Editor: heisall
Anh ta thật sự tốt như vậy ư? Vậy thì vừa nãy anh ta phát điên cái gì chứ?
Đúng là quái nhân! Tại sao tên bệnh thần kinh này nhất định phải kéo mình tới nơi này chứ? Xá Cơ Hoa nghi ngờ đi theo anh vào sân bóng, lập tức bị lượng người trước mắt hù dọa đến giật mình, oa oa oa —— thật là nhiều người!
Hai năm qua, cầu thủ bóng chày Vương Kiến ở nước Mĩ đặc biệt nhận được nhiều khen thưởng, trở thành ánh sáng của Đài Loan, không biết có phải vì yếu tố này hay không, mà môn đánh bóng chày càng lúc càng giống như môn thể thao toàn dân, sân luyện bóng này sáng ngời rộng rãi gần như đầy ngập khách, người nào cũng hưng phấn bừng bừng giơ gậy lên cao, không ngừng vung đánh.
Huyền Vũ Thác Hàn hứng thú dồi dào nhìn cô: “Có biết chơi cái này không?”
Trò chơi của người có tiền này, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!
“Không biết.” Xá Cơ Hoa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện sân luyện bóng to như vậy lại được chia thành từng khu cá nhân riêng biệt, cũng chia ra từng khu đánh trái phải cho người thuận tay trái cũng có thể vung gậy.
Máy bắn bóng lại chia ra nhiều vận tốc khác nhau: 80km, 90km, 110km, 120km, 130km, 140km..., có thể dựa theo khả năng của mình mà chọn lựa khu luyện tập thích hợp.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Huyền Vũ Thác Hàn nhuốm không ít ánh mặt trời, cởi mở nói: “Trước tiên tôi sẽ giải thích cho cô quy tắc của trò chơi. Trên căn bản, một ván ước chừng sẽ có 20 quả bóng được bắn ra, bởi vì cô không biết chơi, cho nên tôi sẽ nhường.”
“Dựa theo thể lực của cô, cô có thể tự mình quyết định muốn chơi hai hoặc ba trận, nói cách khác có tối đa 60 quả bóng, trong 60 quả bóng này chỉ cần cô có thể đánh trúng 10 quả là được, mặc kệ đánh mạnh hay yếu, là bóng lăn xuống đất, hoặc là bay lên cao, lộn xộn lung tung gì cũng được, chỉ cần cô có biện pháp đánh bóng bay ra, cũng coi như cô thắng.”
Chỉ cần 10 quả, tùy tiện đánh trúng là được sao! Nhưng nghe cũng không phải chuyện dễ như vậy.
Xá Cơ Hoa không dám tin tưởng mở to hai mắt: “Trong 60 quả cầu chỉ cần tôi có thể đánh trúng mười quả trong đó, mặc kệ bay ra như thế nào, thì cũng tính tôi thắng ư?”
Anh ta, anh ta coi thường cô quá đi? Còn lương thiện nhường cô nữa chứ?
“Không sai.” Nụ cười của anh càng thêm mở rộng: “Chỉ cần mười quả, là có thể lấy được một máy vi tính cấu hình mới miễn phí cùng điện thoại di động của cô, thế nào?”
“. . . . . .” Xá Cơ Hoa trừng mắt với anh, giống như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Cho dù cô chưa từng chơi qua loại trò chơi này, nhưng. . . . . . 60 quả bóng ư! Cô chỉ cần tùy tiện đánh trúng mười quả trong đó là được, chắc cũng không khó đến trình độ này chứ? Chưa kể cô cũng từng luyện võ công, phản ứng nhanh nhẹn vẫn phải có.
Thật ra cô có rất nhiều tế bào vận động, từ bơi lội, chạy bộ, cầu lông, cho đến luyện võ cô đều học rất nhanh, mà đồ ngốc quái dị này lại đưa điều kiện tranh tài kiểu này ư?
Chậc, nhất định là đầu của anh ta hỏng rồi, nếu không chính là bị người ngoài hành tinh nhập vào.
“Vào đi.” Huyền Vũ Thác Hàn vào quầy đổi tiền chơi trò chơi xong, kéo cô vào khu luyện tập, cười nói: “Không cần trưng ra bộ mặt thắng chắc như vậy, thật ra một người mới muốn đánh trung bóng thì không dễ dàng như trong tưởng tượng của cô đâu.”
“Còn nữa, nhắc nhở cô phải làm nóng người trước, đợi lát nữa đánh bóng cũng đừng căng thẳng quá, nếu không bắp thịt sẽ căng ra rất dễ bị thương, sẽ tạo thành tổn thương vận động.”
Mẹ nó, cô là cao thủ sao lại không biết những điều anh ta nói chứ? Dĩ nhiên, chính cô sẽ không thừa nhận thật ra thì lúc trước cô cũng không biết.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô, khóe miệng tràn ra một nụ cười thích thú, haiz, cô gái này nhìn giống như mạnh mẽ phách lối, nhưng thật ra thì nội tâm thật sự giống như một cô gái nhỏ ngây thơ, vui buồn yêu ghét đều viết hết ở trên mặt rồi, thật thú vị.
Anh đưa cho cô cây gậy và nón bảo hộ: “Trước tiên hãy đội nón bảo hộ lên, nếu không ngộ nhỡ bị bóng bắn trúng đầu, sẽ phải đưa đi cấp cứu. Ah? Cô mang giày cao gót hả? Như vậy đánh bóng sẽ không tốt đó!”
Hôm nay cô định đi mua điện thoại di động nên mang, hì hì! Cao lên không ít.
Xá Cơ Hoa vừa nghe, rất sảng khoái đá rơi giày cao gót, còn cởi áo khoác nhỏ trên người xuống ném sang một bên, sau đó điều chỉnh tốt nón bảo hộ, bắt đầu nhún nhún vai, giãy dụa cổ làm nóng người.
Hừ, nếu tên này đã rộng rãi lấy máy vi tính mới làm tiền đánh cuộc, thì cô dĩ nhiên cũng không cần khách khí..., nhất định phải giết anh ta không chừa mảnh giáp, cho anh ta biết phụ nữ không phải dễ chọc! Đặc biệt là cô! Cũng dám đùa cợt lừa cô, chán sống ư!
Thấy cô vừa nhún vai, vừa uốn éo cổ, hất tay làm vận động nóng người, một bộ dạng như chuẩn bị thể hiện bản lĩnh, ý cười nơi đáy mắt của Huyền Vũ Thác Hàn càng sâu hơn.
-------Hết chương 87---- ------