Editor: Táo đỏ phố núi
Kể từ ngày hôm đó trở đi, người đàn ông nào đó hễ có thời gian đều mặt dày mày dạn bám ở bên cạnh cô, dù là bạn thân tụ tập, cũng thường có bóng dáng của anh đi theo, dần dần, mấy người Hoàng Bộ Tuyết cũng quen, mà cuối cùng, vốn là ba người lại biến thành sáu người, còn về phần một người khác, dường như gần đây cũng không biết là đang bận rộn chuyện gì!
Thời gian cứ như vậy mỗi ngày trôi qua, bụng của Xá Cơ Hoa cũng từ từ lớn dần lên, cũng không biết có phải vì là có thai ba hay không, mà cái bụng rất lớn, điều này khiến trong lòng người đàn ông nào đó phải lo sợ mỗi ngày.
Dường như cứ mỗi tuần Huyền Vũ Thác Hàn phải đưa cô đi tới khoa phụ sản để kiểm tra, dự tính là hai tháng sau sẽ sinh
Khiến cho cuộc sống của Xá Cơ Hoa càng lúc càng thêm khổ sở!
Lúc ở nhà thì hỏi han ân cần, phía trước phía sau chỉ cần gió thổi cỏ hơi lay thì đã vội vàng cuống cuồng ra lệnh cho cô nằm xuống.
Ăn ít một chút thì anh lại lo lắng hỏi han xem cô không khỏe chỗ nào không, có trời mới biết mỗi ngày anh cho cô ăn tới bảy tám lần, mỗi bữa như vậy sao ăn nhiều được chứ?
Cuối cùng ngay cả mới nhảy mũi một chút anh đã bất chấp đưa cô đi bệnh viện, hại cô xấu hổ không dám đối mặt với vẻ mặt muốn cười nhưng không dám cười của bác sĩ. Trời ạ! Cô sắp điên lên rồi.
Lúc ra khỏi cửa thì thôi rồi, xe riêng đưa đón không nói, còn đưa bữa trưa đặc biệt tới văn phòng của cô, điều này cũng quá khoa trương rồi?
Điều khiến cho người ta không chịu nổi nhất là gần đây anh lại dám để cho hai thuộc hạ đi theo cô bất cứ nơi đâu, mà hai người này lại tận tụy với chức trách của mình tới mức chỉ thiếu nước đi theo cô vào phòng thay đồ giúp cô thay quần áo luôn.
Cô trốn về nhà mẹ đẻ, thì mẹ cô lại thay đổi thái độ, còn vô cùng đồng ý với việc phái người đi theo bên cạnh cô, đi chơi với bạn, bọn họ lại nhân cơ hội cười nhạo cô, được rồi, cô không nhẫn nại được nữa, nếu không được tự do, chi bằng chết.
Vì vậy hôm nay cô quyết định nói thẳng ra với anh, Xá Cơ Hoa giống như một ngòi thuốc nổ vô cùng mạnh mẽ xông thẳng vào tòa nhà của tập đoàn Huyền Vũ, đi vào thang máy nhất nút thang máy, hai người theo đuôi liền bị nhốt ở bên ngoài thang máy, ha ha, cuối cùng cũng bỏ rơi được bọn họ.
“Lão đại, anh không nên xuất viện.” Long Húc Hàng lo lắng nhìn sắc mặt yếu ớt trắng bệch của Huyền Vũ Thác Hàn.
“Sao anh có thể vừa mới mổ xong đã đòi ra viện được, bác sĩ đã nói viên đạn chỉ cách tim có một centimet mà thôi, hơn nữa cũng đã tổn thương đến phổi của anh, anh sẽ có hiện tượng khó thở, mà cũng mất máu quá nhiều, nên . . . . .”
“Cậu lại đang chất vấn quyết định của tôi rồi.” Huyền Vũ Thác Hàn nghiêng người dựa lên đầu giường mới được kê thêm trong phòng làm việc, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói yếu ớt, thở hổn hển nói.
“Tôi không dám, nhưng mà lão đại, nếu như cậu xảy ra chuyện gì không may . . . . . .”
Huyền Vũ Thác Hàn thở dài. “Hàng, đừng nóng vội, cẩn thận một chút thì không sao cả, tôi không muốn cho A Hoa biết tôi đang bị thương, bây giờ cô ấy không được phép quá kích động, tôi phải nói dối cô ấy.”
“Nhưng mà lão đại, cậu không lừa được chị dâu đâu, sắc mặt của cậu quả thật nhìn vô cùng khó coi, hơn nữa cậu còn đứng không được vững, chị dâu mặc dù hơi thô lỗ, nhưng mà tuyệt đối không phải là một người ngốc.” Long Húc Hàng cố gắng hết sức để thuyết phục Huyền Vũ Thác Hàn trở lại bệnh viện.
“Tôi sẽ nghĩ cách, uống chút rượu khiến cho gương mặt đỏ lên một chút, trước tiên cậu cứ để cho tôi nghỉ ngơi một chút đã, để chuẩn bị tinh thần đối phó với A Hoa.” Huyền Vũ Thác Hàn nhắm đôi mắt lại không còn hơi sức nói.
“Lão đại . . . .” Long Húc Hàng biết không có cách nào thuyết phục được Huyền Vũ Thác Hàn, bản thân đã sớm biết, đại ca đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể khiến cho anh thay đổi được.
“Được rồi, để tôi kiểm tra một chút xem vết thương của anh có còn chảy máu nữa không.”
Huyền Vũ Thác Hàn không có hơi sức để cãi cọ với Long Húc Hàng nữa, anh để mặc cho Long Húc Hàng cởi giày da của anh ra, để xuống dưới thảm, rồi lại mở cúc áo sơ mi ra, kiểm tra băng gạc . . . . .
‘Rầm’ một tiếng cửa phòng bị một lực rất mạnh đẩy ra đụng vào tường, Xá Cơ Hoa giống như chiếc đầu xe lửa lao tới, “Em cảnh cáo anh, Huyền Vũ Thác Hàn, anh nhất định phải . . . . . Á! Anh bị làm sao vậy?”
Cô hoảng hốt chạy lại bên cạnh giường nhìn Huyền Vũ Thác Hàn với vẻ mặt tái mét, ngực của anh thì băng bó, muốn sờ nhưng lại không dám sờ vào, trong lòng vừa đau vừa lo lắng, cũng không biết có phải do đang mang thai hay không, mà vòi nước của cô lập tức mở ra, gương mặt của cô ngập tràn nước mặt, giống như vừa mới rửa mặt, “Huyền Vũ Thác Hàn, làm sao? Nói cho em biết, rốt cuộc là làm sao?”
Huyền Vũ Thác Hàn thất vọng trong đau khổ thầm than một tiếng, người tính không bằng trời tính, người phụ nữ này bình thường muốn cô tới cô đều không tới, lần này lại đúng lúc như vậy . . . . . .
“Vợ à, không có chuyện gì lớn cả . . . .”
Long Húc Hàng không chút do dự cắt ngang: “Chị dâu, buổi sáng lão đại ra khỏi nhà trên đường bị người ta đánh lén, bị trúng hai phát đạn, đưa đến bệnh viện vừa mới mổ lấy đạn ra, lão đại liền vội vàng đòi xuất viện, bác sĩ nói vết thương của đại ca không nhẹ lại mất máu quá nhiều, đáng lý ra phải nằm viện để điều dưỡng, nhưng mà lão đại . . . . .”
“Câm miệng!” Huyền Vũ Thác Hàn phẫn nộ quát. “Cậu không lên tiếng không ai nói cậu là người câm đâu!”
Một tiếng quát dữ dội này khiến cho Xá Cơ Hoa giật mình, cô lập tức nói với Long Húc Hàng: “Mau! Chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện, trước tiên cậu hãy kêu chuẩn bị xe đi.”
Huyền Vũ Thác Hàn dùng hết sức lực để quát ầm lên kết quả chính là dẫn đến một trận ho khan kịch liệt. “Khụ khụ . . . . Hàng . . . . Khụ khụ . . . . . Không cần . . . .”
Xá Cơ Hoa vỗ vỗ lên ngực tránh đụng tới vết thương của anh. “Đừng để ý lời nói của anh ấy, cứ làm theo lời của tôi, tất cả đã có tôi chịu trách nhiệm, còn không mau đi!”
Có chị dâu bảo đảm, hiệu quả hơn bất cứ điều gì, điều này bọn họ vô cùng rõ ràng, Long Húc Hàng coi mấy lời của Huyền Vũ Thác Hàn như gió thoảng bên tai, có nghe nhưng mà không vào, vội vàng đi kêu xe.
“Khụ khụ . . . . . Vợ à . . . .”
“Tốt nhất anh đừng có nói nhiều, ngoan ngoãn trở lại bệnh viện, nếu không khi sinh cục cưng em cũng sẽ sinh ở nhà.”
Linh nghiệm còn hơn cả linh đan, Huyền Vũ Thác Hàn lập tức im lặng, một câu cũng không dám nói nhiều hơn.
Một giờ sau, anh đi vào lầu hai mươi của bệnh viện tưởng niệm mà tập đoàn Huyền Vũ đã xây dựng, đây là bệnh viện mà anh xây dựng lên để tưởng niệm ông nội của mình, lầu hai mươi là lầu dành riêng cho khách quý, rất ít người có thể vào ở, bình thường đều bỏ không, mà từ khi anh vào ở xong, thì cả lầu hai mươi đều có cảnh vệ canh gác, giống như lâm đại địch, nếu như không được sự cho phép, nửa bước cũng không bước vào được.
Mà Chu Hữu Mai biết được tình hình chạy tới, vội vội vàng vàng, nhưng mà, sau khi bà nội nào đó biết được dường như rất giận với cuộc đấu súng lần này, cuối cùng sau khi nói Hiên và Vũ đi điều tra xong, còn trực tiếp tìm cục trưởng cục công an thành phố. . . . .
Xá Cơ Hoa đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say của Huyền Vũ Thác Hàn. “Nói cho tôi biết tại sao anh ấy lại bị thương?”
“Chị dâu, lão đại đã dặn dò . . . . .” Long Húc Hàng do dự.
“Anh ấy đã ngủ thiếp đi rồi, bây giờ tôi là lớn nhất, nói cho tôi biết đi!” Lần đầu tiên Xá Cơ Hoa dùng thân phận chị dâu một cách quyết đoán như vậy.
“Dạ, chị dâu.” Vì vậy Long Húc Hàng đem chuyện xảy ra với anh kể sơ lược một lần.
Thì ra ngày đó mấy người bị ném ra nhà hàng, trong đó có một người là con trai của lão đại của bang phái nào đó, bởi vì sau này Huyền Vũ Thác Hàn vẫn luôn ở khắp nơi đả kích những phú nhị đại của những gia tộc có tiền, mà cuối cùng đã khiến cho vị lão đại của bang phái kia chó cùng dứt giậu, lúc này mới gây nên chuyện ngày hôm nay.
“Cho nên anh ấy mới đưa cận vệ và đội bảo vệ đến bên cạnh tôi, và để cho bản thân mình bị thương?”
Xá Cơ Hoa cũng không biết là nên vui mừng khi anh coi tính mạng của mình còn quan trọng hơn cả anh, hay là tức giận vì anh thật sự không coi trọng tính mạng của chính mình?
“Chị dâu,” Long Húc Hàng do dự một lúc mới nói. “Thật ra thì tính cách của lão đại vốn rất ma mãnh, có lúc vô cùng kiêu ngạo, lúc ở nước ngoài còn may, ở trong nước, ngoại trừ ra ngoài cùng tôi, lão đại luôn không thích có người khác đi theo bên cạnh, lão đại luôn nói nhiều người đi theo như vậy chỉ khiến cho người khác coi thường mà thôi.”
Xá Cơ Hoa bĩu môi xem thường. “Sĩ diện không cần mạng nữa có phải không?”
“Cũng không phải như vậy, chị dâu, bản lĩnh của lão đại chị không biết đâu, nếu không chị cũng sẽ không nói như vậy.” Long Húc Hàng tự hào nói: “Bản lĩnh của ba người chúng tôi không bằng một góc của lão đại, căn bản không có người lại gần anh ấy được, chẳng qua lão đại khiêm tốn, không muốn khoe khoang mà thôi.”
Lúc này, Huyền Vũ Thác Hàn đang ngủ chợt cựa người, nhưng vì cử động mà động tới vết thương nên nhíu chặt mày lại, Xá Cơ Hoa thấy thế không khỏi xoa xoa mày rậm của anh. “Nhưng mà anh ấy vẫn bị thương.”
Long Húc Hàng có chút tự trách cúi đầu xuống. “Lần này là tôi đi ra ngoài làm việc cùng với lão đại, vì tôi không cảnh giác nên khiến cho lão đại phải bận tâm không cẩn thận mới bị trúng đạn.”
“Không phải tôi trách cứ anh, nhưng mà tôi tức giận vì anh ấy coi thường an toàn của bản thân.”
“Có lẽ . . . . .” Long Húc Hàng muốn nói lại thôi nhìn cô.