Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 187: Chương 187: Chương 151: Hoàng Bộ Tuyết (1)




Editor: Heisall

Mặt trời treo trên cao.

Mặc dù đã tiến vào mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu cũng không phải chuyện giỡn.

La Vũ Hiên nghiêng đầu, nhờ mắt kính che giấu, không biết đã liếc nhìn người bên cạnh lần thứ mấy rồi.

Mái tóc hơi dài được buộc thành đuôi ngựa, nhìn dưới ánh mặt trời là một màu đỏ sậm kì lạ, không giống như những người khác. Sau một buổi sáng phơi nắng, làn da tuyết trắng mềm mại đã nhuộm một màu hồng phấn nhàn nhạt, bên trán còn đọng một chút mồ hôi.

Áo polo đơn giản màu vàng nhạt, phối hợp với quần dài vải ka-ki, trang phục rất thoải mái; trên thực tế, trong một không gian mà tất cả các cô gái con nhà quyền quý chưa có chồng đều đang âm thầm tranh cao thấp về sắc đẹp như thế này, thì cách ăn mặc của Hoàng Bộ Tuyết thật đúng là cực kỳ mộc mạc.

Thực ra, thứ hai vốn là ngày làm việc bình thường, nên nếu không phải là người có tiền rãnh rỗi, hoặc là người cần phát triển thêm quan hệ làm ăn hoặc bồi dưỡng tình cảm, thì còn ai có thể tới đây đánh golf chứ?

Ánh mặt trời mùa thu như tấm thảm trải đều lên bãi cỏ xanh thẳm, hơn phân nửa đàn ông đều tụ tập một nhóm hai, ba người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng vung mấy gậy, rồi tiếp tục đi xuống một lỗ golf khác; mà các cô gái, từ trẻ đến già, ai cũng ăn mặc tương đối bắt mắt như màu hồng đào, màu vàng sáng, toàn bộ đều đang giả bộ đánh golf không ngừng lượn qua lượn lại trước mắt, khiến La Vũ Hiên cảm thấy quấy nhiễu nghiêm trọng đến việc chơi bóng của anh ta.

Mà ánh mắt của những người quyền quý ấy lại vô cùng sắc bén, bọn họ chỉ cần nhìn trang phục và đạo cụ trên người, là có thể đoán được giá trị của người đó, cũng căn cứ vào giá trị con người cùng mối quan hệ của người đó mà quyết định thái độ của mình.

Khi một nhân vật nổi bật như La Vũ Hiên xuất hiện, toàn bộ mọi người đều thể hiện một thái độ lấy lòng.

Còn khi Hoàng Bộ Tuyết xuất hiện, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Không biết cô là ai, chỉ nhìn bằng hai mắt liền quyết định, mặc dù xinh đẹp nhưng chỉ là một cô gái trẻ mộc mạc, tuyệt đối không phải là nhân vật quan trọng gì; cho dù gia đình có của cải thì cũng không được yêu thương, cũng có thể là con riêng, nên cho dù có biết cô thì cũng sẽ không nhận.

Nhưng vẫn hấp dẫn lực chú ý của không ít đàn ông, mỗi khi những người đó lộ ra vẻ mặt mê thích đều khiến La Vũ Hiên cảm thấy tâm trạng buồn bực, hừng hực điên cuồng.

Ngược lại thì chính bản thân Hoàng Bộ Tuyết lại không có phản ứng gì.

“Ánh nắng rất gay gắt, không phải cô nên đến đứng dưới ô che nắng hay sao?” La Vũ Hiên đến gần cô, hời hợt hỏi.

Hoàng Bộ Tuyết liếc anh một cái, rồi lắc đầu, rất có trách nhiệm đưa tay muốn nhận lấy gậy đánh golf của anh.

Cô bị kéo đến nơi này làm người nhặt bóng mà.

Cách nói của La Vũ Hiên rất hoang đường: “Không có việc gì bận thì tới giúp tôi vác gậy đánh golf, dù sao cô cũng thiếu hụt vận động, rãnh rỗi ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”

Cô không biết, rốt cuộc La Vũ Hiên từ đâu nhìn ra là cô thiếu hụt vận động, nhưng cô không có việc gì bận thì cũng không sai, cô luôn rãnh rỗi ở trong nhà trọ cũng không sai. Hơn nữa. . . . . .Khi La Vũ Hiên nói chuyện hay ra lệnh đều luôn chắc chắn như vậy, rất có khí thế, giống như nếu cự tuyệt anh ta thì sẽ xảy ra chuyện còn kinh khủng hơn.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu thật sự nói không muốn, thì anh ta cũng không thể làm gì!

Hoàng Bộ Tuyết rất muốn than thở, mấy ngày qua, không, phải nói là từ khi tiếp xúc với người đàn ông này cho tới nay, thì cô có cứng rắn thế nào cũng không cự tuyệt được anh ta. Mà bây giờ, cô căn bản đang ở trong trạng thái buông tha —— bởi vì người đàn ông này, thật sự khiến cô không biết phải nói gì.

Không sao cả, anh ta vui là tốt rồi, chỉ cần anh ta có thể trả đồ cho cô sớm một chút. . . . . . Mặc dù thoạt nhìn anh ta không cao hứng cho lắm.

Chiếc kính râm trên sống mũi thẳng tắp đã che đi đôi mắt sắc bén như chim ưng kia, khiến cô không thể nhìn ra tâm tình của anh. Nhưng Hoàng Bộ Tuyết cảm thấy, La Vũ Hiên không thật sự ưa thích nơi này.

Không thích những người làm ăn khôn khéo khó trị kia? Hay không thích những ánh mắt thiết tha đầy ngưỡng mộ của những cô gái?

Không phải anh ta đã tập thành thói quen rồi sao? Liên quan đến công việc, cho dù là phiền phức hay chán ghét đi chăng nữa, anh ta đều luôn sử dụng thái độ tỉnh táo nhất để đối mặt, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất, quả thật giống như là nghiêm chỉnh huấn luyện chó nghiệp vụ vậy.

Chuyên gia, cũng chỉ là nghiêm chỉnh huấn luyện chó. Không biết vì sao đột nhiên cô lại nghĩ đến những lời này, sau đó, một nụ cười nghịch ngợm len lén nhiễm lên đuôi lông mày và khóe mắt của cô.

La Vũ Hiên đứng ở bên cạnh, đếu nhìn thấy tất cả những thay đổi nhỏ ấy vào trong mắt.

Cô quả thật biến mình thành người tàng hình, khép mi nhắm mắt, yên tĩnh giống như là không tồn tại. Trừ lần giúp anh cầm gậy đánh golf có trả lời đôi câu, thì trong tất cả các thời điểm khác đều không mở miệng. Người khác không nhìn cô, cô cũng không nhìn người khác, hoàn toàn không giống như bình thường.

Cô rõ ràng không phải như thế. Rõ ràng cô sống rất thích ồn ào, cực kỳ có tinh thần, là một người có cảm xúc và phản ứng rất thẳng thắn.

Từ ngày gặp lại cho tới nay, càng tiếp xúc với cô, La Vũ Hiên lại càng lo âu, anh không biết phải làm như thế nào mới có thể kích thích được phản ứng quen thuộc của cô một chút.

Nhận lấy gậy đánh golf, La Vũ Hiên không nhịn được đưa tay gạt đi mớ tóc mái bị ướt bởi mồ hôi trên trán cô.

“Lỗ mũi cũng sắp bị lột da rồi, cô cũng thật lợi hại, không mang mũ cũng không cầm ô chống nắng.” Anh nhỏ giọng nói, giọng điệu vô thức mang theo sự thân mật: “Phơi đến gần tối, nếu không bị thương cũng sẽ bị cảm nắng.”

Nụ cười của Hoàng Bộ Tuyết biến mất, cô nháy mắt mấy cái, không né tránh nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Không đâu.”

Sau đó cô cụp mắt, lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho những người chân chính muốn đi tới đây trò chuyện cùng anh.

Trong khoảnh khắc đấy, La Vũ Hiên lại có một loại kích động, muốn đẩy những người không có liên quan đang đứng giữa hai người ra, sau đó, lôi cô tới đây, dựa vào trong ngực anh ——

Mấy ngày qua, anh thật sự đã từng rất cố gắng, từ nghiêm túc, đến ôn hòa, ngay cả ép hỏi hay là nói chuyện phiếm, cho dù ở phòng trọ nhỏ của cô hay ở phòng ăn, ở sân banh. . . . . . Cô vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt thờ ơ khi đối mặt với anh. Không cố ý bài xích, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào, thật sự khiến cho anh muốn đánh vỡ cảm giác thờ ơ đó.

Qua loa đánh xong 18 lỗ, ngay cả bữa cơm do tổng giám đốc mời anh cũng không muốn ở lại tham gia, mà kéo Hoàng Bộ Tuyết đi.

“Làm gì vậy?” Cô kinh ngạc, nhìn vẻ mặt âm u của La Vũ Hiên.

Anh vác cái túi golf nặng nề lên vai, một tay chuyên chế cầm tay cô, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dám nắm tay cô dắt ra cửa chính Câu Lạc Bộ, nghênh ngang rời đi.

Sau khi đánh bóng xong liền tắm rửa, giờ phút này trên người anh sạch sẽ khoan khoái, có mùi xà phòng rất nhạt nhẹ nhàng lẫn vào không khí, lại làm cho Hoàng Bộ Tuyết không cách nào xem nhẹ hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh. Cô hít thở sâu một hơi, ngất xỉu trong tưởng tượng.

Cái mùi này thế mà lại khiến cho cô cảm thấy an tâm, giống như được che chở, tất cả đều không có mùi vị nguy hiểm nào.

Chỉ là, hình như tất cả biến chuyển này lại làm cho người ta trở tay không kịp.

Kể từ ngày đó, La Vũ Hiên không cho cô quá nhiều không gian, anh tựa như. . . . . . đã quyết định mục tiêu và nhiệm vụ nào, thì sẽ tiến bước về phía trước, không chút do dự đi tới.

Vấn đề là. . . . . . Chuyện này không giống công việc và nhiệm vụ, anh nghĩ như thế nào thì cũng nên hỏi cô trước một chút chứ?

Dù sao, cô cũng được coi như là ‘ người trong cuộc ’ mà!

Hết lần này đến lần khác, người đàn ông La Vũ Hiên này thật sự rất khó thông suốt, ít nhất trong mắt Hoàng Bộ Tuyết là như vậy.

Không sai, anh ta thật sự là một người rất có qui tắc; trên thực tế, La Vũ Hiên là người đưa ra kế hoạch và tuân thủ kế hoạch giỏi nhất trong những người Hoàng Bộ Tuyết đã từng gặp, ý chí của anh ta cực mạnh.

Trên công việc mà nói, anh có thể mô phỏng mọi việc sẽ xảy ra ở trong đầu, đặt ra những kế hoạch ngắn hạn, trung hạn và dài hạn, cặn kẽ đến từng chi tiết làm cho người ta không thể tin được, sau đó sẽ giám sát gắt gao và thi hành từng việc một đúng theo kế hoạch.

Mà thái độ này lại còn kéo sang tận trong cuộc sống hàng ngày.

Lấy một thí dụ đi, mỗi đêm, đúng vào giờ đó anh ta sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Bộ Tuyết, hỏi cô làm những gì vào buổi tối.

Làm cái gì? Không có làm gì hết! Về nhà nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó, tắm, xem ti vi. . . . . .

“Tôi phải đi họp đến hơn bảy giờ mới về, cô có thể ăn trước ít đồ ăn sau khi tan việc, chờ tôi về nhà rồi cùng nhau ăn cơm tối. Còn nữa, tủ trong thư phòng chắc sẽ làm xong trong ngày hôm nay, cô xem thử có vấn đề gì không. Tiết mục ti vi cô nói tôi đã lưu lại giúp cô rồi, để ở bên cạnh tủ tivi, cô có thể thấy tôi đã giúp cô vạch lên vài kế hoạch. . . . . .” Anh ở trong điện thoại dặn dò cặn kẽ.

Người này đang làm cái gì vậy? Không những vạch ra kế hoạch cho cuộc sống của bản thân anh ta, mà ngay đến cuộc sống của người khác, anh ta cũng phải sắp xếp bài bảng như vậy đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.