Editor: Whiye Silk-Hazye
Xá Cơ Hoa dùng sức lau nước mắt: “Anh nói đi.”
“Chuyện mà lão đại đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, sự cứng đầu và cuồng vọng của anh ấy không ai có thể tiêu trừ, nhưng mà. . .” Long Húc Hàng khẽ cắn răng, mặc kệ, sự an nguy của lão đại là quan trọng nhất, liền nói: “Nhưng mà đại tẩu có thể làm được.”
“Tôi?” Cô nghiêm túc nhìn Long Húc Hàng, suy nghĩ đến lời của anh: “Tôi không hiểu, tôi phải làm sao?”
“Lão đại vô cùng yêu thương chị, đây là chuyện mà mọi người đều biết, trên thực tế anh ấy. . . Ừ, ừ. . . Vẫn còn rất. . . Ừ. . . Nghe lời chị nói.” Anh vừa lúng túng vừa ấp a ấp úng nói.
Mặt của Xá Cơ Hoa đỏ lên mắng nói : “Nói bậy bạ không! Anh ấy mới không thèm nghe lời ta đâu, anh và anh ấy quen nhau lâu như vậy, có từng thấy qua anh ấy nghe lời của ai chưa?”
“Có chị!” Long Húc Hàng trả lời chắc như đinh đóng cột.
Mặt của cô càng đỏ hơn: “Đừng có nói bậy nữa, nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Đây chính là chuyện nghiêm túc a.” Anh nhịn cười nói: “Chỉ cần đại tẩu chịu dây dưa với lão đại, để cho lão đại mang thêm nhiều người ở bên cạnh, lão đại anh ấy. . . Ừ. . . Không dám không nghe.”
“Cái này gọi là tôn trọng, hiểu không? Anh ấy tôn trọng tôi, cho nên mới chịu tiếp thu ý kiến của tôi, anh đi theo anh ấy còn lâu hơn tôi mà, cách làm người của anh ấy thế nào anh rõ ràng hơn tôi không phải sao.”
Xá Cơ Hoa quay đầu tránh né cái nhìn trêu chọc của anh nói: “Vốn chính là vậy mà, anh ấy kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, là người buông thả không kềm chế được, làm sao có thể nghe ai lời của tôi chứ.”
“Đúng, đúng, là tôn trọng.” Long Húc Hàng vội vàng phụ họa nói: “Xin đại tẩu hãy khuyên nhủ lão đại, để lão đại đưa tới hai ba nhóm hộ vệ bên người. Nếu như đại ca 'tôn trọng' đại tẩu, nhất định sẽ nghe lời khuyên của đại tẩu.”
“Tôi biết rồi.” Xá Cơ Hoa trả lời. Cô nhìn gương mặt tuấn tú không có chút huyết sắc nào của Huyền Vũ Thác Hàn, nhớ tới buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, anh ấy còn luôn miệng lẩm bẩm dặn dò kêu cô phải chăm sóc thân thể của mình, dịu dàng chân thành hôn cô một lúc mới bằng lòng rời khòi.
Lúc ấy cô dựa vào trong ngực của anh mà suy nghĩ, có thể dựa vào trên lồng ngực có thể khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn này cả đời, thật sự chính là chuyện vừa hạnh phúc lại mỹ mãn, ai ngờ còn chưa được một ngày, anh ấy đã ngã xuống.
Khiến cho lòng người chua xót cảm động nhất chính là anh ấy bởi vì không muốn để cho cô lo lắng, không thèm để ý đến thương thế nghiêm trọng của mình mà kiên trì xuất viện. Trái lại chính cô ngoại trừ hộ vệ anh ấy phái đến bên cạnh cô khiến cô cảm thấy có chút mang đến chút khó chịu ra, thì luôn coi thường sự quan tâm chăm sóc của anh ấy, coi nhẹ ý tốt của anh ấy, Cô thật sự là một phụ nữ vừa ích kỷ lại ngây thơ mà! Cô âm thầm tự trách trong lòng.
Trước đây, đều là cô ỷ lại anh, mà anh lại không hề cầu mong cô hồi báo mà luôn tới chăm sóc, thương yêu cô, bây giờ, tới phiên cô tới chăm sóc cho anh.
Đôi môi đỏ mọng của Xá Cơ Hoa nhẹ nhàng lướt qua đôi môi tái nhợt của anh, sau khi hàng lông mi dài của anh hơi rung động một lúc thì chậm rãi mở mắt ra, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mệt mỏi trấn an, ngay sau đó lại nhắm mắt lại ngủ thật say.
“Ngủ thật ngon đi, bây giờ đến lượt em tới chăm sóc anh.” Xá Cơ Hoa dịu dàng vuốt ve hai gò má của anh vô cùng kiên định nói.
Cô lại hôn một cái lên trán của anh sau đó đứng thẳng người lên, hít sâu một hơi rồi quay sang Long Húc Hàng nói: “Sau này cứ để cho người đi theo anh ấy, mặc kệ là hai nhóm hay ba nhóm, không được phép để cho anh ấy thích làm gì thì làm coi rẻ mạng của mình.”
“Em cho là em thắng anh sao?” Giọng nói yếu ớt từ trên giường truyền đến.
Xá Cơ Hoa vui mừng quay đầu lại: “Anh tỉnh rồi.” Một tay của cô nắm chặt tay của Huyền Vũ Thác Hàn, một tay khẽ vuốt gương mặt của anh.
“Cảm thấy như thế nào? Đỡ hơn chút nào không?” Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nghiêng đầu ở trên bàn tay đang phủ lên tay anh của Xá Cơ Hoa mà hôn xuống.
“Anh vốn dĩ không có chuyện gì, là do các người quá khẩn trương.”
“Vậy sao?” Xá Cơ Hoa vô cùng xem thường bĩu môi: “Bác sĩ cũng đâu có nói như vậy. Bác sĩ nói anh bị thương tới phổi, cho nên phải nằm ở trên giường ít nhất ba tuần không cho phép xuống giường. . .”
“Ba tuần? Bác sĩ đang lừa gạt em đó! Anh mới không có. . .” Vừa nhìn thấy lông mày dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn của Xá Cơ Hoa anh vội vàng khép miệng không dám nói nữa.
“Anh có ý kiến gì sao?” Xá Cơ Hoa ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được nuốt nước miếng một cái: “Không có, anh không có ý kiến gì hết.”
Rồi lại không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “Dữ như vậy, cho dù là có cũng không dám nói. Aiz. . .” Không nghĩ tới anh cũng có một ngày bị vợ mắng!
Mặt của Long Húc Hàng bởi vì nhịn cười mà trở nên nhăn nhó có chút quái dị, mà La Vũ Hiên vừa mới chạy về thì trừng to hai mắt, kinh ngạc không dám tin nhìn đại ca luôn luôn thâm trầm khó chịu lại có thể nghe lời một người bề ngoài không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn cũng không có khôn khéo tài giỏi, lại càng không phải là một người dịu dàng hiền thục nhỏ bé như vậy, đây thực sự là chuyện khó tin mà!
Xá Cơ Hoa hoài nghi nhìn chằm chằm Huyền Vũ Thác Hàn nói: “Anh nói cái gì đó?”
Huyền Vũ Thác Hàn cả kinh, buột miệng nói ra: “Không có gì, không có gì. Anh chỉ là cử động miệng mà thôi, giống như con cá đó, miệng của nó cũng là lúc đóng lúc mở để hô hấp nha.”
Long Húc Hàng cũng không nhịn được nữa điên cuồng chạy tới phòng khách bên ngoài cười trộm, La Vũ Hiên phốc một tiếng thì vội vàng mím chặt môi.
“Ách. “ Xá Cơ Hoa tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn anh một cái: “Thì ra tổng giám đốc Huyền Vũ đại nhân của chúng ta, chẳng qua là bắt chước học làm cá nha.”
La Vũ Hiên mãnh liệt xoay người ra sau, hai vai không ngừng run rẩy, mà ở phòng khách bên ngoài thì truyền tới tiếng cười càng lúc càng to hơn.
Huyền Vũ Thác Hàn lúng túng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ừ, vợ, em còn có chuyện gì muốn phân phó cho Hàng không?”
Xá Cơ Hoa bật cười nói: “Không có, chỉ là, em muốn tuyên bố một lần nữa, mặc kệ là hainhòm hay ba nhóm, nhất định phải có người đi theo anh, anh có phản đối gì không?”
Huyền Vũ Thác Hàn lộ vẻ kinh ngạc nhìn cô một cái: “Không có, chỉ là. . .”
Khóe miệng của Xá Cơ Hoa khẽ cong lên thành nụ cười giảo hoạt, hai mắt vô tội nhìn qua anh: “Cũng không phải dụng ý đặc biệt gì đâu, chỉ là bắt đầu từ hôm nay, những người hộ vệ kia phải nghe theo lời dặn của em một tấc cũng không rời đi theo sát anh, nếu như anh đã đồng ý rồi, thì anh không thể tùy ý đuổi bọn họ đi đâu nha, nếu không chính là không nể mặt em đó!”
Hai hàng lông mày của Huyền Vũ Thác Hàn nhếch lên thật cao, anh giãy dụa lấy muốn chống người dậy, Xá Cơ vội vàng lắc mạnh đầu giường một cái, để cho anh không đứng dậy được mà chỉ có thể nửa ngồi nửa nằm đối mặt nói với mọi người mà thôi.
“Đi theo bên cạnh anh?” Huyền Vũ Thác Hàn nguy hiểm híp hai mắt lại: “Anh có mấy người Hàng là đủ rồi, không cần một đống người đi theo phía sau mông của anh nói nhiều.”
Hắn bướng bỉnh nói, mặc dù âm than hơi suy yếu, nhưng ngược lại khí thế ngạo mạn cuồng vọng không giảm đi nửa phần.
“Em mặc kệ, em muốn để cho bọn họ đi theo bên cạnh anh.” Mỗ nữ vô cùng kiên trì nói.
Mặt của Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng: “Thu hồi mệnh lệnh của em lại đi nếu không anh loại bỏ những người đó đấy.”
“Không muốn!” Xá Cơ Hoa cũng cố chấp giận dữ nhìn chằm chằm anh.
Gần như có thể cảm giác được tia lửa chớp động va chạm trong không khí, La Vũ Hiên và Long Húc Hàng từ phòng khách bên ngoài đi vào, không nhịn được nín thở đứng yên không nhúc nhích trước bầu không khí giằng co khiến cho người ta hít thở không thông này.
Một lúc sau, Xá Cơ Hoa xoay người đối mặt với cửa sổ, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới ngẩn người, hai vai của cô đã bắt đầu run rẩy, tiếng khóc lóc chậm rãi từ không có rồi đến nho nhỏ rồi to dần.
“Hu hu ── hu hu ── Chồng khi dễ vợ, hu hu ── chồng khi dễ vợ, hu hu ── “
Huyền Vũ Thác Hàn không biết nên khóc hay nên cười thở dài nói: “Vợ, đừng như vậy mà. . .”
“Em biết, em biết mà, anh bắt đầu ghét em rồi, còn nói gì mà yêu em, hu hu. . . Anh không còn thương em nữa, hu hu ── “
“Vợ, anh không có mà. . .” Anh luống cuống nhảy dựng lên kêu oan uổng.
“Không sao cả, hu hu ── em sớm đã chuẩn bị tâm lý, anh không cần phải lo lắng em, hu hu ── Vũ nói lúc anh bỏ em thì mấy cô ấy sẽ an ủi em, hu hu ── em sẽ trở về nói với mẹ em là chúng ta muốn ly hôn, hu hu ── “
“Trời ơi! Anh đầu hàng, anh đầu hàng!” Huyền Vũ Thác Hàn nhục chí kêu to: “Em muốn làm thế nào thì làm thế đó, tùy em!”
“Thật sao?” Xá Cơ Hoa nghe vậy lập tức xoay người lại, gương mặt nở nụ cười đắc ý, chỗ nào có nước mắt cơ chứ? Ngay cả hơi nước cũng không có.
“Anh nói rồi thì không cho phép đổi ý nha!” Cô lại quay sang Long Húc Hàng và La Vũ Hiên đang nhìn trân trối: “Mấy anh cũng nghe rồi đó, phải giúp tôi làm chứng nha.”
Huyền Vũ Thác Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô thật lâu, mới ủ rũ cúi đầu thở dài vô cùng bất đắc dĩ nói: “Anh còn có thể làm gì nữa? Anh giống như Tôn Ngộ Không kia vậy, có bay cỡ nào đi nữa cũng không bay khỏi lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai, ngoại trừ giơ hai tay đầu hàng ra thì anh còn có thể làm gì đây?”
Xá Cơ Hoa vui vẻ ôm cổ của Huyền Vũ Thác Hàn, hôn lên môi của anh một cái thật mạnh: “Hàn Hàn, em biết là anh hiểu em nhất mà!”
Anh không khỏi cười khổ.
Tình huống thay đổi thàng rất vui vẻ! Long Húc Hàng, La Vũ Hiên đều đồng loạt đồng cảm liếc mắt nhìn nhau.
. . .
Xá Cơ Hoa quả nhiên vô cùng sốc lòng chăm sóc 'Ông xã yêu dấu' của cô, về phương diện giải quyết chuyện ở công ty. Thì để cho Vũ vàm ấy cô ấy đi . . . Một bà nội lại mỗi ngày hầm đồ bổ cách thủy địa sai người đưa đến, mà thức ăn của Xá Cơ Hoa cũng càng phải xem xét cẩn thận hơn.
Xá Cơ Hoa ngủ ở trên một giường bệnh chuẩn bị dành riêng người thân nhà.
Thật ra thì, nói là phòng bệnh thật sự là không đúng lắm, trừ thiết bị điều trị ra, cả phòng bệnh hoàn toàn bố trí giống ở nhà, phòng bệnh và phòng khách chỉ cách nhau bởi một cánh cửa, phòng khác thì giống hệt một loại phòng khách ở nhà.
Tất cả bố trí chẳng những đẹp mà cái gì cần có đều có, cô ở đây một tuần lễ lại cảm giác thoải mái giống như đang ở nhà.
Mới một tuần lễ, Huyền Vũ Thác Hàn đã bắt đầu ầm ĩ muốn xuất viện, xuất viện? Hừ! Ngay cả xuống giường đi lại cũng không được, còn tính toán muốn xuất viện sao? Trên tay còn đang treo ngược lên đó, người đàn ông này thật là ngây thơ, cậy mạnh hiếu thắng, vô cùng nhàm chán!
Xá Cơ Hoa lấy điều khiển ti vi từ trong tay của Huyền Vũ Thác Hàn ra bấm ti vi tắt TV, lúc anh ngủ say đã bỏ xuống tất cả phòng bị, hồn nhiên giống như trẻ con vậy, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, gò má cũng gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn giống như trên ti vi hay nói, bộ dáng bị bệnh này còn có một phần chọc người thương tiếc, khiến cho người ta kìm lòng không được muốn bảo vệ anh, chăm sóc anh, nếu anh ấy mà nghe được tất nhiên là sẽ không vui, ha ha! Ai bảo anh không có việc gì lớn lên đẹp trai như vậy làm gì.
. . .
“Vợ.” Huyền Vũ Thác Hàn vén chăn qua, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh anh nói: “Đi lên với anh, anh muốn ôm em một cái.”
Xá Cơ Hoa nghiêng đầu quan sát anh một cái, ngay sau đó nhún vai leo lên giường cẩn thận tránh chạm vào vết thương của anh dựa vào trong ngực anh.
Huyền Vũ Thác Hàn ôm lấy cô thỏa mãn nói: “Thật tốt!”
“Thác Hàn.”
“Hả?”
“Anh muốn con trai hay là con gái?”
“Đều tốt, chỉ cần là con của chúng ta, nam hay nữ không quan trọng.”
“Ách.”
Sau một lát ── “Thác Hàn.”
“Hả?”
“Em muốn một bé trai, nếu như cả ba đều là con gái thì làm sao bây giờ?”
“Con gái không tệ nha, nhất là khi con gái nhỏ lớn lên dễ thương giống như em vậy rất hợp ý anh.”
“Mới không cần đâu, em muốn một bé trai bộ dạng giống như anh, như vậy lúc em muốn con gái, chỉ cần cho nó mặc thành con gái thì lập tức em đã có một bé gái, chờ em chơi chán bộ dạng con gái thì sẽ cho nó trở lại bộ dáng bé trai được rồi, anh nói có đúng hay không? Có phải em rất thông minh hay không?”
Con trai quá đáng thương, còn là sinh con gái tốt hơn, Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm kỳ vọng.
Kết quả vẫn là như ý muốn của Huyền Vũ Thác Hàn, nằm viện không tới mười ngày thì xuất viện.
Huyền Vũ Thác Hà lại lấy được tự do lần nữa, mặc dù chỉ được phép đi lại trong nhà, hơn nữa phần lớn thời gian vẫn phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhưng anh vẫn hết sức phấn khởi, vui mừng vì mình không còn bị bắt nằm ở trên giường bệnh ba tuần hay nhiều hơn nữa.
Vết thương của anh vẫn chưa cắt chỉ, mỗi ngày sẽ có bác sĩ từ bệnh viện kiểm tra vết thương của anh xem xem tốc độ hồi phục thế nào và thay băng vải cho anh.
Mới vừa về nhà ngày thứ hau, anh liền gạt Xá Cơ Hoa để Long Húc Hàng đỡ anh đi mấy vòng trong phòng ngủ, lấy tính tình quật cường của anh, tự nhiên không cho phép mình có yếu ớt mãi như vậy.
Mà bụng của Xá Cơ Hoa lúc này đã to, chẳng những khiến nàng thèm ăn, còn có hiện tượng thèm ngủ, thông minh như hắn đương nhiên hiểu được nên nắm chắc cơ hội, chỉ cần cô ngủ, anh liền lập tức đi xuống giường, còn đi xuống lầu, cuối cùng còn chạy ra bên ngoài đi chung quanh nhà. . . Hít thở không khí tự do, hưởng thụ niềm vui khi được tự do, trong lúc rãnh rỗi anh còn âm thầm tìm hộ vệ luyện tay một chút, dĩ nhiên anh cũng sẽ không quên trở về giường trước khi cô tỉnh dậy.
Chẳng qua hôm nay, một vị lão đại nào đó giống như đã quên mất thời gian rồi!
“Huyền Vũ Thác Hàn. . .” Một giọng nữ nũng nịu giận dữ quát to từ xa xa truyền đến.
Trong nháy mắt vẻ mặt lãnh khốc lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng qua một tia hoảng sợ: “Xong rồi! Mình quên mất thời gian rồi!”
“Huyền Vũ Thác Hàn! Anh lăn ra đây cho em!” Giọng nói càng lúc càng gần.
Một tia hoảng sợ hốt hoảng dần tăng lên, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn nhìn bốn phía, chết sớm siêu sinh sớm cho nên anh không muốn chạy trốn!
“Anh nhất định phải chết! Huyền Vũ Thác Hàn!” Giọng nói không sai biệt lắm sắp đến nay trước mặt rồi.
Sau đó Huyền Vũ Thác Hàn làm ra một hành động khiến cho sau này anh đấm ngực dậm chận vô cùng hối hận phải vô cùng ngực dậm chân, vẻ mặt lo sợ không yên của anh quay qua Ngân Long và đám hộ vệ cầu xin giúp đỡ nói: “Long, Thạch Hổ, giúp tôi một tay, nghĩ biện pháp đi.”
Có thể nhìn ra được Ngân Long, Thạch Hổ đang cực lực cố gắng nhịn được cười, vẻ mặt của bọn họ không ngừng co rút, khóe miệng không ngừng co quắp: “Lão đại. . . Cái này. . . Chúng ta. . .”
“Tìm bọn họ giúp một tay, còn không bằng để em tới giúp anh không phải là tốt hơn sao?” Âm thanh cắn răng nghiến lợi từ phía sau anh vang lên.
Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời khóe miệng co rút, chỉ là trên mặt nở ra nụ cười nhẹ nhàng xoay người!
Xá Cơ Hoa hơi quan sát khách tới chơi hôm nay một cái, liền trực tiếp đi tới trước người của Huyền Vũ Thác Hàn rồi dừng lại, không vui nhìn nửa người trên trống trơn của anh nói: “Sức khoẻ của anh tốt rồi sao? Không nhịn được muốn khoe khoang một chút có phải hay không? Hay là muốn nhìn một chút coi có cô bé nào nhìn anh rồi không nhịn được chảy nước miếng?”
Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng lấy áo mà Ngân Long đưa qua mặc vào, vừa lúng túng vừa cười nói: “Vợ, em ngủ dậy rồi hả?”