Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 186: Chương 186: Chương 150: Đây đều là tại anh




Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc này căn bản Xá Cơ Hoa cũng không hiểu sao anh lại nói như vậy, cô chỉ muốn tắm thôi.

Đúng vậy, cô thật sự chỉ muốn tắm mà thôi, nhưng cô hoàn toàn không suy tính tới sự hiện hữu của anh, không biết rằng cô lột sạch quần áo trước mặt của anh, đối với anh là một sự khảo nghiệm khó khăn như thế nào.

Anh cũng là đàn ông mà! Anh không phải là thánh nhân! Anh cũng sẽ có dục vọng mà phải không? Vậy mà cô lại muốn tắm ở ngay trước mặt của anh . . . . .

Ừm! Xong rồi, mới có mấy giây thôi mà anh đã đứng lên rồi, đủ để thấy rằng sức ảnh hưởng của Xá Cơ Hoa đối với anh đúng là không nhỏ.

Làm sao bây giờ? Thực sự đem người phụ nữ đáng chết này ăn luôn hay sao? Huyền Vũ Thác Hàn rối rắm không biết làm sao.

“Không! Đừng có nhìn anh bằng bộ dạng đó . . . .”

Cuối cùng, dục vọng chiến thắng lý trí, hai người bọn họ lăn tới giường luôn.

Hai người cùng trần truồng, trong đó đã xảy ra một số chuyện hay ho! . . .

“Anh muốn nhìn!”

Anh lại có thể nói ra được những lời hùng hồn như thế! Chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ anh muốn nhìn . . . thì cô phải để cho anh nhìn hay sao?

. . . . . .

Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao cả người cô lại trần truồng . . . ngủ cùng trên một chiếc giường với anh như vậy? Tối hôm qua . . . Cô không phải ở đây . . . Tại sao cuối cùng cô lại trèo lên giường của anh?

Xá Cơ Hoa gãi đầu, tất cả mọi chuyện tối qua, một chút cô cũng không nhớ nổi.

“Đây nhất định không phải là thật! Đúng, nhất định không phải là thật, nhất định chỉ là ảo giác của mình, trên thực tế mình không lên giường cùng với anh, không cùng anh làm bất cứ chuyện gì, tất cả những điều này chỉ là ảo giác . . . Ảo giác . . . . .”

Xá Cơ Hoa nhắm mắt lại không ngừng thôi miên mình, muốn mình đừng hoảng hốt, nhưng lúc cô đang thôi miên bản thân mình, có một bàn tay không an phận đang mò lên . . .

Bỗng chốc cô mở mắt ra thật to, cúi đầu nhìn bàn tay đáng ghét kia, nó đặt lên ngực của cô vẫn còn chưa tính, lại còn . . . . .

Người phụ nữ không chấp nhận được thực tế kia lại tiếp tục thôi miên mình, thế nhưng bàn tay kia không biết từ lúc nào từ bộ ngực của cô di chuyển về cái bụng nhô cao lên của cô!

“Đây là giả . . . . Đây chỉ là ảo giác . . . . .” Người phụ nữ nào đó nhắm mắt lại tự lẩm bẩm, nhưng nếu như đây là ảo giác, thì ngón tay này thật sự cũng quá đáng rồi!

“Không! Đây không giống như đang nằm mơ!” Cảm giác này quá chân thực rồi!

“Đúng . . . . . Đây vốn không phải đang nằm mơ . . . . . .” Là cô không chịu đối mặt với thực tế, chỉ dám nhắm mắt lại, lừa dối bản thân mình đây là một giấc mơ.

Bộ dạng của cô khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh thành tiếng.

Lại một lần nữa nghe thấy giọng của anh, Xá Cơ Hoa mở đôi mắt đen ra, chỉ thấy anh đang toét miệng cười với cô.

“Anh không phải là ảo giác à?” Cô hỏi rất hoảng hốt. Cô . . . . . . Chẳng lẽ cô thật sự ngủ cùng một giường với anh? Xá Cơ Hoa trợn to đôi mắt lên, tim cũng thót lên cao, chờ đợi câu trả lời của anh.

“Không phải!”

Để chứng mình không phải cô có ảo giác, ngón tay của anh càng dùng lực mạnh hơn, để cho cô thật sự cảm nhận được anh thực sự tồn tại, không phải do trí tưởng tượng của cô tạo thành.

“Như thế nào? Còn cần anh chứng minh kịch liệt hơn không?” Nếu như cô muốn, vậy thì anh sẽ kịch liệt hơn, nhiệt tình hơn, để cho cô thật sự cảm nhận được sự hiện hữu của anh.

“Không!” Cô không cần! Làm sao anh lại có thể! Làm chuyện kia với cô chứ?

“Làm sao anh có thể làm chuyện như vậy đối với em được chứ?”

“Vợ à, không phải lỗi của anh, là do tối qua em đã tự mình leo lên giường của anh.” Anh cũng không ép buộc cô, trước tiên anh cần phải nói rõ điều này. Hơn nữa, bọn họ còn là vợ chồng cơ mà.

“Anh nói dối!” Làm sao cô lại có thể chủ động leo lên giường của anh được chứ!

“Tại sao lại không thể nào, hơn nữa ngày hôm qua em cũng cực kỳ nóng tính, còn lột sạch quần áo quyến rũ anh nữa.”

“Em không tin!” Cô không tin mình sẽ làm ra loại chuyện mất mặt như vậy, rõ ràng là cô . . . Rõ ràng là cô không có ý niệm gì đối với anh, làm sao có thể chủ động ôm ấp yêu thương anh được chứ?

“Em không tin?”

“Dĩ nhiên không tin!” Người đàn ông đáng chết, chuyện như vậy bảo cô tin tưởng làm sao được!

“Biết ngay là sau đó em sẽ lật mặt mà, nói anh bắt nạt em, cũng may là anh đã sớm có sự chuẩn bị.”

Người đàn ông nào đó tràn đầy sức mạnh, may mắn vì anh thông minh, bởi vì anh sớm biết, cho nên đã sớm chuẩn bị bằng chứng chứng minh là cô cưỡng bức anh, chứ không phải anh Bá vương ngạnh thượng cung.

“Anh đã ghi lại hình ảnh tối qua em đã quyến rũ anh như thế nào.”

“Đã. . . . . ghi . . . ghi lại. . . . . .” Trời ạ! Có thật không? Nếu là thật, vậy thì . . . .

Trời ạ! Xá Cơ Hoa giống như con đà điểu không dám tưởng tượng tiếp.

Huyền Vũ Thác Hàn thị lại vô cùng hào hứng, chạy xuống giường, nói cô chờ, “Anh lập tức đi lấy cho em xem!”

Không bao lâu sau, lại thấy một người đàn ông vô liêm sỉ hấp ta hấp tấp leo lên giường.

“Không! Đây không phải là thật! Đây sao có thể là em được!”

Xá Cơ Hoa không thể tin được người phụ nữ trong hình ảnh đó lại là cô.

Cô chủ động động tay động chân với anh, sau đó lại còn cởi hết quần áo leo lên giường của anh, ở trên giường của anh, quyến rũ anh, khiến cho anh không khống chế được, giống như một người háo sắc nhào về phía cô . . . . Tiếp sau đó để mặc cho anh làm gì cô thì làm . . . .

“Trời ạ! Vậy . . . . . . Vậy thật sự là em sao?” Xá Cơ Hoa che mắt lại không dám nhìn nữa.

Bộ dạng đó . . . . Thật sự rất . . . . Khiến cho người ta đào một cái hố để tự chôn mình.

“Đúng, đó chính là em, hay là em không tin? Có muốn anh phóng lớn hình ảnh lên để em nhìn cho rõ hơn không? Máy này của anh rất hiện đại đó, có thể phóng lớn lên mười lần!” Máy này là anh đã mua từ Nhật Bản về.

“Nếu như em muốn xem, anh lập tức phóng đại lên cho em nhìn thử!”

Cái gì? ! Anh còn muốn phóng lớn hình ảnh lên gấp mười lần sao? Mẹ ơi!

“Anh ngàn vạn lần không được làm vậy!” Xá Cơ Hoa vội vàng ngăn cản anh, sợ anh thật sự phóng lớn cho cô nhìn, cô sẽ bị xỉu ngay tại chỗ. “Anh mau xóa nó đi!”

“Em không xem?”

“Không xem!” Hình ảnh như vậy, còn xem cái rắm à, cô vội vàng lắc đầu, chỉ sợ động tác chậm một chút, anh sẽ hiểu lầm là cô bày đặt dè dặt, vậy thì rất thảm.

“Khúc sau mới đặc sắc! Sau đó em còn khóc lóc cầu xin anh hung hăng yêu thương em, còn có cả cái này, cái này và cái này nữa . . . . . .” Người đàn ông nào đó được lợi mà còn ra vẻ, chỉ lung tung khắp nơi, căn bản là anh cố ý hù dọa cô.

Mà Xá Cơ Hoa vừa dậy khỏi giường lại nhìn thấy hình ảnh chấn động như vậy, quả thật là rất chấn động, bị anh làm cho giật mình một trận, lập tức tái mét mặt đi, tại sao cô lại làm ra những chuyện đáng sợ như vậy? Trời ạ! Vậy sau này cô làm sao còn mặt mũi gặp người nữa chứ!

“Để cho em chết đi!” Cô gào khóc.

“Tuân lệnh!” Huyền Vũ Thác Hàn nghe lời leo lên người của cô.

Đợi chút, đợi chút . . .

“Anh leo lên người em để làm gì?” Cô vội vàng dùng chân đá anh ra, nhưng mà . . . Xong đời, cô quên là cô không mặc quần áo, khiến cho tư thế như thế này trở nên rất đáng sợ và nguy hiểm.

Đúng rồi! Đổi sang dùng tay! Lấy tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, không cho anh vượt qua Lôi Trì một bước!

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy? !” Xá Cơ Hoa bị hù dọa thiếu chút nữa thì sợ hết hồn.

“Không phải em muốn anh làm cho em chết hay sao?” Anh chỉ làm theo lời nói của cô, để cho cô được dục tiên dục tử thôi mà!

“Hả?” Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao cô nghe mà không hiểu tí gì vậy?

Đợi đã nào. . . ! Bây giờ là như thế nào . . .

“Anh . . . Anh muốn làm gì?” Xá Cơ Hoa trừng mắt lên nhìn, mê mang, hoảng sợ.

“Chính là tối qua anh đã khiến em chết một lần, em đã quên rồi?” Huyền Vũ Thác Hàn tà mị nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ nói.

Tên đàn ông đáng chết!

“Em không phải nói tới kiểu chết này!” Tại sao anh lại suy nghĩ sang hướng đó chứ? Tên háo sắc đáng chết, thật sự là quá đáng lắm rồi, thật đáng ghét!

“Vậy em muốn chết kiều nào? Kiểu như thế này? Hay là như vậy? . . . .”

“Huyền Vũ Thác . . . . Á . . . . .”

“Ưm ưm hu hu . . . . . .”

Tiếng rời giường còn chưa bắt đầu, đột nhiên đã bắt đầu một đoạn xuân sắc khác rồi.

. . . . . .

“Không cho phép anh làm loạn với em nữa!”

Xá Cơ Hoa ngồi cách người đàn ông được gọi là háo sắc kia một khoảng cách khá xa, chỉ sợ đột nhiên anh lại bộc phát thú tính, thì trinh tiết của cô khó mà giữ được.

“Trước tiên em phải nói để hai chúng ta hiểu rõ, ngày hôm qua . . . Ngày hôm qua, tất cả mọi chuyện giữa hai chúng ta coi như chưa từng xảy ra.”

Đúng vậy! Đối với mọi chuyện ngày hôm qua, cô có thể coi như mình bị chó cắn, cũng không có gì to tát, không cần để trong lòng. “Cho nên, từ giờ về sau, anh đi đường dương quan của anh, em đi cầu độc mộc của em, hai người nước giếng không phạm nước sông.” Nói như vậy anh có hiểu không?”

Cô nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia tối sầm lại, mà ánh mắt của anh . . . . . Ừm . . . . Tại sao ánh mắt của anh lại đột nhiên trở nên buồn bã như vậy?

“Em muốn bội tình bạc nghĩa với anh? !”

Làm sao anh lại có thể nói như vậy chứ? Làm ơn! “Cái gì mà . . . . . Bội tình với chả bạc nghĩa!” Câu thành ngữ này có thể sử dụng trên người của đàn ông sao?

Chậc! Anh nói như mình phải chịu uất ức lắm vậy? Giống như cô đang thật sự cô phụ tấm lòng của anh vậy, làm cô nhất thời cà lăm, thiếu chút nữa không nói nên lời. T

“Không phải là bội tình bạc nghĩa, mà khiến cho mọi chuyện trở về quỹ đạo bình thường, hai chúng ta vốn không nên ở chung một chỗ . . . .” Nếu như hôm đó không hồ đồ cướp đoạt, thì cô và anh, căn bản không phải là người cùng một thế giới.

“Ai nói? Tên khốn kiếp nào nói hai chúng ta không nên ở cùng một chỗ? Em gọi ra đây cho anh, để anh nói rõ ràng, cặn kẽ luôn!” Huyền Vũ Thác Hàn xắn ông tay áo lên, bộ dạng như muốn giở trò lưu manh.

Làm ơn! Diện mạo của anh không thích hợp để giở trò lưu manh có được không? Anh đừng có giở ra.

“Là mẹ em nói.” Như thế nào? Anh muốn đánh mẹ cô sao?

Xá Cơ Hoa đứng dậy, khí thế của Huyền Vũ Thác Hàn lập tức giảm đi rất nhiều. “Nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi mà, hơn nữa, anh cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi.” Anh giả vờ uất ức, giả vờ đáng thương.

Làm ơn! Anh làm như vậy không hề đáng yêu chút nào có được không? “Em cảm thấy hai chúng ta cách xa vạn dặm, một chút cũng không thích hợp.” Người phụ nữ nào đó càng thể hiện ra vẻ mặt kỳ thị, nhưng mà, điều cô nói cũng chính là sự thật, hai người bọn họ đúng là thân phận rất khác xa nhau.

“Nói bậy! Ngày hôm qua lúc em nằm dưới thân anh thừa hoan không phải rất vui vẻ và thoải mái sao, thế nào? Bây giờ muốn đổi ý, không thừa nhận kỹ thuật của anh rất tốt?”

Tên đáng chết này! “Ai đang nói với anh về chuyện này chứ!” Rõ ràng là cô đang nói về cuộc sống, tính cách, ai thèm nói chuyện với anh độ phù hợp của thân thể chứ? Anh nói gì chứ, không phải nói qua nói lại đều nói tới chuyện kia sao! Đúng là côn đồ háo sắc.

“Tóm lại anh cách xa em một chút, đến lúc đó anh cũng đừng đứng trước mặt mẹ em nói lung tung.”

“Vậy sau lưng mẹ em thì sao? Ở sau lưng bà ấy, anh liền có thể nói lung tung được hả?”

“Dĩ nhiên không thể! Bất cứ lúc nào, ở đâu anh cũng phải ăn nói đàng hoàng không được phát biểu lung tung!” Cô cũng không nên vì anh mà phá hủy danh tiết của cô, nhưng mà, bụng cũng đã chình ình ra rồi, còn danh tiết cái rắm à.

“Vậy có thể sờ em không?”

“Không được!” Điều này còn phải hỏi à?

“Vậy có thể hôn em không?”

“Cũng không được!”

“Ôi trời! Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, như vậy hai chúng ta còn giống như hai vợ chồng à?”

“Này, lúc kết hôn, là tự anh nói muốn tôn trọng em đấy.”

“Vậy tại sao hôm qua em lại leo lên giường của anh?” Anh nói như thể rất hợp tình hợp lý.

“Cái này, là bởi vì . . . . Ôi trời, cái này còn không phải cũng vì ly rượu kia của anh sao, đây đều là tại anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.