Cả buổi tối, Huyết Phong nghe hai chị em kể về ngôi làng của mình. Ngôi làng Yên Việt cách làng của hắn khá xa, là biên giới giao nhau giữa đế quốc và Dạ Lang. Đó là một ngôi làng phép thuật, kinh doanh bằng nghề khai thách ma tinh thạch.
Không biết vì nguyên do gì đế quốc lại tấn công ngôi làng, nghe Yên Nhược Đan nói ngôi làng từ xưa đến nay rất căm ghét đế quốc. Vì quá nhỏ nên hai chị em Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không biết nguyên do vì đâu. Rất có thể là vì nguyên do xích mích từ trước nên mới tấn công ngôi làng.
Bất quá Yên Nhược Đan lại không cho rằng như thế, đế quốc là một quốc gia lớn. Sức mạnh như mặt trời giữa trưa, làng Yên Việt hà cớ gì gây hấn với đế quốc làm chi. Yên Nhược Đan cho rằng đế quốc nhắm đến mỏ ma tinh thạch của làng cô bé nên mới tấn công ngôi làng.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết bị ba mẹ dẫn đi khi làng đã thất thủ, ông nội của hai đứa chính là trưởng của ngôi làng đó. Sau khi dẫn hai đứa chạy đến một nơi an toàn, ba mẹ của hai đứa liền quay về làng để cứu người còn sống ra.
Nhưng sau đó không thấy quay lại nữa, còn hai đứa vì quá đói sau nhiều ngày ẩn nấp nên ra ngoài kiếm chút gì đó ăn thì bị đế quốc bắt được rồi tống vào lồng nhốt chung với những nô lệ không biết ở đâu ra. Tuyệt nhiên không có một dân làng Yên Việt nào bị bắt ngoài hai chị em bọn họ.
Nghe đến đây Huyết Phong cũng hiểu được đại khái, ba mẹ hai đứa còn sống hay không vẫn là một ẩn số. Có thể họ lành ít dữ nhiều, nếu không cũng không để hai đứa ở nơi ẩn nấp mãi không thấy quay lại được.
Còn ngôi làng đó … chắc kết cục không khác ngôi làng của hắn là mấy.
“Ta xin lỗi, đã khiến hai muội nhắc lại chuyện buồn.” – Huyết Phong cúi đầu nói.
“Hai muội có muốn về làng không? Ngày mai ta dắt bọn muội về làng xem thử. Ta nghĩ bọn đế quốc đã rời đi hết mới đến làng của ta. Bây giờ quay về là an toàn nhất.”
Huyết Phong ngẩng đầu lên nói. Nếu dân làng của hai đứa quả thật chết hết, thì cũng nên chôn cất bọn họ. Dù sao hoàn cảnh hai đứa nhỏ cũng giống hắn, hắn cũng muốn giúp đỡ chúng.
“Thật sao? Ca ca, ngày mai trời sáng chúng ta đi.” – Yên Nhược Đan sáng mắt lên nói.
Tuy không biết trong làng còn người sống hay không, nhưng phải về xem mới biết được. Chí ít vẫn nuôi một chút hi vọng. Nhưng mà có người không cho hai đứa nhỏ này chút hi vọng nào.
Sonic bất chợt xuất hiện trong căn phòng với vô số tia điện, hắn nhìn hai chị em Yên Nhược Đan rồi nói:
“Không về được đâu. Với thực lực của tên Huyết Phong này, hắn sẽ chết trước khi dẫn hai đứa nhóc về được nhà.”
“Ta từ nhỏ vào rừng thường xuyên, rất cảnh giác với nguy hiểm. Nếu gặp nguy hiểm thì đi đường vòng, không sao đâu.” – Huyết Phong đứng lên nói.
“Nếu các ngươi muốn chết thì cứ việc đi. Đoạn đường an toàn rất phức tạp, không phải mấy đứa nhóc các ngươi muốn đi là đi đâu. Con đường an toàn duy nhất chỉ có đến đế quốc, nếu đi ngược lại chỉ có con đường chết.”
Sonic lạnh lùng nói.
“Sonic, ngài không có thể dẫn hai đứa nhỏ về làng được không? Ta biết ngài rất mạnh, nhưng hai đứa trẻ này rất đáng thương …”
Biết không thể nói lại Sonic, nên Huyết Phong đành xuống nước cầu xin.
“Được, ngay bây giờ ta có thể dẫn hai đứa nó đi. Còn ngươi chỉ việc ở lại đây, nhưng với hai điều kiện.” – Sonic gật đầu nói.
“Thật sao? Điều kiện gì, ngài cứ nói. Ta nhất định sẽ nghe theo.” – Huyết Phong nở nụ cười nói.
“Không phải với ngươi, mà là hai đứa nhóc này. Ngươi để sau đi.”
Sonic quay sang nhìn hai chị em Yên Nhược Đan.
“Vị ca ca đẹp trai này, ngươi có gì thì cứ nói. Chỉ cần dẫn chúng ta về làng, không bắt chị em ta đem bán thì chuyện gì cũng có thể đáp ứng.” – Yên Nhược Đan đứng bên cạnh Sonic, con bé chống nạnh lên nói.
“Ngoan, thế mới là biết điều.” – Sonic nở nụ cười gian manh.
Nụ cười của hắn khiến cho người khác rùng mình một cái. Nếu không phải tên này đẹp trai, chỉ với nụ cười kia thì Yên Nhược Đan đã cho một củ khoai lang vào đầu hắn rồi.
“Có gì nói thì nói đi. Hừ, đừng tưởng mình đẹp trai muốn làm gì thì làm.” – Yên Nhược Đan hất cằm lên.
“Có hai điều kiện.” – Sonic đưa hai ngón tay lên.
Lúc này hắn hạ một ngón tay xuống và nói: “Điều kiện thứ nhất là sau khi trở về nhà, xem xét tình hình thì phải đi theo Huyết Phong. Không được lén lúc hắn ngủ mà rời đi, hắn sẽ rất đau lòng. Nhìn hắn đi, trông vậy chứ mít ướt lắm.”
Nói rồi Sonic nhìn gương mặt đỏ ửng lên của Huyết Phong, cái thằng này thật dễ ngượng.
“Được, ta không hi vọng mọi người đều ổn. Chỉ mong vẫn còn người còn sống, sau đó ta sẽ nghe theo ngươi, đi theo Phong ca ca.” – Yên Nhược Đan gật đầu, sau đó con bé nắm chặt lấy tay của Yên Nhược Tuyết.
Cả hai im lặng đợi điều kiện thứ hai của Sonic.
“Đồng ý nhanh vậy sao?” –Sonic ngạc nhiên nói.
“Đừng xem ta là kẻ ngốc. Ta biết rõ khu rừng phía bắc của làng ta rất nguy hiểm. Nếu muốn băng qua khu rừng đó thì chí ít phải là Trung cấp Ma Pháp Sư.”
Yên Nhược Đan quẹt mũi tỏ vẻ học cao hiểu rộng cho hay.
Tuy nhiên Sonic thì chẳng biết cái hệ thống phân cấp bậc Ma Pháp Sư gì đó ở thế giới này nên hắn chẳng quan tâm cho lắm. Hắn chỉ biết chắc rằng nếu để cho mấy đứa này tự mình đi qua khu rừng kia chỉ có con đường chết.
“Rồi rồi, biết điều như thế thì tốt. Điều kiện thứ hai rất quan trọng, cả Huyết Phong ngươi cũng phải nghe kỹ bởi vì cả ngươi cũng phải thực hiện điều kiện thứ hai này.”
Lúc này Sonic nghiêm mặt lại nói, hắn nhìn chằm chằm vào Huyết Phong. Nếu như không có sự xuất hiện của kẻ kia, có lẽ Sonic đã chỉ dẫn cho Huyết Phong một con đường khác, bất quá nếu kẻ đó đã xuất hiện thì nên đi theo hắn là cách tốt nhất.
“Ngài nói đi, ta nhất định sẽ nghe theo.” – Huyết Phong gật đầu nói.
“Sau khi trở về rồi nói.” – Sonic xuất hiện ra sau lưng của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nói.
“Hả?” – Huyết Phong hả lên một tiếng
“Hai đứa đứng cho yên, thấy cái gì cũng không được nhúc nhích. Khi nào ta cho phép mới được di chuyển hiểu không?” – Sonic nói.
Chỉ thấy hai đứa nhỏ gật đầu mạnh một cái, Sonic xoay hai chị em Yên Nhược Đan ra ngoài cửa. Hắn bảo hai đứa chuẩn bị, sau đó đặt hai tay lên lưng chúng. Lúc này từ cổ tay của Sonic xuất hiện một đồng xu nhỏ bám vào gáy của hai chị em.
Từ trong đồng xu bắt đầu chảy ra một loại dung dịch không ướt, nó lan ra và bám vào cơ thể của hai đứa bé khiến cho chúng run lên bần bật vì sợ. Nhưng đã được Sonic dặn từ trước, không một ai dám động đậy.
Rất nhanh cái dung dịch đen kia lan ra toàn thân của hai chị em, chúng tạo thành một bộ đồ bó sát cơ thể. Dần dần bộ đồ đông cứng lại, những khớp quần áo vẫn mềm mại để tạo cho người mặc cảm giác di chuyển thoải mái nhất. Nó khá giống với bộ đồ của Sonic nhưng trông chắc chắn hơn.
“Để di chuyển tốc độ cao thì phải cần bộ đồ này, nó chống đỡ cả nội tạng cho hai đứa. Giữ vững vào, bây giờ ta bắt đầu di chuyển.”
Lời Sonic vừa dứt, cả căn phòng xuất hiện vô số tia điện màu xanh.
“Vù ~~!!”
Không gian vặn vẹo một cái, Sonic cùng hai chị em Yên Nhược Đan biến mất. Dèn dầu đang cháy cũng bị cơn gió làm cho vụt tắt.
Chừng vài phút sau ở làng Yên Việt. Trong không gian tĩnh mịch tối tăm. Làng Yên Việt bấy giờ chìm trong một màn sương đen kì bí.
“Loẹt xoẹt ~~~!!!”
Ánh điện màu xanh lóe lên một cái, Sonic cùng hai chị em Yên Nhược Đan xuất hiện trước làn khói đen. Lúc này trên tay Sonic xuất hiện một quả cầu màu trắng, hắn ném thứ đó lên trời. Nó lơ lửng trên không trung và tỏa ra ánh sáng rõ như ban ngày.
“Đây có thể là ngôi làng của hai đứa. Nhìn con đường xem có phải không?” – Sonic nói.
“Không … không thể nào? Màn sương đen này là sao? Ca ca đẹp trai, đây không phải là làng của chúng ta. Ca ca có nhầm không?”
Yên Nhược Đan tuy nhỏ tuổi nhưng con bé vẫn là một Ma Pháp Sư. Cảm nhận được luồng Ma Pháp đen tối trước mắt, con bé không muốn tin vào sự thật này một chút nào. Đây là Ma Pháp Hắc Ám, nó cực kì nguy hiểm, người sử dụng nó còn nguy hiểm gấp bội.
“Nhìn cung đường xem có phải không. Tuy không thể vào bên trong, nhưng ta có thể cho mấy đứa nhìn quang cảnh bên trong.”
Nói rồi Sonic gõ nhẹ lên bên tai nón của hai đứa nhỏ. Lúc này Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe được âm thanh vang lên trong nón:
[Chế độ nhìn sương mù được kích hoạt.]
Dần dần khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mắt hai đứa thông qua màn hình hiển thị trên mặt kính. Quang cảnh đó khiến cho Yên Nhược Tuyết sụp đổ, con bé trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Yên Nhược Đan thì đứng chôn chân tại chỗ như không tin vào mắt mình.
Con bé còn thấy vô số nấm mồ được dựng lên bên cạnh đống tàn tích, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
“Những ngôi mộ kia chắc có ai đó đã chôn bọn họ. Sau đó phong ấn lại ngôi làng này để kẻ lạ mặt không thể đặt chân đến.” – Sonic nói.
“Có người chôn dân làng của ta ư? Ca ca … nếu là đế quốc, bọn họ có chôn xác kẻ thù của mình không?” – Yên Nhược Đan hỏi một câu hỏi không thể ngây thơ hơn.
Cú sốc tinh thần khiến con bé tinh ranh như Yên Nhược Đan cũng không thể suy nghĩ thêm được gì.
“Không, chắc chắn là không. Cứ nhìn làng của Huyết Phong là biết. Ngôi làng này chắc là được một người nào đó đi ngang qua, thấy thương xót nên đã chôn bọn họ. Sau đó mới phong ấn lại ngôi làng bằng ma thuật Hắc Ám.”
Sonic đoán chừng chính là kẻ xuyên không đến đây đã chôn bọn họ. Nhưng hắn lại không có một chút ma lực nào trong người. Bất quá chỉ có thể nói như vậy thôi, chuyện này Sonic không thể nói rõ cho hai chị em Yên Nhược Đan biết được.
“Thật tốt quá … chắc là có ai đó còn sống, đã chôn họ.” – Yên Nhược Đan gật đầu nói.
Con bé cúi đầu xuống quay về phía Sonic, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước mắt mà hỏi:
“Ca ca có biết là ai đã chôn không? Muội muốn gặp người đó.”
Nghe Yên Nhược Đan đổi cách xưng hô, Sonic bất giác mỉm cười. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, rồi nói:
“Nơi đây đã bị phong ấn bằng ma thuật Hắc Ám. Người bình thường không thể đi vào, trừ phi là một Ma Pháp Sư chuyên về phá trận mới có thể phá giải được. Theo ta tính toán, phong ấn này tồn tại phải đến một trăm năm nữa.”
“Phong ấn bằng ma thuật Hắc Ám … vậy không phải là người trong làng.” – Yên Nhược Đan lẩm bẩm nói.
“Không sao, bọn muội đã làm phiền ca ca nhiều rồi. Từ giờ bọn muội sẽ đi theo Huyết Phong, ca ca có thể nói điều kiện thứ hai không?”
Yên Nhược Đan lắc lắc cái đầu nhỏ xinh của mình, giọng nói thều thào không chút sức sống.
“Về rồi nói.”