Editor: Heisall
“Bà nội, sao bà lại tới đây?” Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt nhìn trong đại sảnh, thím Lưu, chị Liễu cũng đi theo, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy Xá Cơ Hoa, cô gái kia không phải cũng sẽ không để bà nội anh ở trong mắt chứ?
Mà ba người La Vũ Hiên đi vào cũng đồng thanh gọi bà nội giống vậy, sau đó liền yên lặng trầm mặc, nghiêm túc nỗ lực làm ‘người vô hình’.
“Thế nào? Không có việc gì thì bà không thể tới phải không? Hay là nói, bà muốn tới nơi đây cũng phải báo cáo với con một tiếng à?” Trong giọng nói sang sảng mang theo sự không vui, ánh mắt sắc bén nhìn theo anh, giống như anh chính là một người hung ác mang tội giết người vậy.
Nghe ra giọng nói của bà như ăn phải thuốc nổ, thật sự khiến Huyền Vũ Thác Hàn có loại cảm giác vô lực, anh lại chọc giận bà nội bảo bối này của anh lúc nào vậy, aiz. . . . . .
“Bà nội, sao bà nội có thể nói như vậy được chứ? Bà nội có biết cháu đã hi vọng bà nội có thể đến đây nhiều hơn biết bao nhiêu không, như vậy cũng đủ biết con nhớ bà nội rất nhiều rồi.”
“Tên nhóc thối nhà anh, nói còn hay hơn hát, anh cho rằng bà già này không biết anh đã làm những gì sao?” Ánh mắt sắc bén hơi mềm mại một chút, nhưng giọng nói vẫn không vui như trước.
Anh đã làm gì chứ? Chẳng những Huyền Vũ Thác Hàn nghe không hiểu, mà ngay cả ba người Long Húc Hàng nghe vậy, cũng tò mò nhướng lỗ tai lên, rốt cuộc lão đại này đã làm cái gì khiến cho lão phật gia nổi giận như vậy, nhưng nghe một chút là được rồi, còn chen miệng vào thì miễn đi, tránh để khỏi bị lão phật gia nhớ thương .
“Bà nội. . . . . .”
Chu Hữu Mai nhướng chân mày, cắt ngang lời anh: “Huyền Vũ Thác Hàn, bà nội hỏi anh, có phải anh thích cô bé nhà họ Trì kia hay không, nếu như thế thì tại sao lúc trước phải giấu diếm bà nội, nếu như bà nội biết anh đã có người trong lòng rồi, thì bà nội cần gì phải lo lắng tới như vậy chứ?”
Mặc dù bà rất thích cô bé A Hoa kia, nhưng nếu như thằng cháu thối nhà bà đã có người khác trong lòng, thì bà cũng không thể miễn cưỡng được, chỉ có thể thầm tiếc nuối mà thôi.
Huyền Vũ Thác Hàn cau mày lên, nghe xong liền sửng sốt một chút: “Bà nội đang nói gì vậy?” Anh thích ai lúc nào?
“Còn hỏi bà đang nói cái gì nữa hả? Cái tên nhóc thối nhà anh.” Lão phật gia nổi giận, từ trên ghế salon đứng lên chụp lấy cái ót của người đàn ông: “Nửa đêm ở trên sân thượng ôm ôm ấp ấp, hứa hẹn cả đời rồi, đến bây giờ anh còn không thừa nhận, tên nhóc thối nhà anh, rốt cuộc anh học ai mà vô tình như vậy.”
Lại một cái tát nữa, trên mặt ba người đàn ông đứng bên cạnh nhìn cũng đã nổi đầy vạch đen, loáng thoáng có thể thấy góc miệng của bọn họ co rúm lại.
“Bà nội!” Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng lui về phía sau một bước rồi nháy mắt về phía bạn tốt bên cạnh ra dấu, có chút lúng túng xấu hổ: “Bà nội nói gì vậy? Cái gì mà ôm ôm ấp ấp hứa hẹn cả đời chứ? Bà nội, do bà nội không nói rõ ràng, còn bắt con nói gì nữa đây?”
“Đúng vậy...đúng vậy, bà nội xin bà nội bớt giận, hãy bớt giận trước, trước tiên bà nội hãy nói rõ ràng cái đã, nếu như lão đại làm cái gì, nhất định sẽ nói rõ ràng với bà nội mà.” Long Húc Hàng bị hai người bạn lòng dạ hiểm độc đẩy đưa, cũng chỉ có thể nhắm mắt tiến lên nói.
Mặc dù không phải thật sự không vui, nhưng Chu Hữu Mai vẫn còn lần nữa một lúc rồi mới ngồi trở lại ghế sa lon, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Tối hôm qua có phải anh ở trên sân thượng cùng Trì Á Hinh hay không? Sau đó còn ôm nhau? Cuối cùng còn thân mật nhảy một điệu nhảy lãng mạn?”
Trì Á Hinh? Tối hôm qua? Sân thượng? Đầu Huyền Vũ Thác Hàn thoáng qua bóng dáng của một cô gái, gương mặt tuấn tú nhất thời âm trầm xuống, cô gái kia thật sự rất can đảm, lập tức quay đầu lại hỏi Tiểu Cương đang đứng bên kia: “A Hoa đâu?”
Người làm tên Tiểu Cương liếc nhìn Chu Hữu Mai rồi lắc đầu một cái, bày tỏ anh ta không biết.
Đáy mắt Chu Hữu Mai thoáng qua một điểm sáng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất: “Bà đang nói với con chuyện tối ngày hôm qua, con tìm A Hoa làm gì? Đừng ngắt lời bà.”
“Con đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có, bà nội, như vậy đã đủ rõ ràng chưa.” Cô gái chết tiệt kia, không biết đây là lần thứ mấy Huyền Vũ Thác Hàn muốn trực tiếp bóp chết cô.
“Ồ!”
Cứ nghĩ rằng lão phật gia chắc chắn sẽ đánh vỡ chảo sắt mà hỏi đến cùng, nếu không cũng sẽ uy hiếp một phen, thật sự không nghĩ đến Chu Hữu Mai lại không đến hỏi nữa, liền kêu thím Lưu dọn cơm ăn.
Từ mùi vị của thức ăn, cũng biết đây là tay nghề của thím Lưu, từ sau khi bọn họ trở lại, đã không thấy cô gái kia.
Cho đến sau khi cơm nước xong, ba người Long Húc Hàng lấy cớ chuồn êm, Huyền Vũ Thác Hàn chịu đựng không nổi mới làm bộ mở miệng hỏi: “Bác Phúc và thím Lưu về nhà chắc không quay lại nữa chứ?”
“Thím Lưu đang dầm một chút dưa muối ở nhà, cho nên bác Phúc và thím Lưu có trở về hay không thì phải hỏi bọn họ, nhưng bà lại nhớ món tương hoa hồng do cô nhóc Hoa làm.” Chu Hữu Mai uống một hớp trà, không lo lắng nói, khóe mắt lại quét nhìn anh.
Sáng sớm hôm nay cô nhóc kia đưa cho bác Phúc một hủ tương hoa hồng, mùi vị thật sự rất nhẹ nhàng khoan khoái, ăn rất ngon, nhưng cô gái nhỏ kia lại không đưa cho bà.
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn cũng không có gì khác thường, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi: “Nếu bà nội thích ăn, vậy thì cho người mang về một ít. Tương hoa hồng này đều là dùng hoa hồng trong vườn ở hậu viện làm thành, nếu như bà nội thích ăn, lần sau con cho người chuyển một ít cánh hoa hồng từ nước ngoài về đây, chờ sau khi tương chín, con sẽ cho người đưa về nhà bà nội.”
Anh nhớ, cô sử dụng mấy cái bình cổ của anh để dầm tương, còn chưa mở ra, phải để cho bà nội lấy về trước, chứ nếu để cô gái kia đi theo về, thì ai sẽ nấu cơm đây?
Hình như anh đã quên, thím Lưu đã làm đầu bếp nấu cho anh ăn hai mươi mấy năm rồi.
“Ồ, nhưng bà muốn A Hoa trở về cùng bà để làm thật nhiều tương, nếu không chỉ sợ sau này muốn ăn món tương hoa hồng ngon cũng không có nhiều cơ hội, ban đầu, đứa nhỏ A Hoa này cũng chỉ đồng ý bằng miệng với bà là sẽ làm người giúp việc trong một tháng, nên không cần thiết phải ký hợp đồng như những người giúp việc khác, hơn nữa nhà con bé còn có vị hôn phu và mẹ già, chúng ta cũng không thể giữ người ta lại quá lâu, để tránh làm chậm trễ chuyện lớn cả đời của người ta.”
Vị hôn phu? Đáy lòng đột nhiên nhói lên một chút, chuyện như vậy, anh không thể nào không biết, báo cáo điều tra vẫn còn ở trong phòng của anh, cô có vị hôn phu lúc nào chứ?
Tay cầm ly trà của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ hơi ngốc trệ vài giây, mới khôi phục vẻ lạnh nhạt nói: “Làm việc ở nhà Huyền Vũ, nhất định phải ký hợp đồng, như vậy mới bảo đảm được quyền lợi của hai bên, không phải bà nội quên mất đây chính là quy định do ông nội đề ra khi còn sống đó chứ, hiện tại cũng không thể phá hỏng quy định này được.”
“Lão già đáng ghét kia, chết rồi mà còn nhiều quy định như vậy, quy định cái con khỉ, bà vừa nhìn cô bé kia liền thích, lời cũng đã nói ra khỏi miệng, muốn đổi thì chính con đi nói với con bé đi, dù sao cũng còn ba tuần nữa, con tự nhìn mà làm, khuya lắm rồi, bà nội về trước đây.” Ngay góc khuất Huyền Vũ Thác Hàn không nhìn thấy được, khóe miệng của Chu Hữu Mai tràn ra một nụ cười, vội vàng đứng dậy mang theo chị Liễu định rời đi.
Nhưng lúc đi tới cửa, không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Tên nhóc thối, ngày mai nhớ đưa tương hoa hồng về nhà đấy, nếu không bà sẽ gọi A Hoa về dầm tương cho bà đó.” Dứt lời, quay đầu đi tiếp, gương mặt mới vừa nghiêm túc, nhất thời đã biến thành một bộ mặt hớn hở, điều này làm cho chị Liễu đi theo bên cạnh bà nhìn thấy cũng phải cảm thán một trận.
Trong phòng khách sang trọng của biệt thự, ngay khi Chu Hữu Mai vừa rời đi, Huyền Vũ Thác Hàn liền gọi điện thoại cho bảo vệ ở cửa lớn hỏi thăm hướng đi của cô gái kia!
Thế mới biết sáng nay cô xin nghỉ, bà nội còn cho người tới đón đi, cô làm người giúp việc thật đúng là thoải mái, một tuần còn có một ngày nghỉ phép.
Sau khi cúp điện thoại, Huyền Vũ Thác Hàn lại gọi điện thoại tiếp, lần trước anh muốn biết thân phận của cô, lần này, anh muốn xem thử vị hôn phu kia của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả cô gái ‘hung dữ’ như vậy cũng dám lấy.