Cả buổi sáng sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn vẫn chìm trong tối tăm, nhưng vừa bước vào phòng họp thì khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta không thể đoán được thâm trầm.
Long Hàng Húc đi phía sau, liếc liếc mắt dò hỏi La Vũ Hiên bên cạnh, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thế nào mà sáng sớm đã trưng ra bộ mặt thối như vậy!
Nhưng La Vũ Hiên lại không để ý đến tín hiệu của người bên cạnh, nghĩ tới tối hôm qua, là lại nhớ tới người con gái chết tiệt kia, thế mà lại để cho cô nàng nhân cơ hội đó chạy trốn, quả nhiên sáng nay trên trang đầu tạp chí, là những hình ảnh chụp được ở thành phố A, mặc dù lão đại không nói gì, nhưng người nào đó hãy cứ chờ đấy. . . . . .
Mặc dù La Vũ Hiên che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Long Hàng Húc ở chơi với anh ta nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra. Từ đó anh chàng càng thêm hiếu kì không hiểu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà sáng sớm, sắc mặt hai người này đã đen như đáy nồi.
Lão đại nổi danh âm tình bất định, nhưng hiện tại lại càng thêm kỳ quái, ngay cả La Vũ Hiên cũng thấy tò mò!
Có điều, chút tò mò này cũng phải đợi đến lúc rảnh rỗi mới có thể tìm hiểu.
Khi ba người họ vừa vào cửa, trừ vị kia, thì toàn thể hơn một trăm người, nhất tề đứng lên, cung kính hạ thấp người, cúi đầu, đồng thanh lên tiếng: “Tổng giám đốc!” .
Động tác kia, chỉnh tề, chỉ một hành động đơn giản này đã có thể nhìn ra được, công ty này mạnh như thế nào.
Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở vị trí của mình, quét mắt nhìn sang chú của mình, khi hai tầm mắt giao nhau thì anh khẽ nhêch miệng cười một tiếng, sau đó mới ngồi xuống.
Bên phải anh là Long Hàng Húc và La Vũ Hiên, đợi ba người họ ngồi xuống, thì lúc này hơn trăm người kia mới ngồi xuống.
Trong lúc đợi tất cả yên ổn vào vị trí, thì thư ký đang đứng ở một bên, liền tiến lên trước, lên trước bật micro ở trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn lên.
Mỗi vị trí, đều được bổ trí một micro, vì muốn cho mọi người có thể nghe được rõ ràng trong phòng họp rộng lớn này.
Khi micro vừa bật, Huyền Vũ Thác Hàn còn chưa kịp lên tiếng, thì Huyền Vũ Kiến Nhân đã mở miệng trước, chỉ thấy ông ta tiện tay ném trước mặt anh một tờ báo tuy âm thanh không lớn, nhưng qua micro vẫn được phóng đại gấp mấy lần: “‘Lão đại thần bí của tập đoàn Huyền Vũ nửa đêm thương thảo hợp tác với Minh Sa ở khách sạn XX thành phố A’, là như thế nào? Tin tức này vừa lọt ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của Tập đoàn chúng ta, mặc dù thân là Tổng giám đốc, nhưng dù sao cháu cũng nên cho mọi người một câu trả lời hợp lý, vì đây là chuyện liên quan đến Tập đoàn!“.
Lúc sáng Huyền Vũ Kiến Nhân đọc được tin tức này, trong lòng dự cảm có gì đó không đúng, nhìn người cháu trước mắt này, thật sự có hơi chần chừ, bởi vì thằng nhóc này thâm trầm hơn ông anh họ kia nhiều, tuy bề ngoài nhìn như không có gì khác thường nhưng lại khiến người ta âm thầm sợ hãi.
Dù có muốn nắm người này trong tay cũng chỉ là điều không tưởng, huống chi bên cạnh còn có ba thủ hạ không coi air a gì kia, từ đó khiến cho lòng chiếm hữu trong ông ta càng thêm sục sôi, muốn đoạt lại mọi thứ vốn thuộc về mình, đều cùng một gốc tại sao gia tộc buôn bán chỉ truyền lại cho con trưởng chứ?
Huyền Vũ Thác Hàn lướt mắt qua tờ báo, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở nụ cười tà, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thoáng phất tay lên, bốn thư ký đứng ở phía sau lập tức bước lên phân phát tài liệu đã chuẩn bị từ sớm.
Cho đến khi tài liệu được phát xong đâu đấy, thấy vẻ mặt của Huyền Vũ Kiến Nhân đột ngột biến sắc thì lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới lạnh nhạt mở miệng:
“Hôm nay tôi triệu tập các vị cổ đông tới đây chính là muốn thông báo tin tức này, dự án khai thác chợ đen của tập đoàn Huyền Vũ ở thành phố A đã được Chính Phủ thông qua sáng nay, tài liệu hiện tại đang trong tay các vị. Trước tiên mọi người có thể xem qua một chút, tối nay chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch chi tiết. Về sự kiện Minh Sa kia, đó là chuyện riêng của cá nhân tôi, không cần thiết phải giải thích với mọi người chứ?“.
Đám cổ đông ngồi ở đây, ai không phải vì ích lợi của tập đoàn mà đến, hiện tại tin tức này, làm gì còn có lời để nói, lợi ích rõ ràng ngay trước mắt, đâu còn tâm trí đâu mà đi quản những chuyện riêng của nhà người ta!
Huống chi, chợ đen thế mà lại có thể lấy được sự chấp thuận của Chính Phủ, chỉ bằng việc này thôi những người đang ngồi đây làm sao dám mở miệng nói một câu? Trong lòng có khi còn đang lớn tiếng hoan hô rầm trời ấy chứ.
Còn những cổ đông trước đó bị Huyền Vũ Kiến Nhân kích động, hoặc có ý định nghiêng về phía ông ta, vừa nhìn thấy tài liệu này, cũng không thể nói gì hơn.
Mà lúc này, Long Hàng Húc hơi nghiêng người lên trước nói tiếp: “Được rồi, tất cả mọi người đã rõ ràng, vậy nhân cơ hội này tôi muốn tuyên bố một chuyện, bởi vì gần đây nên kinh tế biến động rất lớn, có một số chức vị không cần thiết sẽ được điều chỉnh lại lần nữa, còn chi tiết như thế nào, tối nay sẽ có thông báo đến từng bộ phận!“.
Lời này vừa ra, không ít người lập tức không giữ nổi bình tĩnh, hai tay đặt bên người khẽ ngọ nguậy, trên trán bắt đầu rỉ ra mồ hôi lạnh!
Ý này, chẳng phải đang nói phải thay đổi lại những người đang ngồi đây hay sao? Bọn họ đứng ở giữa không lo lắng mới là lạ!
Hội nghị này, chủ yếu là muốn thông báo tin tức, cũng không có thảo luận thêm gì nữa, cho nên trong vòng mười mấy phút liền kết thúc.
Mọi người từ phòng họp ra ngoài, có thể thấy được không hề có chút dị nghị nào đối với hội nghị lần này, thậm chí còn thêm một phần kính trọng đối với vị Tổng giám đốc trẻ tuổi kia.
Mà lúc này, tại phòng làm việc của Tổng giám đốc tầng 68.
“Các cậu mau nói cho tôi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng sớm hôm nay mặt của hai người đều thối thành như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?“.
Sau khi ba người từ phòng họp ra ngoài, liền trực tiếp trở lại phòng làm việc, vừa vào trong, Long Hàng Húc liền ngồi phịch xuống ghế sô pha nhìn chằm chằm hai người còn lại tò mò hỏi.
“Có thể có chuyện gì? Một đấng mày râu như cậu đừng có bà tám như vậy!“. La Vũ Hiên cũng ngồi vào trên ghế, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lên tiếng.
Nếu như cẩn thận quan sát, có thể thấy xung quanh mắt của anh hiện đầy quầng thâm, vì muốn bắt được người nào đó có thể nói ngay cả mắt cũng không kịp nhắm lần nào, thật đúng là không dễ dàng gì.
“Bà tám cái gì chứ! Đó là quan tâm, cậu hiểu không!“. Long Hàng Húc trợn mắt nhìn người bên cạnh, tuy gào thét ấm ĩ vẫn nghe ra được sự quan tâm bên trong.
“Lão đại!”, lần này Long Hàng Húc di dời sự chú ý, tràn đầy tò mò tiến lên đến trước bàn làm việc hỏi: “Lão đại, cậu nói cho tôi nghe một chút, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?“.
Lòng hiếu kỳ của người ta có thể giết chết một con mèo.
Quả nhiên!
Huyền Vũ Thác Hàn ngẩng đầu cười tà nhìn người nào đó, đáp: “Xem ra có người đang rảnh rỗi, vậy thì bên Italy. . . . . .”
“Đừng, Lão Đại, tôi rất bận rộn, còn có chuyện gấp chưa xử lý xong, vậy tôi đi trước đây!“. Lời còn chưa nói hết, bóng người đã lao ra khỏi cửa phòng làm việc.
Huyền Vũ Thác Hàn cười tà, trong đầu lại nhớ tới cô gái ghê tởm nào đó tối hôm qua, từ đáy mắt tối tăm bỗng thoáng qua. . . . . .