắt ra nước được ~
Mẹ kiếp, cô có khóc sao? Nếu như có, thì đều là lỗi của anh! Không có việc gì thì dịu dàng với cô cái rắm à!
Xá Cơ Hoa muốn giãy ra khỏi ngực của anh, nhưng mà nước mắt cứ như vậy rớt xuống.
“Được rồi, đừng khóc, là anh không đúng, không nên hờn dỗi với em, nhưng mà em cũng không thể cáu kỉnh giận hơn như vậy được, em biết không?” Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, vẫn dùng giọng nói êm ái nói.
Xá Cơ Hoa nghẹn ngào ỉ ôi kêu lên: “Cho dù tôi có cáu kỉnh, thì đó cũng là lỗi của anh!”
“Được, được, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh!” Ngầm thở dài, Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng phụ họa.
“Vốn là lỗi của anh mà, đừng là làm ra bộ dạng quang minh chính đại như vậy.” . Xá Cơ Hoa hít mũi một cái, bất mãn trừng mắt nhìn anh.
Huyền Vũ Thác Hàn vừa lau nước mắt giúp cô, vừa dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, đều là anh không tốt, đừng khóc, ngoan, không có lần sau nữa, anh đảm bảo, đừng khóc nữa, nước mũi cũng chảy ra rồi kìa.”
Xá Cơ Hoa thô lỗ lau sạch nước mắt, day day lỗ mũi, bắt đầu kéo dậy: “Chảy ra thì chảy ra, lau ở trên người anh đó, cho chừa bắt nạt tôi đi.”
“Ai bắt nạt em đâu, là do em tự mình giận dỗi.” Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người phụ nữ thật sự lau lên quần áo của anh, có chút cưng nhiều, nhưng mà khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật nói!
Mặc dù anh không ngại nước mũi của cô, nhưng mà, trong lòng anh vẫn có một mặt thích sạch sẽ!
“Anh còn nói tôi giận dỗi? Rốt cuộc là ai giận dỗi? Cho nên mới nói tất cả những chuyện này, đều là do anh gây ra, hừ, không thèm để ý đến anh nữa!” Ngay cả Xá Cơ Hoa cũng không phát hiện ra, trong giọng điệu kia mang theo chút làm nũng!
Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày một cái: “Cô gái, em còn muốn như thế nào? Không nên được voi đòi tiên nha.”
Xá Cơ Hoa tức giận trợn tròn mắt lên trừng anh không nói lời nào.
Hai người trợn mắt lên trừng nhau, một lúc sau, Huyền Vũ Thác Hàn nhíu chặt lông mày, tức giận nói: “Được rồi, được rồi, đúng vậy! Chuyện này đều là sai lầm của anh, như vậy em có thể nói chuyện được chưa.”
Sau khi nghe vậy, Xá Cơ Hoa cười như nở hoa, tay kéo kéo quần áo của anh, đầu hướng vào trong lòng của anh, nước mắt nước mũi đều lau hết lên quần áo của anh, còn vô cùng không biết xấu hổ kêu lên: “Lần này tôi sẽ tha thứ cho anh, lần sau thì không có đâu.”
Huyền Vũ Thác Hàn ôm chặt người đau lau chùi lung tung ở trong lòng anh, thở dài, anh thực sự muốn trải qua một cuộc sống bị một người phụ nữ ăn đến sít sao, không hề có lực phản kích.
“Mới vừa rồi tại sao em lại khóc? Anh không đánh em, lại không mắng em, mà em lại muốn khóc, người nên khóc phải là anh mới đúng.” Huyền Vũ Thác Hàn tự giễu thở dài nói.
Xá Cơ Hoa ngẩng đầu nhìn anh, hít mũi một cái, khí thế mười phần nói: “Muốn khóc thì khóc thôi, khó chịu thì anh cũng khóc cho tôi nhìn một chút, không khóc nổi thì đó là bản lĩnh của anh chưa tới nơi tới chốn, không thể ghen tị với tôi được.”
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn bộ dạng chơi xỏ lá của cô, trên gương mặt không ngừng hiện lên ý cười, rốt cuộc cô cũng khôi phục lại như bình thường rồi, thật là quá giày vò người.
Ban đầu tại sao anh lại cho rằng người phụ nữ này là mạnh mẽ chứ? Mạnh mẽ coi như xong, làm sao lại không hề báo trước mà yêu cô mất, đây không phải là tự đào hố chôn mình à . . . . . .
Nhưng mà, nếu như người nằm trong phần mộ đó là cô, thì anh cũng rất thích đào phần mộ này, hơn nữa còn không do dự mà nhảy vào nữa.
“Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em . . . rốt cuộc là vì sao mà em mới bị bệnh như vậy? Rốt cuộc thì em đã ăn cái gì rồi hả?” Lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới nhớ tới mở miệng hỏi.
Chuyện mất mặt như vậy làm sao mở miệng được chứ.
“Hả . . .À . . . Cái này . . . Chính là . . . Cái đó . . .” Xá Cơ Hoa ấp úng không biết nói cái gì nữa.
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.” Huyền Vũ Thác Hàn nheo mắt lại nguy hiểm nói!
Xá Cơ Hoa nhắm mắt lại, bất cứ giá nào, nói thì nói, cũng không chết người được! “Là do ăn đồ ăn vặt.”
Thế giới trở nên yên tĩnh . . . . . Xá Cơ Hoa thận trọng mở mắt trái ra . . . . . Ôi trời má ơi. . . . .
Người đàn ông nhìn thật là khủng khiếp, ‘mặt quỷ xanh mét’, khiến cho Xá Cơ Hoa vội vàng nhắm mắt lại, không phải có câu nói, chỉ cần ta không mở mắt, thì thế giới sẽ không tỉnh lại sao?
“Xá Cơ Hoa!” Huyền Vũ Thác Hàn âm trầm mở miệng!
Xá Cơ Hoa nhăn mũi lại bất mãn lau nước mũi lên quần áo của anh, khó chịu nói: “Nạt cái gì mà nạt, chuyện này cũng không thể trách tôi được, lúc tâm trạng của tôi không vui thì tôi chỉ thích ăn đồ ăn vặt, ai biết gần đây lại xui xẻo như vậy, hơn nữa, muốn trách thì phải trách anh, toàn bộ đều là anh gây ra.”
“Anh gây ra? !” Giọng nói thâm trầm của Huyền Vũ Thác Hàn vang lên, người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ cô không biết là cô không thể ăn đồ ăn lung tung hay sao?
Nếu như lần này ăn lung tung mà xảy ra chuyện, vậy phải làm thế nào? Trong chuyện này, anh không thể cứ cưng chiều cô như vậy được.
“Đúng vậy!” Nếu như không phải là anh, thì sao cô phải buồn phiền như vậy chứ? Nếu như không buồn phiền tâm trạng của cô có tệ như vậy không? Cho nên mới nói, tất cả những điều này đều là anh gây ra.
Xá Cơ Hoa càng nghĩ càng thấy đúng, cho nên gật đầu thật mạnh, hành động hoàn toàn đẩy trách nhiệm đi.
“Em . . .”
“Được rồi, vấn đề đó không vội, bây giờ chúng ta thảo luận về vấn đề đồ ăn vặt đi.” Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn nở một nụ cười, nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh.
“Có gì hay mà thảo luận, lần sau dạ dày tiêu hết là có thể ăn được rồi . . . .”
“Không cần giải thích, toàn bộ đồ ăn vặt bị tịch thu, cứ quyết định như vậy.” Huyền Vũ Thác Hàn không chút nghĩ ngợi trả lời lại, giọng điệu hoàn toàn không cho thương lượng.
“Hả ~, không được . . .” Vẻ mặt Xá Cơ Hoa đau khổ, người đàn ông này, nhất định là cố ý.
Chẳng lẽ anh không biết, gần đây cô đặc biệt thích đồ ăn vặt hay sao?
“Anh sẽ không để cho thân thể của em có cơ hội bị bệnh như vậy lần thứ hai, Xá Cơ Hoa, nếu như em đủ thông minh, thì hãy câm miệng lại, đừng tìm cớ, bây giờ em nhất định phải chú ý ăn uống.”
Xá Cơ Hoa cúi đầu xuống quét mắt nhìn cái bụng dưới áo ngủ rộng thùng thình, chép miệng, có chút bất mãn hỏi: “Vậy thì lúc nào anh sẽ trả lại cho tôi?”
Huyền Vũ Thác Hàn giơ tay lên trực tiếp ‘cốc đầu’ cô một cái, thản nhiên nói: “Trả lại cho em? Em cho rằng anh đang mượn của em sao?”
Xá Cơ Hoa đau đớn kêu gào lên một tiếng rồi lấy tay ôm lấy cái đầu của mình, đập xuống đùi của Huyền Vũ Thác Hàn, lửa giận bốc lên, hốc mắt đầy nước trong suốt, bộ dạng hết sức căng thẳng.
“Tại sao anh lại đánh tôi? Muốn mưu sát à?” Còn dùng sức như vậy, hu hu. . . . Đau chết đi mất. . .
Thấy bộ dạng kia của cô, Huyền Vũ Thác Hàn không chịu được mà tự trách, mới vừa rồi xuống tay có chút mạnh.
Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay lên xoa xoa chỗ vừa mới ‘bị thương’, dịu dàng nói: “Thật sự đau lắm sao? Được rồi, lần sau anh sẽ nhẹ tay một chút, nhưng mà, em cũng phải nghe lời, đồ ăn vặt của em ăn cũng bị đau bụng rồi, không thể ăn được nữa.”
“Anh để cho tôi đánh một chút thử xem, để xem anh cảm thấy có đau không? Mẹ kiếp, nếu như có lần nữa, nhất định tôi sẽ lấy chùy nã cho anh mấy cái.” Mặc dù giận dữ quát lên, nhưng mà vẫn hưởng thụ sự phục vụ của anh.
—— ta là đường phân cách thoải mái ——
Thật là quá đáng . . . . Anh vì không để cho cô ăn đồ ăn vặt, ngoại trừ tịch thu hết đồ ăn vặt để cất vào trong phòng, lại còn tăng thêm một cái ổ khóa lớn như vậy nữa, hơn nữa còn lấy xích khóa kín lại . . . Giống như toàn bộ bên trong là gia sản của anh vậy . . .
Đáng ghét . . .
Bây giờ cô lại rất thèm ăn, làm thế nào đây? Mẹ nó thật khốn kiếp, lại có thể như vậy, cô chỉ có thể chạy ra ngoài!
Xá Cơ Hoa hung hăng đá chân, bất mãn đi ra khỏi phòng.
Chờ coi, cô còn có chiêu này nữa, hừ.
Xá Cơ Hoa tức giận bất bình đi trên đường cái, lại phát hiện cảm giác thèm ăn lúc trước, giờ đã biến mất rồi, nhưng mà, vẫn chạy tới cửa hàng mua mấy bịch khoai tây để gặm!
Đi khắp nơi dạo một lúc lâu, miếng khoai tây cuối cùng cũng ăn hết rồi, nhưng mà lại không tìm được chỗ đặt chân, cô ra ngoài mới biết, Tuyết về nhà, ngay cả Vũ cũng không biết đi đâu.
Cô bây giờ, giống như cô hồn vô chủ vậy, cũng không biết đi đâu, hoàn toàn không có hưng phấn bừng bừng giống như lúc đi dạo phố với Huyền Vũ Thác Hàn ngày đó.
Trên đường phố người đến kẻ đi, bất tri bất giác, Xá Cơ Hoa đi vào con hẻm không có nhiều người đi lắm.
Trong con hẻm cũng có bán một số đồ ăn vặt linh tinh, nhưng mà, thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không muốn ăn cái gì, chỉ là vừa đi dạo lung tung vừa nghỉ.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, người xung quanh thưa dần, lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên.
Trong ngõ tối. . .
“Á ~ Các người thả chúng tôi ra, làm gì vậy.” Một cô gái có dáng người thướt tha hét lên.
“Thả chúng tôi ra, các người là ai?” Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn khác cũng hét lên.
Ồ . . . Lời kịch kinh điển như vậy lại bị cô nghe được, không phải là . . .
Xá Cơ Hoa bước nhanh hơn, quả nhiên thấy hai người đàn ông cao lớn đang đang giữ hai cô gái, lại còn là hai cô gái rất xinh xắn. Chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn kia xem ra hàm răng cũng không tệ, đang dùng sức cắn lên cánh tay của người đàn ông, người đàn ông bị đau đớn gào lên một tiếng, đẩy cô gái ra, giơ tay lên đánh cho cô gái kia một cái tát, khiến cho cô gái ngã xuống dưới đất.
Mẹ nó, phụ nữ đánh đàn ông? Mẹ kiếp, cái này còn được, chứ cô ghét nhất là đàn ông như vậy.
Xá Cơ Hoa nhấc đôi chân thon dài như ngọc, xông tới nhắm ngay cái tay vừa mới đánh người kia đá một cái, trực tiếp đá cho người đàn ông kia ngã xuống dưới đất, sau đó vào lúc người đàn ông khác không kịp phản ứng, nhắm ngay đôi mắt ti hí của anh ta cho một quyền, người đàn ông bị đau buông tay cô gái ra, lui về sau mấy bước.
Xá Cơ Hoa nhân lúc lửa nóng rèn sắt, thừa dịp cháy nhà ăn cướp, lấy đà nhảy dựng lên đá cao chân kết hợp với động tác múa dải lụa tuyệt đẹp, hoa lệ đem người đàn ông kia quật ngã xuống dưới đất, đối với cái bụng mới nhô ra kia, một chút cũng không ảnh hưởng tới độ nhanh nhẹn của cô.
Sau đó vẫn còn rất sang chảnh vỗ vỗ tay, đi tới trước mặt hai người đàn ông bị ngã xuống dưới đất, ngồi xổm xuống, cười ngọt ngào hỏi: “Các người có nhìn thấy cái gì không nên thấy không?”
Hai người đàn ông bị thương nghiêm trọng, nhìn thấy cô gái ngồi trước mặt đáng yêu như vậy, hoàn toàn phát huy bản sắc của đàn ông, quên mất mới vừa rồi cô đã phát huy khuynh hướng bạo lực như thế nào, rất thành thật mở miệng nói: “Quần lót màu trắng có tính không?”
Xá Cơ Hoa lại cười ngọt ngào một chút, đứng dậy, hoạt động khớp xương tay một chút, bẻ bẻ cổ, sau đó . . .
“Á ~ á” Hai tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ bầu trời, âm thanh còn vọng lại.