Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 94: Chương 94: Chương 88: Cô nhóc, gan cũng lớn đấy!




Kéo cô tới nơi này quả nhiên chính xác, đánh một trận bóng chày, vừa nâng cao thể lực, vừa có thể phát tiết hết áp lực, dù sao cũng còn tốt hơn là động một chút lại chỉ vào mũi của anh gào thét không ngừng.

Hôm nay, anh cố ý trốn họp, mặc dù ngay cả bản thân vừa kinh ngạc vừa cảm thấy ngoài ý muốn nhưng kể từ khi nhìn thấy cô gái này thì mọi kìm nén trong lòng không cánh mà bay, tan theo mây khói.

Hơn nữa, đột nhiên anh phát hiện, cô đội chiếc nón bảo hộ kia vô cùng đáng yêu, hoạt bát năng nổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đấu chí, hấp dẫn vô cùng, khiến người đối diện không nỡ dời mắt.

“Cầm gậy này!”, anh nhét cây gậy vào trong tay Xá Cơ Hoa, nói: “Đây là khu vực luyện tập với tốc độ tám mươi km, rất thích hợp với người mới học. Mắt nhìn thẳng vào máy bắn bóng phía trước, cứ mỗi mười giây, nó sẽ bắn một quả bóng ra. Bả vai thả lỏng, không cần khẩn trương, eo thẳng, hai chân mở rộng một chút, để giữ vững trọng tâm!“.

Anh đè bả vai Xá Cơ Hoa lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu nhé”

Vù!

Trước khi Xá Cơ Hoa kịp phản ứng, quả bóng thứ nhất nhanh chóng rời khỏi nòng, mạnh mẽ xé gió lao tới khiến cô sợ hết hồn!

“A ──” cô khẽ lắc mình, tay run lên, cây gậy lập tức rớt xuống, đó là vật gì vậy chứ? Không rõ hình thù gì cả.

“Sao cô lại chạy thế?”, Huyền Vũ Thác Hàn cười ha ha, nhặt gậy lên cho cô: “Đồ ngốc, đây chẳng qua là một quả bóng mà thôi, không phải hung thần ác sát, cắn cô làm sao được, không cần phải sợ đến vậy chứ?”

“Sợ gì chứ! Tôi ... tôi chỉ chưa chuẩn bị xong!, “ ‘ Vù vù, vù vù. . . . . . ’, Xá Cơ Hoa vừa sợ vừa tức bất mãn quát lên với người bên cạnh.

MNC, thì ra âm thanh khi bóng phá không bay tới lại bén nhọn đáng sợ đến vậy, chẳng khác nào quái thú rầm rầm bay tới, ngay cả người luôn luôn lớn mật như Xá Cơ Hoa, cũng còn thấy sợ.

Trong chớp mắt, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Huyền Vũ Thác Hàn lại nhắc tới tiền đánh cuộc? Chỉ riêng âm thanh bắn bóng thôi đã khiến cô bó tay hết cách, nếu muốn đánh trúng bóng thì còn khó khăn cỡ nào. . . . . .

Quả nhiên trúng bẫy rồi, mẹ nó chứ, đúng là đồ hồ ly ngàn năm.

“Sợ chưa?”, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người bên cạnh nói: “Nếu như cô sợ, muốn hủy bỏ cuộc thi đấu này cũng có thể..., đồng thời có thể lý giải một điều: Phụ nữ ấy mà, lá gan vẫn luôn khá nhỏ!“. Người nào đó cố ý kích thích.

Quả nhiên, Xá Cơ Hoa vô cùng tức giận, lạp tức đoạt lấy cây gậy đáp: “Ai nói tôi sợ chứ ? Anh mau lăn xa một chút, nếu không ngộ nhỡ bị bóng bắn trúng, làm cho não tàn phế, thì kể cả một đồng tiền thuốc, tôi cũng sẽ không bỏ ra cho anh đâu! Không những thế anh còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi nữa ấy!“.

Nhìn thấy hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong mắt cô, toàn thân đều tập trung nhìn chòng chọc vào máy ném bóng, Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi âm thầm cười trộm.

Cô gái này, không chịu nổi kích thích, chỉ cần bị người ta cho một kích, thì cái gì cũng đều quên hết, khuyết điểm này, cần phải đề phòng .

Vù!

Quả bóng thứ hai lại thẳng tắp bay tới, hai chân Xá Cơ Hoa nhất thời run lên, nhưng cô không cho phép mình lùi bước, lại càng không thể vứt bỏ gậy chạy trốn, vì vậy liền cắn chặt răng vươn gậy ra.

Cứ tưởng rằng đánh trúng, không ngờ lại bị hụt.

Huyền Vũ Thác Hàn thấy thế lại tiếp tục đá đểu: “Động tác nhanh một chút, bóng rơi xuống đất rồi mới vung gậy, phản ứng quá chậm chạp? Rốt cuộc, cô có thần kinh vận động hay không hả?”

Xá Cơ Hoa hung dữ trừng lại: “Câm miệng, nhanh chóng lăn xa một chút! Anh không nói không ai bảo anh câm đâu!“.

Sau khi mắng xong, cả người liền cực kỳ thoải mái, cảm giác sợ hãi đã biến mất hơn phân nửa. Trước mắt, cô không có ý định để ý tới người đàn ông suốt ngày khiêu khích bên cạnh, chỉ tập trung ra sức đánh trúng bóng, hung hăng vung gậy!

Xá Cơ Hoa tràn đầy ý chí chiến đấu, bóng cứ không ngừng bay tới “vèo vèo”, mặc dù rất cố gắng để đánh trúng bóng, nhưng mỗi lần đều chậm hai giây.

Cô tức giận giơ gậy lên rống to: “Tức chết bà rồi! Bà đây không tin ngay cả một quả bóng cũng không đánh trúng, tao liều mạng với mày!“.

Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở phía sau lưới bảo vệ, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

Ha ha ha ha —— cô gái này thật thú vị, đủ gai góc! Đủ đặc sắc.

Chớp mắt, 20 quả bóng toàn bộ bắn ra, Xá Cơ Hoa mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì kích động quá mức mà hồng rực lên. Có điều, cô lại không đánh trúng một quả nào.

Huyền Vũ Thác Hàn đưa cho cô một chai nước suối, hỏi: “Mệt chưa? Có muốn chơi thêm ván nữa không?“.

“Muốn!”, Xá Cơ Hoa không chút nghĩ ngợi trả lời, ánh mắt sục sôi: “Đừng tưởng rằng anh sẽ thắng, nói cho anh biết, kịch hay vẫn còn ở phía sau, thắng bại chưa công bố!”

Ý chí của cô từ trước đến giờ vẫn rất bền bỉ, tuyệt đối không bao giờ nhận thua!

“Ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu! Cao thủ vẫn luôn thích ẩn dấu thực lực, tôi sẽ mở to hai mắt mong chờ!”

Xá Cơ Hoa tức giận liếc người nào đó một cái. Kỳ quái, bất kể người này nói cái gì, cô cũng đều cảm thấy anh ta đang châm chọc mình. Thật đáng ghét, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Anh lại đưa cho cô một đôi găng tay: “Đây là găng tay chuyên dụng, nếu cô không muốn tay mình bị mài đến rách da thì mau đeo vào!”

Mới vừa rồi đi mua nước anh phát hiện ở đây cũng bán găng tay bảo vệ, liền chọn cho cô một đôi chất liệu tốt nhất.

Anh chưa bao giờ từng làm chuyện như vậy, cảm giác vô cùng mới lạ, cũng rất vui vẻ.

Xá Cơ Hoa nhận lấy găng tay đeo vào, rất vừa vặn, liền quay sang nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, lại phát hiện trong con ngươi thâm thúy kia hình như vừa lóe lên một tia dịu dàng. . . . . .

Dịu dàng? Không thể nào, người này lúc nào mà chẳng muốn nhìn chuyện cười của cô, lại còn luôn thích mà tiền lương ra uy hiếp, vô cùng đáng ghét, hai người bọn họ chẳng bao giờ thấy đối phương thuận mắt cả! Có phải cô hoa mắt rồi không? Đúng, nhất định là hoa mắt rồi!

“Bao nhiêu tiền? Nếu như muốn tôi trả tiền thì miễn đi!”, nếu muốn cô bỏ tiền ra cho dù là ít hay nhiều cũng đừng hòng.

“Ha, tuyệt đối miễn phí, thi đấu giữa chúng ta quan trọng nhiều?”, sau đó liền chỉ vào máy bắn bóng phía trước, nói: “Chuẩn bị xong chưa? Ván thứ hai bắt đầu rồi!“.

Xá Cơ Hoa vừa nghe, lập tức giơ cao gậy, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Thật ra thì tay của cô hiện tại rất run, các ngón tay vừa tê dại vừa đau, tuy nhiên cô sẽ không dễ dàng nhận thua, hôm nay cho dù thế nào cũng phải đánh trúng mười trái, để lấy lại máy máy vi tính và điện thoại của mình!

“Tư thế không đúng, khó trách ván đầu tiên ngay cả một quả cầu cũng không đánh trúng !“. Huyền Vũ Thác Hàn đè bả vai của cô lại, tốt bụng chỉ bảo: “Thấp người xuống một chút, ổn định trọng tâm, thu cằm lại, thả lỏng vai, mới có thể thi triển ra. . . . . . Đúng rồi, thả lỏng một chút!“.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai của cô, khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, hương nước hoa hòa quyện với hơi thở phái nam hơi thở lập tức bao bọc xung quanh.

Trong nháy mắt, Xá Cơ Hoa hoảng hốt, đột nhiên, hai má không khỏi nóng rực lên, đột nhiên cảm thấy khô miệng, màu hồng từ bên tai lan đến cổ tràn khắp toàn thân.

Rốt cuộc cô phát bệnh thần kinh gì thế này? Cảm nhận được đầu ngón tay của anh truyền đến sức lực phái nam, mặt của Xá Cơ Hoa càng ngày càng hồng, nhiệt độ dần dần tăng cao, tâm tư cũng miên man không dứt, âm thầm tự mắng bản thân ──

Trấn định lại đi, Xá Cơ Hoa! Có phải mày chưa từng nhìn thấy đàn ông đâu! Huống chi, hiện tại lại là người mà mày ghét nhất, người đàn ông này có khác nào con ruồi, con gián, một sinh vật luôn khiến người ta chán ghét. Không cho phép suy nghĩ lung tung, tập trung vào chơi bóng!

Mà lúc này, trái tim Huyền Vũ Thác Hàn cũng lặng lẽ biến hóa, thẳng thắn mà nói, vừa bắt đầu anh chỉ cảm thấy cô rất phách lối, rất đáng ghét, nhưng không biết từ bao giờ, suy nghĩ kia đã dần dần thay đổi.

Chuyện dường như. . . . . . dường như có chút phức tạp. . . . . . Có điều, giờ phút này anh không có ý định phân tích rõ ràng, chỉ cảm thấy gương mặt hồng thấu kia hết sức xinh đẹp đáng yêu, hệt như một viên kẹo ngọt khiến người ta thèm thuồng, rất muốn đến gần thêm chút nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.