Editor: heisall
“Cô mà cũng coi là người dễ thương lượng ư?” Bàn tay lại bóp lên bánh bao trắng lần nữa, nếu như không phải có năng lực kiềm chế tốt, người đàn ông nào đó đã sớm gặm sạch người con gái vừa nói những lời này rồi.
“Đợi chút, dừng lại ~ có lời gì thì nói, đừng kích động, chuyện lần này chúng ta thật sự có thể dễ thương lượng, vị trai đẹp này, anh nói trước đi.” Mẹ nó, cô thế mà lại bị người ta uy hiếp! Nghĩ đến liền cắn răng nghiến lợi một luics, ai bảo cô nằm ở thế yếu chứ!
“Nhưng tôi thấy cô không có chút thành ý nào cả, nếu như không nguyện ý, vậy coi như xong, dù sao tôi cũng không thích miễn cưỡng người khác.”
Cảm giác thật tuyệt, nắm nắm bóp bóp, ngọn lửa này lại bị gió bão thổi bùng lên, đầu lưỡi của Huyền Vũ Thác Hàn như có như không liếm qua cái cổ trắng nõn của cô, chọc cho cả người cô gái nổi da gà hết lên.
Mẹ nó, cái này mà không tính là miễn cưỡng người khác ư?: “Đâu có, tôi rất có thành ý mà, thật đấy, anh xem tôi hoàn toàn yên tĩnh lại không có chút phản kháng nào là có thể nhìn ra được rồi, trai đẹp à, anh nói mau đi, có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm.” Rõ ràng, có thể nghe ra lời nói này được nặn ra từ trong kẽ răng.
“Thật ư?” Khóe miệng cười tà, càng làm tăng thêm sự quyến rũ tà mị trên gương mặt tuấn mỹ kia!
“Trân châu cũng không thật như vậy!” Cô nghiến răng nói một câu.
“Ừm! Được rồi, vậy thì thử tin tưởng cô một lần, vậy cô ký vào hợp đồng này đi.” Không biết anh lấy từ đâu ra một một xấp giấy, trong bóng tối, ngoại trừ nhìn ra được đây là tờ giấy còn phía trên viết cái gì, thì hoàn toàn không thấy được.
“Đây là cái gì?”
“Hợp đồng công việc thôi, cô chỉ cần ký tên, tôi liền thả cô đi, thế nào? Hơn nữa, ký hợp đồng rồi, tiền lương cố định mỗi tháng là 5000 tệ, bao ăn bao ở, cô cũng không thua thiệt phải không?”
Có chuyện tốt như vậy sao? Xá Cơ Hoa nghi ngờ nheo mắt lại: “Công việc gì?” Làm như vậy cô cũng không làm.
“Công việc của người làm mà thôi, chỉ là làm công việc bình thường của một người nữa giúp việc.”
“Anh muốn lừa tôi à, tiền lương của một người giúp việc mà đến 5000 tệ một tháng, anh thật sự coi tôi là người ngu hả?” Nếu như Xá Cơ Hoa không phải đang bị áp chế, đã sớm đá văng anh rồi.
Tay Huyền Vũ Thác Hàn lại sờ soạng đi lên, xấp giấy bị để sang một bên: “Được rồi, lại có thể không tin, vậy coi như xong, vốn là nghe nói tài nấu nướng của cô rất được, tính toán ký hợp đồng cũng có lời, nhưng không nghĩ lại miễn cưỡng cô như vậy, thôi quên đi, tôi không miễn cưỡng người khác.”
Lại vằn vò bánh bao trắng.
Xá Cơ Hoa khẽ cắn răng quát lên: “Anh buông tay, tôi muốn nhìn hợp đồng một chút xem có không đúng?”
“Muốn xem thì nhanh lên một chút, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi đâu.” Thả xấp giấy xuống trước mặt cô, giọng nói khàn khàn, thời gian giống như đếm ngược.
“Tối đen như mực, tôi nhìn thế nào, anh bật đèn lên đi.”
“Ở chỗ này của tôi không có đạo lý này, cô muốn ký hay không? Không ký thì còn một đống người muốn đấy, công việc kia trừ phúc lợi công việc cố định, thì những ngày lễ ngày nghỉ đều có tiền phụ cấp.”
“Anh. . . . . .” Ngực đau xót, Xá Cơ Hoa nhất thời kêu to: “Ký, tôi ký, tôi ký còn không được sao!”
Người này thật là biến thái mà, mẹ nó ~
Sau khi anh buông tay cô ra, thì chân vẫn còn bị anh đè ép, vuốt vuốt cổ tay đau nhức, Xá Cơ Hoa ác liệt nói: “Ký ở đâu? Tối thế kia, ký thế nào được.”
Người này có thể đã sớm có âm mưu, chỉ thấy không biết từ đâu anh lấy ra một mực đóng dấu màu đỏ, kéo tay cô qua ấn xuống một lúc, rồi cầm hợp đồng, ấn lên hợp đồng hai dấu tay: “Tốt lắm, như vậy là được rồi.” Rút cái chân dài đang đè ép cô ra.
Vốn là muốn mượn cớ bật đèn lên để xem nội dung trong đó một chút, bây giờ kế hoạch đã thất bại, Xá Cơ Hoa tức cành hông nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể nghiến răng ken két!
“Thế nào? Còn luyến tiếc sao? Vậy chúng ta tiếp tục.”
“CMN, anh tự mình tiếp tục đi.”
Một cước đá văng người đàn ông đang muốn nhào tới, gương mặt Xá Cơ Hoa hầm hầm đi đến cửa phòng, mở ra, dùng sức đóng ‘ rầm ’ một cái, hình như muốn mượn hành động này để chứng minh cô đang vô cùng khó chịu.
Chỉ thấy khi cánh cửa kia vừa đóng lại, thì căn phòng mới vừa tối đen như mực bỗng bừng sáng chói lọi, mà người đàn ông đang nằm ngửa ở trên giường lớn, lúc này tựa như một con hồ ly tà mị tràn đầy nguy hiểm, nhìn bản hợp đồng trong tay, khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười tà ác, làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh đồng thời cảm giác sợ hãi đến dựng cả lông măng.
“Bây giờ xem cô làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”
. . . . . .
Đồng thời, bên Hạ Tình Vũ, sau khi Âu Dương Linh đưa cô đi thăm một lúc thì có chuyện phải đi trước, một mình cô liền như con thoi qua lại giữa đám trai đẹp nồng đậm thâm tình bên cạnh, ánh mắt kia thật sự giống như lang sói làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
Lại một đôi tình nhân bị cô nhìn đến nỗi phải rối rít rời sân.
Cứ như vậy thêm một lúc, một nơi vốn có rất nhiều trai đẹp chỉ còn sót lại một ‘ ác lang ‘ là cô.
Thật ra thì Hạ Tình Vũ càng xem càng không có hứng thú gì nữa rồi, chỉ thấy hai người đàn ông ‘ liếc mắt đưa tình’, nhìn nhiều cũng ngán, haiz, vốn là đang mong đợi một màn kịch liệt, nhưng trên hiện trường thì ngay cả một nụ hôn cũng không có, chứ đừng nói chi là những động tác mập mờ kia.
Ngay lúc Hạ Tình Vũ buồn bực, muốn tìm Cơ Hoa để thương lượng về chuyện này một chút, thì cô lại bị một bóng người hấp dẫn toàn bộ lực chú ý!
Nhìn cả một đêm, cuối cùng cũng để cho cô thấy được một cực phẩm ‘ lãnh thụ ’* siêu cấp.
*Lãnh thụ: là từ để chỉ người đồng tính nam. Mấy anh này hay mang một khuôn mặt không hề có biểu cảm, mắt đi không liếc ngang liếc dọc, người đẹp cũng không làm anh ta động tâm.
Trị giá quá! Nhưng hình như cực phẩm kia không đợi ở sảnh lớn, làm thế nào đây? Bởi vì Âu Dương Linh từng nói, trừ sảnh lớn, những nơi khác đều không được đi loạn, nhưng thả cực phẩm này đi, thì tối nay thật là đáng tiếc.
Quét mắt nhìn bốn phía, lại không thấy bóng dáng của Cơ Hoa và Tuyết, Hạ Tình Vũ chỉ có thể lén lén lút lút đi theo.
Theo đi một hồi lâu, cũng không thấy bốn phía có người, nhìn về phía ‘ lãnh thụ ’ trước mặt, trong lòng cô gái nào đó hưng phấn không dứt, cô thích nhất chính là loại người ‘ lãnh thụ ’ này.
Nhưng, sao nơi ‘ lãnh thụ ’ này càng đi càng đen tối vậy? Chẳng lẽ có ‘ ẩn tình ’? Nghĩ tới ‘ẩn tình’ này, Hạ Tình Vũ bỗng quên mất lời nhắc nhở của Âu Dương Linh, cặp mắt của cô gái sáng lên giống như nhìn thấy vàng.
“Ah ~ người đâu rồi?” Đang theo đến chỗ khúc quanh, Hạ Tình Vũ ngó trái ngắm phải, phát hiện không thấy bóng người vừa rồi đâu nữa.
‘ Bụp! ’
‘ ách ~’
Cảm giác cổ đau xót, nhưng còn chưa kịp phản ứng, ý thức liền tối sầm, chỉ cảm thấy cả người cứ như bị quăng thẳng xuống đất, mà người áo đen vừa đánh ngất cô cung kính hướng về phía Hạ Tuyền Vũ bên cạnh nói: “Trợ lý Hạ, cô gái này xử lý như thế nào?”
Hạ Tuyền Vũ vừa đi vào sảnh lớn đã có cảm giác có tầm mắt theo dõi mình, đi lên trước nhìn xuống cô gái nằm trên đất, khi đôi mắt lạnh lùng nhìn thấy người thì nhất thời ngạc nhiên, là cô gái ngày hôm đó.
“Đưa cô ấy đến phòng nghỉ, chuyện này chớ kinh động đến lão đại, tôi sẽ tự tra hỏi rõ ràng rồi xử lý.”
“Dạ!”