Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 188: Chương 188: Chương 151: Hoàng Bộ Tuyết (2)




Editor: Heisall

“Nhưng tôi. . . . . .” Hoàng Bộ Tuyết muốn kháng nghị.

“Hả?”

Cái chữ ‘ hả ’ trầm thấp đó thật sự rất hấp dẫn, tràn đầy sức quyết rũ của phái nam, khiến cho cô gái vừa muốn nói lời kháng nghị cảm thấy bên tai tê dại.

Cô là cô gái ngu xuẩn, không có tiền đồ nhất trên thế giới này, chỉ một chữ đã không thể nói ra lời, tìm không ra lý do phản bác.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, cô bị La Vũ Hiên quyến rũ, đến chỗ ở của anh cùng anh ăn cơm tối, tán gẫu, xem ti vi.

Vào buổi chiều, kệ sách mới vừa đưa đến rất tốt. Sách của La Vũ Hiên được vận chuyển bằng đường biển từ nước Mĩ về, từng rương xếp chồng lên nhau trong thư phòng, muốn tìm tài liệu hay có lúc Hoàng Bộ Tuyết nhàm chán muốn tìm một quyển sách giải buồn, cũng phải tốn không ít công sức.

Nên có một lần sau khi Hoàng Bộ Tuyết kiểm tra toàn bộ, không nhịn được bật thốt lên: “La Vũ Hiên, anh có nghĩ nếu có một tủ sách sẽ khá tốt hay không. . . . . .”

“Vậy cô quyết định đi.” La Vũ Hiên trả lời ngay.

Sau hôm đó, trợ lý của La Vũ Hiên, Hồ tiểu thư có giọng nói dễ nghe đến nỗi có thể đi làm người dẫn chương trình radio liền mang đến rất nhiều catalogue, tài liệu, tạp chí đến tìm cô.

“Nhưng đó là phòng của anh ta mà, vẫn nên hỏi ý kiến của anh ta thì hơn. . . . . .” Đối mặt với năng lực siêu mạnh, lại thông minh mà không để lộ ra ngoài, cộng thêm lúc nào cũng thân thiết của Hồ tiểu thư, Hoàng Bộ Tuyết có chút chần chờ.

“Trợ lý La đã giao tất cả cho Hoàng tiểu thư, cô thích kiểu dáng gì, màu gì, cứ theo ý của cô là được, nếu không có sắn, thì có thể đặt trước, rồi mời người về làm. Cho nên cô không cần phải lo lắng, chỉ cần nói là được.” Hồ tiểu thư cười tủm tỉm nói.

Kệ sách là như thế này, thảm là như thế này, thiết bị âm thanh hình ảnh, tủ lạnh, đồ làm bếp, tất cả các loại đồ trang trí lớn nhỏ, thậm chí chăn màn gối đệm, ga giường, bao gối. . . . . . Đều là “cô thích thì mua”, hoặc “Cô thích hả? Vậy thì mua.”

Nhưng rõ ràng là cô không ở đây! Làm thế nào lại giống như cô đang bố trí cho nhà mới của mình vậy chứ?

Buổi tối, lúc La Vũ Hiên trở lại, cô đang khóc không ra nước mắt mà sửa sang lại kệ sách, phân loại sách, rồi đựt từng quyển lên kệ sách mới trong tủ, bên cạnh còn có thùng nước nhỏ và khăn lau, cô đã bận rộn hơn một giờ rồi.

Đến gần tối cô mới sắp xếp xong kệ sách mới, bên trong và những chỗ trên mặt đất gần đó đương nhiên là đầy bụi bặm và gỗ vụn, mà chị giúp việc làm thêm giờ đã tan việc rời đi, cho nên cô liền tự mình ra tay. Trước tiên là dùng vải ướt lau qua một lần, rồi dùng khăn khô lau sạch sẽ, sau đó mới để sách lên.

Kệ sách này được làm theo ý tưởng của cô, chiếm cứ cả mặt tường của thư phòng, cao từ sàn nhà đến trần nhà, cho nên khi La Vũ hiên đi vào, cô đang đứng ở trên ghế, mà cái ghế thì nằm trên bàn trà —— như vậy cô mới với tới được tầng trên cùng.

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói mang theo sự giận vang lên ở cửa thư phòng.

Hoàng Bộ Tuyết bị giật mình nhảy dựng một cái. Chỉ là khi cô kinh ngạc quay đầu lại, sự việc cũng không giống như những nữ chính trong tiểu thuyết hoặc trong phim, bị dọa sợ đến nỗi trượt chân té từ trên cao xuống, sau đó rất đúng dịp ngã vào trong ngực một người đàn ông đẹp trai vô cùng biết thương hương tiếc ngọc.

Trước mắt thật sự có một người đàn ông anh tuấn, nhưng điều làm mất vui nhất chính là hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại, gương mặt tuấn tú thì tối sầm, giống như muốn bóp chết cô vậy.

“Sao chứ?” Cô cảm thấy không hiểu được: “Tôi chỉ đang lau dọn kệ sách thôi mà, là kệ sách mới thì phải lau dọn thì mới có thể để sách lên được, anh làm gì mà đột nhiên lớn tiếng như vậy, muốn hù chết người ta à?”

“Xuống đây!” Vẻ mặt của La Vũ Hiên vẫn còn u ám, dáng vẻ tương đối mất hứng.

“Nhà anh không có thang, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng bàn ghế. . . . . .” Cô vừa nói, vừa cẩn thận bước từ trên ghế xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, đứng vững vàng, động tác nhanh nhẹn linh hoạt như mèo.

La Vũ Hiên nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

Bởi vì không muốn làm bẩn bộ đồ công sở trên người mình, nên trước khi bắt đầu dọn dẹp, cô liền tìm chiếc áo sơmi ngắn tay đã cũ của La Vũ Hiên rồi mặc vào. Tay áo dài quá khuỷu tay, vạt áo phủ đến giữa bắp chân cô, rất là kín đáo; nhưng đứng dưới cái nhìn chăm chú của La Vũ Hiên, cô lại từ từ cảm thấy lúng túng.

Không biết phải làm gì nên cô kéo kéo vạt áo sơ mi, Hoàng Bộ Tuyết có chút lúng ta lúng túng nói: “Nhìn cái gì vậy. . . . . . Tôi sẽ giúp anh giặt sạch sẽ.”

Anh vẫn không nói lời nào, đôi mắt đẹp chỉ trừng trừng nhìn phía trước, trong veo như nước.

Bình thường những khi cô không mặt đồ công sở cũng không có gì hay để nói, nhưng vì để quét dọn dễ dàng, cô buộc tóc lên còn mặc một cái áo sơmi cũ, vải vóc mềm mại thoải mái, miêu tả chân thực đường cong quyến rũ của cô.

Nhất là đôi thon dài đẹp đẽ kia! Chỉ cần là đàn ông bình thường, khi nhìn thấy đều sẽ có ý nghĩ như thế!

Mới vừa bước vào thư phòng, liền thấy cô đứng ở trên cao cực kỳ nguy hiểm, La Vũ Hiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trong lòng cực kỳ tức giận, anh quả thực có tâm trạng muốn bảo vệ cho cô.

Mà bây giờ, vẻ giận dữ này, trong lúc vô tình, đã chuyển hóa thành một ngọn lửa khác ——

“Anh làm gì mà vẫn nhìn tôi chằm chằm như thế? Có cái gì đúng không sao?” Hoàng Bộ Tuyết hơi nhíu mày, không tự nhiên hỏi.

Trong không khí nổi lên một áp lực làm người ta hít thở không thông. Cô dời tầm mắt đi, trốn tránh đôi mắt sáng ngời có hồn kia, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang nhún nhảy ở bên trong.

La Vũ Hiên. . . . . . Tại sao lại như vậy? Ánh mắt của anh ta luôn tỉnh táo và trầm ổn nhất.

Nhưng gần đây, khi cô nhìn anh ta. . . . . . Đều khiến cô cảm thấy, mình giống như là một con dê béo đợi bị làm thịt vậy.

“Tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường, có chút kỳ dị: “Tại sao cái áo sơmi này mặc trên người cô. . . . . . đẹp mắt hơn nhiều so với mặc trên người tôi như vậy chứ?”

“Hả?” Nghe vậy, Hoàng Bộ Tuyết ngây người, cô hoàn toàn không ngờ tới La Vũ Hiên sẽ nói như vậy.

Cô không dám tin cúi đầu nhìn lại một chút: “Như vậy mà đẹp sao? Đây không phải là một cái áo sơmi cũ à?”

“Cho nên, người mặc khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.” Anh nhỏ giọng nói.

“Tôi đi đổi quần áo của mình lại.” Ít nhất cũng tự nhiên một chút! Cô vẫn không dám nhìn La Vũ Hiên, chỉ xoay người lại lấy thùng nước, rồi nói: “Anh tránh ra một chút, chờ tôi đi đổ nước. . . . . .”

“Chờ chút nữa rồi làm.” Chẳng biết anh đã đi tới phía sau cô từ lúc nào, một tay thò qua xách thùng nước, để sang một bên, còn một cánh tay khác, lại vòng từ sau lên phía trước, ôm hông của cô.

Khi cô rơi vào trong vòng ngực cứng rắn lại dịu dàng ấm áp, sau lưng kề sát vào anh thì cô chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu, nhịp tim đột nhiên tăng lên như bão tố, đập vừa nhanh vừa mạnh, gần giống như mới vừa chạy xong vài vòng sân vận động trường vậy.

“Anh...anh làm gì vậy?”

“Tôi thích cô mặc cái áo sơmi này.” Anh ghé vào bên tai cô, nói rất nhỏ: “So với tất cả những bộ quần áo xinh đẹp của cô mà nói, thì cái áo này thích hợp với cô hơn.”

“La Vũ Hiên. . . . . .” Hoàng Bộ Tuyết trợn to mắt, muốn quay đầu tránh đi, nhưng phát hiện sức lực của anh quá lớn, nhưng lại không khiến cô cảm thấy đau.

Bàn tay to của anh xấu xa, di chuyển dần lên phía trên, bắt đầu từ bắp đùi bóng loáng của cô, vén vạt áo mềm mỏng lên, mơn trớn cặp mông thanh tú, sau đó là thắt lưng nhạy cảm của cô, khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó, bắt đầu né tránh ——

“Á, anh làm gì thế? La. . . . . . Đừng. . . . . . Như vậy, nhột. . . . . .”

Đổi lấy tiếng cười thật thấp của anh: “Cô sợ nhột? Thật không?”

Đây không phải là đang nói nhảm sao? Cái tên háo sắc này.

Cô không tự chủ được giãy dụa, làm cho khoảng tiếp xúc giữa hai người càng gần càng nóng; La Vũ Hiên ôm cô, giữ eo nhỏ của cô, kéo sát lại gần mình.

Sau đó, Hoàng Bộ Tuyết không hề khó khăn phát hiện ra dục vọng của anh.

Gương mặt mềm mại đã đỏ bừng, nhưng cũng có chút thẹn quá thành giận, tên dê xồm này.

“Nếu như. . . . . . Cô không muốn, thì bây giờ có thể nói.” Anh hôn vành tai nhạy cảm của cô, thậm chí cắn nhẹ dái tái khả ái của cô, khiến cô khẩn trương liên tiếp thở khẽ, mặc dù nói như vậy, nhưng hình như anh cũng không cho cô cơ hội mở miệng.

Tuy đầu của cô giống như đã bị thiêu thành bột nhão, nhưng cô vẫn rất rõ ràng, người đàn ông vô sỉ này không đợi cô mở miệng, đã ngăn miệng cô lại——

“Uhm. . . . . .”

“Có thể không?” Anh tỉ mỉ hôn cái cổ trắng ngần của cô, không buông lỏng hỏi: “Nếu như cô không muốn, có thể tôi sẽ không vui cho lắm, nhưng tôi sẽ tôn trọng cô ——”

Sau khi vừa dứt lời, anh liền ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ngọt ngào của cô.

Đây là một nụ hôn thật dài và nóng bỏng, rất sâu, rất bá đạo.

Tay của anh cũng không nhàn rỗi, tiếp tục thăm dò.

Hoàng Bộ Tuyết bị hôn đến mê man, căn bản không rảnh chú ý đến quần áo và cái móc áo ngực của cô, đã bị ngón tay linh hoạt của anh len lén mở ra. Cho đến khi bị ăn sạch sẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.