Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 43: Chương 43: Chương 42: Trong lòng vô cùng thoải mái




“Ừm!”

Đến gần buổi trưa, mặt trời nóng hừng hực, treo thật cao giữa không trung, do rèm cửa sổ bị kéo ra, nắng chiều rực rỡ chồng chất ngoài cửa sổ chiếu vào trên ghế sa lon xa hoa to lớn trong phòng này.

“Ừm!” Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn núp ở trên ghế sa lon kia bất mãn nhúc nhích thở dài kháng nghị ở dưới nắng chiều chói mắt đó.

Một lát sau, nắng chiều này không giảm ngược lại càng nóng bỏng, lông mày người trên ghế sa lon sớm vặn xoắn thành bánh quai chèo, cuối cùng không thể nhịn được nữa bạo rống, “Vũ, đóng lại cửa sổ rách của cậu cho tớ, còn để cho người ta ngủ hay không đây.”

Nhưng đợi cô mở mắt ra, đập vào tầm mắt lại là đèn treo thủy tinh màu sắc loá mắt, tầm mắt ở dưới ánh mặt trời, trải lên một tầng óng ánh loá mắt, cực kỳ xinh đẹp cao nhã mà cũng không phải là hoa ngô đực ố vàng trong phòng trọ nhỏ ở trong đầu này.

“Cô đúng là dáng vẻ tính tình thật lớn.” Một giọng nói dễ nghe từ tính, thảnh thơi vang lên.

Mới vừa tỉnh lại, Xá Cơ Hoa nghe tiếng hất đầu nhìn lại, đầu vẫn còn đờ đẫn đang trong thích ứng, chỉ thấy lên tiếng là người đàn ông ngồi đưa lưng về quang cảnh phía sau, cũng không biết có phải là dưới ánh sáng tôn lên, cảm giác đột nhiên anh ta quá mức tuấn mỹ.

Tóc đen bóng thẳng đứng, mày kiếm anh tuấn cực kỳ nghiêng, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, giống như chim ưng trong đêm tối, môi mỏng manh hơi mím, hình dáng góc cạnh rõ ràng, lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) cô độc yên tĩnh rồi lại mạnh mẽ bức người, trơ trọi độc lập phát ra chính là cường thế kinh thường trời đất, đặc biệt là hắn vẫn còn nâng lên đường cong tà khí kia, làm cho người ta nhìn một cái, gần như đều muốn quên hô hấp.

“Làm sao cô lại ở chỗ này?” Xá Cơ Hoa hơi phản ứng lại, vừa thấy là Huyền Vũ Thác Hàn thì giật mình một cái ngồi dậy từ trên ghế salon, trợn tròn mắt nhìn anh, dường như vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.

Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn ngồi ở trên ghế sa lon nhấc hai chân lên, trên người mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh dương nhạt, ba vị trí đầu cổ áo bị lật mở ra hơi rộng mở, ống tay áo sơ mi bị cởi thả ra cuốn lên hai vòng, lộ ra làn da màu lúa mì, mắt thâm thúy có hồn nhìn chằm chằm cô.

Không hề lên tiếng đối với câu hỏi của cô, ngược lại lạnh nhạt nói; “Đã tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Tối hôm qua? “Rất tốt, vừa tỉnh giấc không mộng mị. . . . . .” Nhưng lời này còn chưa nói hết, trong đầu đã thoáng qua hình ảnh hôm qua trước khi té xỉu tối, mặt Xá Cơ Hoa nhất thời liền biến sắc, choáng nha, người đàn ông này. . . . . .

“Thật sao?” Cười lướt qua mắt cô, đang lúc cô gái nào đó biến sắc mặt, giọng nói từ tính đột nhiên kêu lên; “Người đâu!”

Chỉ thấy sau tiếng vang đó, cửa phòng đóng chặt kia đột nhiên mở ra, mười mấy người nhanh chóng đi vào, cộng thêm hai người giúp việc nam.

“Thiếu gia!” Mười mấy người cùng nhau kêu lên, từng người một dáng người đứng thẳng tắp, đó là uy phong lẫm liệt.

“Thiếu gia?” Vừa tỉnh dậy đã thấy phô trương như vậy, Xá Cơ Hoa dường như tạm thời không tiêu hóa được, trợn tròn mắt ở trong câu ‘thiếu gia’ kia.

Vẻ mặt cô gái này giật mình ngây người như phỗng khiến trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn vô cùng thoải mái, đáy mắt tối tăm phân tán không ít, cô gái này chính là thiếu dạy dỗ.

Một tay tự nhiên phóng khoáng gõ một chút như có như không ở bên cạnh, “A Phong Tiểu Cương, sau này chuyện cô gái này cần làm, chờ một tý các cậu sắp xếp thật rõ ràng cho cô ấy, một việc cũng không thể thiếu.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Còn có các người, chỗ này của tôi không phải sân nuôi heo, nếu như ai cũng có thể bước vào, vậy còn nuôi các người có ích lợi gì? Từ nay về sau, đừng để cho tôi thấy chuyện xảy ra giống như bây giờ.”

Giọng nói của anh mặc dù bình thản không gợn sóng, nhưng mười mấy người an ninh bên cạnh lại đầu hơi hạ thấp xuống, mồ hôi lạnh trên trán khẽ rớm ra.

Bởi vì là không gian tư nhân của Huyền Vũ Thác Hàn cho nên khu vực này cũng không có cài đặt bất kỳ hệ thống theo dõi nào, tối hôm qua, vào lúc thấy cô đi tới phía này, bọn họ cũng cho là quản gia sắp xếp, thật không ngờ. . . . . . An ninh không nên đần độn nhỉ.

“Vâng, thiếu gia.”

Huyền Vũ Thác Hàn cũng không bảo bọn họ đi xuống trước, mà là quay đầu nhìn về phía cô gái nào đó còn u mê; “Dĩ nhiên ngủ ngon rồi, vậy bây giờ có phải nên bắt đầu công tác của cô hay không? Nữ giúp việc mới tới.”

Nghe vậy, Xá Cơ Hoa nhất thời có loại xúc động muốn giậm chân giận dữ, choáng nha, nếu như người đàn ông này là thật, vậy tuần lễ này cô không có tư liệu có thể cầm đi báo cáo lại sao? Vậy tiền đầu kỳ này không phải. . . . . .

Chỉ thấy cô gái nào đó mới vừa rồi còn ngây ngốc, nhất thời giống như là bị cắn thuốc lắc, mãnh liệt đứng lên từ trên ghế salon; “Được, được, thiếu gia, tôi lập tức đi ngay.”

Không có bất kỳ xúc động phẫn nộ nào, cũng không có bất kỳ kháng nghị, thấy người kia không có vẻ mặt phản ứng trong dự đoán của anh, chân mày Huyền Vũ Thác Hàn hơi rung, một vẻ nghi ngờ lướt qua từ đáy lòng, vơí sự hiểu rõ của anh sau khi tiếp xúc với cô thì không thể nào.

Nhưng anh lại không biết, hành động của cô gái nào đó là không thể lấy lẽ thường để dự đoán, đặc biệt là loại thỉnh thoảng ra chiêu không dựa theo bài giống như cô.

Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa là có thể cầm được khoản tiền đầu kỳ, Xá Cơ Hoa bèn giống như thấy được phía trứơc đó là ‘tiền’ đồ bừng sáng, nhiệt tình kia lại liên tục không ngừng dâng lên.

Lúc này đã hoàn toàn không thấy người đàn ông kia, trực tiếp cất bước đi tới trước hai người giúp việc nam kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc nhếch lên một nụ cười sáng lạn sang sảng nói: “Chào các anh, tôi là A Hoa mới tới, về sau xin chăm sóc nhiều hơn rồi.”

Hôm nay nảy sinh việc này là anh đã sắp xếp sau khi trở lại từ công ty, anh chính là muốn cố ý để cho cô biết, chẳng những anh là chủ nhân của nơi này, hơn nữa có quyền lực bắt chẹt tất cả mọi người đi hay ở nơi này. Huống chi, nếu không phải là vì cô do bà nội bố trí tới đây, anh đã kêu người ném cô ra ngoài ngay từ lúc tối hôm qua. (khụ khụ! Về phần sự thật rốt cuộc có phải như vậy hay không, việc này trong lòng người đàn ông nào đó mới rõ ràng.)

Nhưng vào lúc thấy cô gái đáng chết kia cười thành như vậy thì luồng khó chịu kia trong lòng anh lại lần nữa lên cao: “Còn sững sờ làm gì? Có phải là còn muốn tôi dạy cho cô làm cái gì hay không đây?”

Đáng chết! Một người phụ nữ cười thành. . . . . . Dâm đãng như vậy, muốn làm gì? Sắc mặt người đàn ông nào đó lại bắt đầu tối tăm xuống!

Người đàn ông có tật xấu này, không có việc gì thì lại thích thỉnh thoảng rống lên đôi câu như thế, làm đến là dọa người.

Tiếng gào bất thình lình của anh, hù sợ mười mấy người ở đấy run run một hồi, Xá Cơ Hoa cũng vô tội móc móc lỗ tai, vội vàng xoay người nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: “Không cần làm phiền thiếu gia, chúng tôi lập tức sẽ đi ra làm việc.” Dứt lời, cô ngược lại làm như chủ, dẫn hai người giúp việc nam này bước nhanh ra ngoài!

Nhìn cô gái kia hấp tấp đi ra, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon âm thầm nắm quyền, trên gương mặt tuấn tú rất tối, cắn chặt hàm răng: “Chết tiệt!”

“Thiếu gia?” Mười mấy người an ninh còn chưa nhận được chỉ thị đi xuống đứng ở một bên, không có nghe rõ.

Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm hít một hơi thật sâu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn lướt qua bọn họ, phất phất tay: “Không sao, đi ra ngoài đi.”

“Dạ!” Trong phòng, mười mấy người an ninh rất nhanh sẽ đi ra ngoài.

Mà người đàn ông trên ghế sofa kia, sau khi bọn họ rời khỏi đây, cũng đứng lên từ trên ghế salon, bóng dáng cao lớn, ở dưới ánh mặt trời khẽ chiếu xuống càng thêm lộ ra vẻ khí thế hiên ngang, trong đầu thoáng qua khuôn mặt tươi cười khó ưa mới vừa rồi của cô gái kia, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt tà tà vốn có, bước chân bèn trực tiếp đi tới cửa. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.