Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 86: Chương 86: Chương 85: Mọi chuyện đều có thể ‘thương lượng’




Editor: Táo đỏ phố núi

“Tôi có bệnh không tiện nói ra? Vậy cô tới thử một chút.” . Huyền Vũ Thác Hàn chỉ gảy nhẹ quần áo trên người của cô, ngoài mặt tao nhã không nhanh không chậm nói, nhưng mà gân xanh mơ hồ có thể nhìn thấy được, người phụ nữ này, vẫn có năng lực khiến cho thánh nhân cũng phải nổi điên.

“Thử cái mông anh á, tôi không có hứng thú đối với người đàn ông không bình thường, anh mau buông tay ra cho tôi.”

Cứ có cảm giác người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, Xá Cơ Hoa muốn ra sức đánh vào chân của anh, nhưng mà hình như người đàn ông kia đã sớm đoán trước được, đã bước tới ép chặt gắt gao.

“Không bình thường?”

‘Xẹt!’ Một tiếng xé rách, đột nhiên vang lên ở trong phòng!

Mà người phụ nữ nào đó cảm giác trên người chợt lành lạnh, mặt liền biến sắc, rống lên: “Anh làm cái gì thế?”

“Rõ ràng là tôi không bình thường cô sợ cái gì.” Cô gái đáng chết, cũng biết những lời nói từ trong miệng cô thì không có gì tốt, lại còn nói anh không bình thường! Hôm nay anh muốn cho cô xem đến cùng là anh bình thường hay là không bình thường.

“Con mẹ anh, cũng bởi vì anh không bình thường nên tôi mới sợ chứ, anh bình thường thì tôi còn sợ cái gì nữa!” Thật ra thì cô muốn nói, anh bình thường hay không bình thường đều không liên quan tới tôi, cũng không biết tại sao, khi nói ra cô lại nói thành như vậy!

“Cô gái, cô TM không phải là cứ thích chọc giận tôi như vậy đấy chứ? Đáng chết.”

Chưa từng có cảm giác có một người phụ nữ nào giống như cô có thể khiến cho anh tức giận muốn bóp chết, nói nhiều cũng vô dụng, anh cứ trực tiếp làm cho cô xem, cô gái chết tiệt!

Xá Cơ Hoa cảm thấy bánh bao trắng xuống tay, nhất thời mặt liền biến sắc, lúc này mới cảm thấy mọi chuyện thật sự nghiêm trọng: “Này, này, anh chờ một chút!”

Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu gặm cắn lên cần cổ của cô, còn tay thì bắt đầu đi xuống, giống như là không nghe thấy giọng nói của cô, ngọn lửa dưới đáy mắt càng cháy rực lên.

Không hiểu sao trên người dâng lên một cảm giác nóng giàn, đặc biệt là khi bàn tay của cô đặt lên cái bụng bằng phẳng của anh, cảm giác đó thật sự là quá mức rồi!“Vị đại ca này, không đúng, anh đẹp trai, xin chờ một chút, đợi một chút, nếu như anh thật sự cần, tôi có thể tìm giúp anh, tôi đặc biệt không thích tắm, trên người bẩn chết mất, còn thường móc cứt mũi, thích móc ngón chân, thích khạc nhổ bừa bãi, hơn nữa rất ít khi rửa tay.” Lời này cũng mệt cô nói ra khỏi miệng.

Huyền Vũ Thác Hàn vốn là một đôi mắt lửa nóng tràn vành mắt, sau khi nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết cô đã nói xong chưa, người phụ nữ này, nói cô đần, nhưng mà có lúc lại vô cùng khôn lanh, những lời nói ghê tở như vậy cô cũng nói ra khỏi miệng được? Nhưng mà cũng vì vậy mà lửa nóng giảm đi không ít, cũng khiến cho anh nhớ tới chuyện đứng đắn tối nay.

“Thật sao? Vậy thì tốt, tôi cũng là người vô cùng không thích tắm, móc cứt mũi xong tôi còn thích bỏ vào miệng, móc ngón chân là tôi thích nhất, một ngày không ngửi thấy mùi vị đó, thì tôi liền ăn không ngon ngủ không yên, nói như vậy, chúng ta thật sự là trời sinh một đôi rồi, lại đây anh hôn một cái, ăn mừng rốt cuộc chúng ta cũng tìm được một nửa trời sinh rồi.”

Những lời nói mừng rỡ như điên của anh, đã khiến cho sắc mặt của người phụ nữ nào đó hoàn toàn trở nên trắng bệch, mới vừa rồi, cô còn ăn nước miếng của anh ta! Cứt mũi?

Má ơi! “Anh . . . anh buông tôi ra, tôi muốn ói!” Trong dạ dày cuộn cuộn cảm giác buồn nôn quen thuộc.

Cô gái này! Hai vạch đen của Huyền Vũ Thác Hàn chạy thẳng xuống dưới, cúi đầu trực tiếp hôn lên cô, cô lại thực sự có can đảm nói ra, muốn ói? Mẹ kiếp ~!

“Ưmh! Ưmh ưmh ~” một người phụ nữ nào đó mãnh liệt muốn nghiêng đầu né tránh, muốn hất ra cái miệng chán ghét kia, nhưng mà nó lại giống như keo dính 502, làm sao cũng không thoát ra được, cuối cùng, cảm giác buồn nôn này lại từ từ biến mất.

Anh thực sự giống như một con báo vậy, trực tiếp tha về, đem con mồi giấu đi, đói bụng ăn một miếng, đói bụng lại ăn miếng nữa . . . Đây không chỉ muốn ăn hết con mồi, mà anh còn muốn hung hăng, đem cô ăn tới mức xương cũng không còn, để cho Minh Hạo Thiên biết, cô gái này, sớm đã bị anh ăn không còn chút gì, đừng có nghĩ ra chủ ý gì nữa cho anh.

Anh muốn lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về anh trên người của cô gái này, nghĩ tới, anh buông môi của cô ra, đôi môi mỏng hấp dẫn lại dán lên bả vai mềm mại của cô, vào lúc cô chưa phản ứng kịp, liền cắn mạnh một cái.

“A!”

“Anh TM làm cái gì?” Trời ạ, bả vai của cô, giống như bị cắn rơi ra vậy, đau khiến cho mồ hôi lạnh của người phụ nữ nào đó chảy thẳng xuống dưới.

“Đánh dấu lên người của cô.” Huyền Vũ Thác Hàn mặc dù không dùng nhiều sức để cắn, nhưng mà vẫn khiến cho cô bị chảy máu, nhưng mà, vừa nghĩ tới trên người của cô có lưu lại dấu ấn của anh, trong lòng lại tràn đầy một cảm giác ấm áp, tâm tình vừa kích động vừa vui sướng.

“Ký hiệu?” Cắn cô đau như vậy, lại nói đánh dấu cho cô, “Mẹ nó, tôi cắn chết anh.” Ký hiệu, cô cắn ở trên người anh ta mười tám cái, để xem anh ta có biết đau hay không.

Hàm răng trắng sáng cắn xé dày đặc lên bả vai kiên cố, mạnh mẽ và ngoan độc, như là muốn cắn rơi cả bả vai của anh, nhưng cuối cùng đau lại là hàm răng của cô.

“Cắn đã chưa? Vậy thì bắt đầu thôi.” Bàn tay, lại lần nữa vuốt ve lên.

Bắt đầu cái gì? Nhưng mà, không cần đợi Xá Cơ Hoa hỏi, bàn tay kia đã nói cho cô biết đáp án.

“Dừng ~” Tầm mắt của Xá Cơ Hoa xuyên thấu trong bóng tối, hơi nhìn ra một bóng người, lên tiếng nói với Huyền Vũ Thác Hàn: “Anh đẹp trai, chuyện gì cũng phải từ từ đúng không? Cần gì phải táy máy chân tay chứ, làm tổn thương tình cảm, anh buông tôi ra trước, chúng ta thương lượng một chút.”

“Buông cô ra? Cô cảm thấy buông cô ra thì cô có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?” Huyền Vũ Thác Hàn buồn cười nói, thật ra thì trải qua chuyện vừa rồi, lửa nóng cũng không phải đạt tới trình độ không thể nhịn được nữa.

“Nếu như anh làm chuyện mà tôi không muốn làm, thì ai cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời thôi, có đúng không? Cho nên mới nói mọi chuyện đều có thể thương lượng mà! Ha Ha, thật sự, có thể thương lượng.”

“Có thể thương lượng?” Huyền Vũ Thác Hàn giả bộ suy tư một chút, lúc này mới rời đi bàn tay nóng rực ở trên người của cô, “Được, nếu đã như vậy, vậy cô đồng ý với điều kiện của tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô được không?”

“Điều kiện? Điều kiện gì? Trước tiên nói rõ, không làm được không đồng ý, không có lợi cũng không đồng ý, điều quan trọng nhất, tôi không muốn làm, thì lại càng không đồng ý.”

Nghe một chút, người mới vừa rồi mới cầu xin mọi chuyện đều có thể thương lượng, nói như vậy nghe nhiều thành ý quá nhỉ! Vậy mà cũng là có thể thương lượng? Nếu như không phải là trong bóng tối, bảo đảm có thể nhìn thấy rõ lúc Huyền Vũ Thác Hàn nghe xong những lời này, khuôn mặt kia có bao nhiêu vạch đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.