Nhìn hai đứa trẻ ăn uống ngon lành, bất giác Huyết Phong cũng cảm thấy vui lây. Dù không phải là người của làng hắn, nhưng có thể sống sót qua trận huyết tẩy của lũ man rợ đế quốc như thắp lên một ngọn lửa hi vọng cho Huyết Phong.
Lúc này Huyết Phong lủi thủi ra sau nhà, hắn nhặt một ván gỗ và một cái đục lên. Bắt đầu khắc tên của dân làng lên trên đó.
Cô đơn có thể lây từ người này sang người khác, có người nói rằng như thế. Bóng dáng cô độc của Huyết Phong, ngồi một mình dưới bóng râm của cây cối, tiếng đục đẽo vang lên theo nhịp.
Hai đứa nhỏ sau khi ăn no, tâm thần ổn định được đôi chút. Chúng bắt đầu tò mò đi khắp cả căn phòng, vô tình thấy cái cửa sổ khép hờ, cửa sổ ấy có thể nhìn ra được sân sau. Yên Nhược Đan nhón người lên nhìn ra ngoài. Bóng lưng cô đơn của Huyết Phong đập vào mắt con bé.
Tuy không tin tưởng được Huyết Phong hay Sonic, nhưng Yên Nhược Đan lại cảm nhận được sự cô đơn của Huyết Phong. Cứ như hắn loan tỏa cái năng lượng buồn của hắn ra bên ngoài, bóng lưng to lớn ấy, cứ lọ mọ ở một chỗ mà Yên Nhược Đan không biết hắn đang làm cái gì.
Trông hắn có vẻ như đang rất buồn.
Yên Nhược Tuyết thấy chị mình nhìn ra ngoài, con bé cũng nhón chân nhìn theo. Có vẻ như Yên Nhược Tuyết còn nhạy cảm hơn cả Yên Nhược Đan, con bé nhìn bóng lưng của Huyết Phong rồi khẽ nói:
“Huynh ấy đang rất buồn …”
“Muội cũng cảm nhận được đúng không? Có vẻ như hắn không phải người xấu.” – Yên Nhược Đan khẽ nói.
“Nghe nói, huynh ấy là người của làng này. Vậy huynh ấy giống với chúng ta phải không tỷ?” – Yên Nhược Tuyết gật đầu nói.
Giọng nói nhẹ như gió của Yên Nhược Tuyết khiến cho Yên Nhược Đan cũng đồng cảm đôi chút với Huyết Phong.
“Không đâu, có khi hắn đang giả bộ đó. Chắc gì hắn là người của làng này, hắn đục đục cái gì kia. Chắc chắn là có âm mưu hãm hại chúng ta.”
Yên Nhược Đan vội kéo em gái mình xuống, gương mặt mang theo nét ngưng trọng nói.
“Âm mưu cái khỉ gì chứ? Hắn đang khắc tên người chết để làm bia mộ. Con nít đa nghi quá không tốt đâu.”
Đột nhiên Sonic xuất hiện sau lưng hai chị em nhà họ Yên.
Giọng nói của Sonic dọa cho hai đứa nhỏ giật bắn mình, chúng vội vàng ôm chặt lấy nhau, tay chân không còn chút sức lực nào để đứng.
“…”
Sonic cạn lời với hai chị em nhà này. Nhất là Yên Nhược Đan, miệng thì đa nghi, tính tình đanh đá. Dọa cho một cái đã bủn rủn tay chân rồi.
“Đi theo ta!” – Sonic nói.
Xong hắn quay đầu bước đi ra cửa, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lại sợ hãi không dám đứng dậy. Thấy thế Sonic trừng mắt lên quát:
“Muốn sống thì đi theo ta.”
Thấy dáng vẻ đáng sợ của anh trai đẹp mã, hình tượng trước đó của Sonic trong mắt hai đứa nhỏ hoàn toàn sụp đổ.
Sonic nhận thấy điều đó, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Tiếp cận từ từ cũng không được, cho ăn cũng không xong, bây giờ chỉ còn cách đe dọa để bắt chúng phải hiểu được tình hình xung quanh.
Chí ít Sonic không muốn chúng phòng bị với Huyết Phong nữa. Bởi vì hắn sắp rời khỏi chỗ này, tính cách của Huyết Phong có lẽ không bỏ rơi hai đứa nhỏ này đâu. Nhưng mà cứ để như vậy, chúng sẽ tạo thành rắc rối cho Huyết Phong.
Đã giúp thì Sonic giúp tới cùng.
Rốt cuộc Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không chịu nổi ánh mắt đáng sợ của Sonic nên đành phải đứng dậy đi theo. Hai đứa nắm chặt lấy tay nhau, cùng cất bước sau lưng của hắn.
Ra khỏi căn nhà, một quang cảnh hoang tàn, tĩnh mịch đập vào mắt của hai chị em nhà họ Yên. Khắp nơi chỗ nào cũng xuất hiện vết tích tàn phá của ma thuật. Mặt đất vốn màu nâu, bây giờ lại có màu đen.
Nhìn kỹ một chút Yên Nhược Đan nhận ra đó chính là màu của vết máu đã khô. Nơi này máu chảy thành sông, đến mức đã khô cứng lại nhuộm đen cả mặt đất.
Tuy nhìn hoang tàn như vậy, nhưng chẳng thể tìm bất cứ một cái xác nào ở trong làng. Đang lúc Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thắc mắc thì bọn họ đến một vùng đất trống ở sau làng. Chỗ này xuất hiện vô số các gò đất. Nhìn dấu vết của chúng rất mới, như được ai đó tạo thành.
“Đó là mộ của những người bị bọn đế quốc giết. Chết thảm đến mức không thể nhận biết được danh tính.”
Sonic mở miệng nói.
Hắn không dừng lại mà dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong làng, đến sân sau của những ngôi nhà khác nhau. Ở mỗi sân đều có một gò đất, bên cạnh gò đất được khắc tên của những người đã chết lên đó để đánh dấu.
“Làng này có tổng cộng 1.153 người đã chết. Ngoài Huyết Phong ra chẳng có ai còn sống. Người duy nhất có hi vọng còn sống nhất là mẹ hắn, hiện tại đã mất tích. Ba của hắn được chôn ở bờ hồ cách làng không xa.”
“Có muốn đi xem không?”
Vừa hỏi, Sonic vừa nhìn chằm chằm lấy Yên Nhược Tuyết.
Ánh mắt của Sonic khiến cho Yên Nhược Tuyết rụt rè trốn sau lưng chị mình, Yên Nhược Đan kéo em gái mình ra sau lưng, chắn trước mặt con bé, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Sonic.
“Ngươi làm vậy là có ý gì? Đưa chúng ta đi xem mộ người chết để làm gì?” – Yên Nhược Đan nói.
Con bé có chút không hiểu mục đích của Sonic, hắn làm vậy để làm gì?
“Một người vừa mất đi tất cả, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để giúp hai đứa nào đó bình tĩnh lại. Thế mà hai đứa nào đó lại nghi ngờ một kẻ đáng thương như hắn?”
Sonic quay mặt đi chỗ khác, nói vu vơ.
Nghe thế, Yên Nhược Tuyết giật giật tay áo của chị mình. Yên Nhược Đan quay đầu lại thấy em gái khẽ lắc đầu, gương mặt cúi gầm xuống như thể đang mang tội.
“Rồi tỷ biết rồi. Tỷ đi xin lỗi hắn là được chứ gì?”
Nói rồi Yên Nhược Đan hít một hơi thật sâu đi về phía Sonic, con bé cúi đầu một góc 90 độ hét lớn.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì?” – Sonic ngạc nhiên nhìn Yên Nhược Đan.
“Xin lỗi vì đã nghi ngờ các ngươi. Tỷ muội chúng ta vừa trải qua những ngày tồi tệ … nên chúng ta phải phòng bị. Vô tình làm tổn thương các ngươi, nên ta mới xin lỗi ngươi.”
Yên Nhược Đan ngẩng đầu lên, nước mắt giàn dụa ra. Sonic chẳng hiểu vì sao con bé này lại khóc. Hắn há miệng định nói thì bị Yên Nhược Đan giành nói trước:
“Làng của chúng ta cũng bị bọn đế quốc tấn công, giết người, cướp bóc. Bắt chúng ta làm nô lệ … bây giờ không biết bọn họ làm sao …”
“Này, mít ướt quá đấy. Đừng có giả vờ giả vịt. Người cần xin lỗi là hắn, không phải ta. Ta không có hứng thú nghe kể chuyện đâu.”
Sonic chỉ về phía Huyết Phong nói.
Nghe thế Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nhìn nhau, hai đứa nhỏ cùng gật đầu rồi đi về phía Huyết Phong.
Do mải khắc tên, nên Huyết Phong không biết có hai bé gái đang đến gần chỗ mình. Đến khi hắn thấy bốn cái chân bé bé xinh xinh ở trước mặt mình nên mới ngẩng đầu lên.
“Hửm? Hai đứa chịu ra ngoài rồi hả? Đừng có sợ, bọn ta không làm hại ai đâu.”
Huyết Phong mỉm cười nói.
Nụ cười này của Huyết Phong tuy không đẹp như nụ cười của Sonic, nhưng nó lại là nụ cười thật nhất. Nụ cười không có một chút giả tạo nào.
Yên Nhược Đan tuy lòng không muốn nhưng vẫn mở miệng nói:
“Xin lỗi … ta không biết ngươi là người làng này.”
“Hử? Xin lỗi gì cơ? Hai đứa còn nhỏ, cẩn thận khi gặp người lạ là điều đương nhiên mà.”
Huyết Phong vội vàng xua tay, hắn không hề có ý định trách hai tỷ muội nhà này. Nhưng mà sau khi nói như thế, Huyết Phong cũng không biết nói gì nữa. Thế là đành cúi đầu đẽo tên lên ván gỗ.
“Nhược Tuyết muội làm gì vậy?”
Yên Nhược Đan la lên khi thấy Yên Nhược Tuyết đang cặm cụi nhặt mấy tấm ván xếp ngăn nắp lại với nhau bên cạnh Huyết Phong.
“Muội … muội giúp huynh ấy.” – Yên Nhược Tuyết cúi gầm mặt xuống nói.
Như thế Yên Nhược Đan cũng tham gia vào, hai đứa trẻ này thực tế cũng không giúp được gì nhiều. Chúng chỉ xếp lại những tấm ván cho Huyết Phong, sau đó men theo lời dặn của Huyết Phong đặt chúng lên những mộ đất có khắc tên giống như vậy.
Đến buổi tối cuối cùng mọi chuyện cũng xong xuôi, Huyết Phong đói rã cả người nằm vật ra đất ngủ thẳng cẳng. Hai chị em họ Yên thì vào trong nhà, tìm thấy vài củ khoai lang liền đem đi luộc.
Mùi thơm của khoai lang đánh thức Huyết Phong dậy, mùi hương quen thuộc ấy khiến Huyết Phong chợt nhớ về ba mẹ của mình. Nhưng khi vào đến nhà, hắn chỉ thấy hai đứa bé bảy tám tuổi đang luộc khoai.
Tạm quên đi nỗi đau trong lòng, Huyết Phong ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm ai đó. Sonic đi không có ở đây ư? Hắn lại đi đâu rồi?
“Phong ca, ca lại đây ăn khoai lang nè.” – Yên Nhược Đan gắp từ trong nồi ra hai củ khoai lang lớn.
Con bé đem đến đặt trước mặt Huyết Phong với gương mặt áy náy. Buổi sáng, con bé nghe Sonic nói Huyết Phong mấy ngày nay cũng chưa ăn gì. Là hai đứa nó đã ăn sạch đồ ăn của Huyết Phong, nên là tối liệu hồn tìm gì cho hắn ăn. Nếu hắn đói chết là mang tội giết người đấy.
Bị dọa đi như thế, hai đứa nhỏ lập tức lùng xục khắp nhà tìm thấy được một rổ khoai lang nên đem nó đi luộc cho Huyết Phong. Vừa luộc xong thì Huyết Phong tỉnh giấc.
Huyết Phong không tinh ý, hắn không để ý đến nét mặt của Yên Nhược Đan. Hắn thấy chỉ có hai củ khoai nên đẩy lại cho cho Yên Nhược Đan rồi nói:
“Hai đứa ăn đi, ta vẫn chưa đói.”
“Không, ca ca ăn đi. Trong nồi vẫn còn khoai chưa chịn, cả ngày hôm nay ca ca không ăn gì rồi. Bọn muội ăn sau cũng được.”
Nghe Yên Nhược Đan nói thê,s Huyết Phong ngó vào trong nồi, quả thật vẫn còn khoai đang luộc trong đó. Hắn lại thấy Yên Nhược Tuyết ra sức gật đầu với mình, dáng vẻ rất là dễ thương.
Ôm cái bụng đói, Huyết Phong không để ý nữa, hắn mặc kệ khoai còn nóng, ăn đến bỏng miệng. Hắn ăn rất nhanh, trông hắn ăn rất buồn cười. Buồn cười mà lại đáng thương đến mức kỳ lạ.
“Hai muội đến từ làng nào? Vì sao ở trong hầm của nhà ta?”
Lúc này Huyết Phong ngẩng đầu lên hỏi.
“Bọn muội đến từ làng Yên Việt.”