Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Không Ninh cười khẩy nhìn Thạch Quý, vẫn cái kiểu bí hiểm, khiến cho Thạch Quý càng thêm lo sợ.
Theo thói quen, lúc Không Ninh gặp người khác, đều tươi cười vui vẻ, rất ít khi thất lễ. Cho dù đối mặt với đám vô lại, vẫn tươi cười.
Nhưng điệu cười như vậy, ở trong mắt đám lưu manh vô lại, còn khủng bố hơn cả đám bổ khoái hung thần ác sát trong nha môn.
Nhưng nụ cười trên mặt của Không Ninh lúc này, chỉ là diễn mà thôi.
Hắn vốn không có hứng thú đùa bỡn đám vô lại này, trên mặt mang nụ cười giả tạo quen thuộc, đều chỉ để che giấu mưu đồ thật sự của mình -- xác nhận Thạch Quý có phải yêu ma hay không!
Dưới ánh nắng giữa ban trưa, nước da của Thạch Quý rất tái nhợt, không có chút máu. Thậm chí thân hình cũng gầy nhom hơn ngày thường rất nhiều.
Trong mắt của gã, tràn ngập tơ máu, cứ như đã rất lâu không nghỉ ngơi tốt.
Đôi chân run rẩy, nhìn kỹ thì hình như không phải sợ hãi, mà do đôi chân quá gầy đét nên có lẽ đã không còn đủ sức chống đỡ thân thể, mới không ngừng run rẩy.
Người này... sao lại cứ như đèn cạn dầu, sắp chết đến nơi?
Không Ninh vẫn cười tươi, không làm gì cả, vẫn đang không ngừng suy nghĩ.
Thạch Quý này rất có thể là yêu ma, tối thiểu cũng có dính líu đến yêu ma. Dù sao kẻ không bình thường nhất trong nhà xay bột chính là người này.
Không Ninh đứng ở cửa, cười bí hiểm: “Yên tâm, lần này không phải tới bắt ngươi. Chỉ là nghe ca ngươi nói, gần đây ngươi nhặt được một con chim rất thần kỳ, cho nên qua đây để mở mang tầm mắt... chim của ngươi ở đâu?”
Không Ninh quyết định quan sát con chim kỳ quái kia trước. Có thể khiến một con ma cờ say mê đến thần hồn điên đảo, xem ra khả năng con chim này là yêu quái rất cao.
Ngay khi cửa phòng mở ra, Không Ninh lập tức ngửi được hương hoa đỗ quyên nhàn nhạt.
Cửa sổ đóng chặt, trong phòng không hề thông gió, nồng nặc mùi hôi của loài hoa đỗ quyên. Quan sát kỹ sẽ thấy trên giường và sàn nhà có một số vết khô màu vàng nhạt.
Thạch Quý mỗi ngày trốn trong phòng làm gì, Không Ninh dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Nhưng trong phòng này chẳng có gì cả, càng không có tư liệu để quay... Cho dù có tư liệu để quay, sao có thể đến mức biến Thạch Quý thành tình trạng sống dở chết dở như hiện giờ?
Tuyệt đối không bình thường!
Khả năng đầu tiên mà Không Ninh nghĩ đến là một truyền thuyết phổ biến trong dân gian về yêu ma, yêu quái thường mê hoặc đàn ông, hấp thu tinh khí.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua căn phòng, nhìn qua cửa sổ, nhanh chóng tập trung vào một cái lồng chim đặt trên giường.
Lồng chim thường treo ở bên cửa sổ, hoặc treo trên cao, nhưng cái lồng này lại đặt ở trên giường. Có vẻ như Thạch Quý mỗi ngày đều ôm lồng chim ngủ.
Con chim trong lồng tre quả thật chỉ là một con chim sẻ nhỏ nhắn, đáng yêu.
Bất quá thị lực bén nhạy của Không Ninh, lại cảm giác được sự cổ quái của con chim sẻ.
- - Lông đuôi của con chim sẻ này lại có màu tím sẫm. Dù không quá đậm, nhưng lạ ở chỗ chim sẻ bình thường tuyệt đối không có lông đuôi màu tím.
Ngay khi Không Ninh tập trung nhìn con chim, Thạch Quý ốm yếu tái mặt, vội vã ngăn ở trước mặt của Không Ninh, nói: “Ninh... Ninh gia! Có gì đẹp đâu! Đây chẳng qua là chim sẻ bình thường, nếu ngài thích chim, tiểu dân lập tức đi mua mấy con chim quý tặng ngài.”
Ma cờ bạc luôn câm như hến ở trước mặt của Không Ninh, lúc này lại dám ngăn cản Không Ninh.
Điều này khiến Không Ninh ngạc nhiên. Nhưng không nói gì.
Nhưng Thạch Dũng đứng ở ngoài cửa vội xông vào, lôi đệ đệ qua một góc, vừa gấp vừa giận mắng: “Con mẹ nó ngươi bị bệnh rồi hả? Ninh gia muốn nhìn một chút thì đã làm sao?! Một con chim sẻ nát thôi mà, ngươi bị điên à!”
Với danh vọng và nhân mạch của Không Ninh ở trong nha môn, tuy chỉnh chết cả nhà Thạch Dũng thì hơi khó. Nhưng để nhà xay bột ngừng hoạt động, lại rất dễ dàng.
Cho dù Không Ninh muốn lấy con chim này, Thạch Dũng cũng chẳng không dám nói một câu không.
Nhưng phản ứng của Thạch Quý, lại rất lạ.
Khi Không Ninh đi về phía lồng chim trên giường, con ma cờ bạc gầy yếu này vẫn lì lợm chống đối, đôi mắt đỏ ngầu hét lên.
“Không được qua đó! Không cho phép ngươi tới gần Lan nhi!”
Nhưng kẻ gầy yếu, đứng cũng không vững như Thạch Quý làm sao có thể tránh thoát người cường tráng như Thạch Dũng? Dù y cố sức giãy dụa, nhưng không tài nào thoát được đôi tay to khoẻ của Thạch Dũng.
Còn Không Ninh đã chạy tới bên giường, lẳng lặng nhìn cái lồng chim.
Chim sẻ trong lồng cũng ngẩng đầu, nhìn Không Ninh.
Ngay khi ánh mắt của một người một chim giao nhau, cơ thể của Không Ninh rung mạnh. Mọi thứ xung quanh hắn ngay lập tức thay đổi.
Trong căn phòng tối tăm đóng chặt, hai huynh đệ Thạch Dũng đang đánh nhau bỗng biến mất. Hoa đào rơi rụng khắp nơi, Không Ninh đang đứng trong một rừng đào nở rộ.
Hắn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Ở phía trước, có một cô gái xinh đẹp cười chúm chím, trên người chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng tang trong suốt, xinh đẹp mê người.
“Ninh gia ~~” Cô gái xinh đẹp lắc mông quyến rũ, nũng nịu gọi Không Ninh.
“Tới nha... mang Lan nhi về nhà, sau này Lan nhi chỉ thuộc về một mình Ninh gia.”
Nữ tử quyến rũ khóc như mưa nói: “Nhân gia bị tên khốn Thạch Quý kia cưỡng đoạt, nhận đủ khuất nhục, xin Ninh gia làm chủ cho Lan nhi!”
Tay của Không Ninh vươn ra, cứ như thể muốn chạm vào cô gái trước mặt, muốn ôm vào trong ngực yêu thương sủng ái.
Nhưng vào lúc này, hũ đen thần bí trong đan điền run rẩy, miệng hũ mở rộng, một luồng khí tức lạnh như băng ngay tức khắc chạy khắp tứ chi bách hài của Không Ninh.
Ánh mắt của Không Ninh, trong nháy mắt khôi phục lại sự trong sáng.
Hoa đào bay lất phất, rừng đào thơm ngát đã biến mất, mỹ nữ đang khóc trong rừng đào cũng không thấy tăm hơi.
Giờ xuất hiện ở trước mặt Không Ninh, chỉ là một lồng chim bình thường, và con chim sẻ có lông đuôi màu tím quỷ dị trong lồng. Khi ánh mắt hai bên giao nhau, Không Ninh thấy sự hoảng sợ trong con ngươi rất nhỏ của chim sẻ.
Vừa này là... huyễn thuật?
Đầu óc của Không Ninh xoay chuyển rất nhanh, lập tức đè lên chuôi đao.
Rút đao!
Keng!
Tiếng rút đao chói tai, khiến cho hai huynh đệ Thạch Dũng đang vật lộn ở góc nhà sửng sốt.
Bọn họ chỉ thấy, Không Ninh rút ra phác đao giắt bên hông.
Nhưng con chim sẻ trong lồng tre còn đáng sợ hơn cả việc Không Ninh rút đao.
Ngay khi Không Ninh thoát khỏi huyễn thuật, cơ thể của con chim sẻ kia nhanh chóng bành trướng. Cái lồng nhỏ bé ngay lập tức bị cơ thể bành trướng của con chim phá nát, vô số mảnh vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Thứ cuối cùng xuất hiện ở trước mặt của bọn Không Ninh, là một sinh vật cổ quái, xấu xí.
Yêu vật này có hình dáng mập lùn, bốn chân ngắn nhỏ, dài hơn một mét trông khá giống lợn. Toàn thân mọc đầy những vết đốm màu nâu vàng, không có lông, làn da nhăn nheo, thô ráp xấu xí, mũi thì uốn cong như ống sáo.
Thạch Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức ngã lăn trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
“Yêu yêu yêu yêu yêu...”
Nam nhân cường tráng bị dọa đến mức nói không thành câu.
Thạch Dũng ngã quỵ, Thạch Quý lập tức tránh thoát, vội vã lao về phía Không Ninh, hét lên: “Lan nhi chạy mau!”
Yêu vật xấu xí, quái dị biến trở về nguyên hình hú lên, bay thẳng ra cửa chạy trốn. Không dám công kích Không Ninh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Không Ninh đã hiểu.
Chắc hẳn bản thể của yêu vật này rất yếu, nhưng tinh thông huyễn thuật nào đó, dựa vào huyễn thuật hại người. Nhưng huyễn thuật đã bị hũ đen thần bí phá, yêu vật không còn thủ đoạn nào khác, chỉ đành cong đuôi chạy trốn.
Quả nhiên, yêu vật này yếu hơn Không Ninh...
Ngay khi Thạch Quý lao tới từ phía sau, Không Ninh tung cước đạp bay con ma cờ bạc vào góc tường. Sau đó trong tiếng rống giận dữ cũng ánh mắt như sắp nứt ra của Thạch Quý, một đao chém chết yêu vật.
Ánh đao nhanh như chớp, bổ ngay giữa yêu vật xấu xí không lông giống heo. Chém nó thành hai đoạn, máu phun trào, nội tạng văng đầy đất.
Yêu vật cố gắng chạy ra khỏi cửa, nhưng vừa mới xuống giường đã bị chém thành hai đoạn, kêu rên thảm thiết, cái đầu xấu xí liều mạng nhúc nhích trong vũng máu, muốn tránh thoát. Nhưng nửa thân thể từ eo trở xuống đã đứt lìa.
Yêu vật cố sức giãy dụa, lại bò về phía trước vài mét. . ngôn tình hay
Cuối cùng, nó tuyệt vọng nằm úp sấp trong vũng máu, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Không Ninh, phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
“Người phàm chết tiệt! Bổ khoái chết tiệt!”
“Ngươi sẽ chết không yên lành!”
“Tỷ tỷ! Tỷ nhất định phải báo thù cho muội!”
Yêu vật hét lên thảm thiết, phát ra tiếng rít thống khổ. Câu nói sau cùng cũng không phải nói với Không Ninh.
Không Ninh thấy yêu vật đã chết thảm, chợt thấy ớn lạnh.
Yêu quái này... còn có tỷ tỷ?
Vào lúc này, hũ đen thần bí bên trong khí hải đan điền của Không Ninh ầm ầm chấn động, miệng hũ trực tiếp mở rộng.
Từ lúc Không Ninh chém giết yêu vật, hũ đen thần bí đã hấp thu luyện hóa vô số luồng khói xám xanh. Ngay lúc yêu vật tắt thở, hũ đen thần bí cũng hoàn thành luyện hóa.
Chiếc hũ đột ngột mở ra, chân khí cuộn trào vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt chảy khắp tứ chi bách hài của Không Ninh.
Trong nháy mắt đó, Không Ninh cảm giác được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa rõ rệt Sức mạnh, cơ bắp, thậm chí thị lực, cảm tri... gần như là tăng cường toàn bộ cơ thể.
Đồng thời chân khí trong cơ thể, cũng đang nhanh chóng bành trướng.
Lượng chân khí mà hắn khổ tu 11 năm, trong nháy mắt bị nhấn chìm, chuyển hóa thành một loại sức mạnh cường đại, cũng càng quỷ dị hơn.
Không Ninh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Sức mạnh hiện tại trong cơ thể hắn, tương đương với yêu lực của yêu ma, Không Ninh nhanh chóng thu được yêu lực khổng lồ mà yêu ma phải khổ tu suốt 10 năm.
Nhưng yêu lực phun ra từ hũ đen thần bí, vẫn chưa kết thức. Yêu lực trong cơ thể của Không Ninh, vẫn đang không ngừng gia tăng.
11 năm... 15 năm... 30 năm... 36 năm...
Mãi đến khi hũ đen thần bí đóng nắp, mới không còn yêu lực chảy ra, Không Ninh bỗng dưng có thêm lượng yêu lực mà yêu vật phải khổ tu suốt 40 năm mới có thể thu được.
Nhưng hắn chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thu được 40 năm đạo hạnh của yêu ma?
Không Ninh vô cùng khiếp sợ.
Năng lực của hũ đen thần bí này, thật quá khủng bố!