Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Không Ninh khiếp sợ trước sức mạnh của hũ đen thần bí, mà trong thế giới thật mới chỉ trôi qua hơn mười giây.
Ma cờ bạc Thạch Quý bị Không Ninh đạp bay ra xa, trơ mắt nhìn vào thi thể của yêu vật, đau đớn gào lên.
“Lan Nhi! Lan Nhi của ta!”
Thạch Quý tức giận, cùng tuyệt vọng, đã hoàn toàn phát điên, gào thét dữ tợn, lại lao vào Không Ninh: “Thằng chó! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Giờ khắc này Thạch Quý còn điên cuồng hơn cả kẻ vừa mất lão bà.
Nhưng mà kẻ ốm yếu, đôi tay gầy teo như móng gà, sao đấu lại Không Ninh.
Ngay khi nam tử kia gào hét lao tới, Không Ninh lập tức tung cước đá y ngã ngửa, dùng chân đè chặt đầu của Thạch Quý, lạnh lùng nói: “Lan Nhi? Đây là Lan Nhi của ngươi?”
Không Ninh giật mạnh nhúm tóc vừa bẩn vừa dớp của Thạch Quý, kéo con ma cờ bạc đang kêu gào thảm thiết, liên tục giãy dụa tới bên vũng máu, dí mặt của Thạch Quý ngay sát thi thể của yêu vật.
Lạnh lùng nói: “Đây là Lan Nhi của ngươi? Một con yêu quái!”
“Nó mỗi ngày đều hút tinh khí, huyết nhục của ngươi! Dựa vào tình trạng này của ngươi, chỉ trong vài ngày nữa, ngươi sẽ bị hút cạn!”
“Trả lại Lan Nhi của ngươi? Yêu quái kia hại ngươi mà ngươi cũng không biết!”
Không Ninh lạnh lùng nói, Thạch Quý đang điên cuồng cũng bị doạ sợ.
“Không phải... Lan Nhi... Lan Nhi của ta.. Đây không phải là thật... không phải thật...”
Thạch Quý quỳ rạp trên mặt đất, cố sức lắc đầu, môi run rẩy gào khóc, nước mắt nước mũi ràn rụa.
Không Ninh thả y ra, không rảnh quan tâm thằng ngu này.
Bởi vì hắn phát hiện bên trong khí hải đan điền của mình, sinh ra hai tiểu cầu màu xanh lam. Hai tiểu cầu màu xanh lam sáng rực, là tặng phẩm phụ sau khi hũ đen thần bí luyện hóa yêu vật.
Không Ninh vừa nãy còn khiếp sợ trước mức tăng trưởng yêu lực, giờ mới chú ý đến hai tiểu cầu màu xanh lam khác thường này.
Sau khi dùng thần thức cảm ứng sơ qua, Không Ninh mới hiểu tác dụng của hai tiểu cầu màu xanh lam.
Đây chính là tặng phẩm phụ sau khi luyện hóa yêu vật, chính là thần thông đặc thù bẩm sinh của yêu vật kia, giờ bị luyện thành viên đan. Không Ninh vừa mới suy nghĩ, hai quả tiểu cầu màu xanh lam bèn biến mất, hóa thành khí tức mát rượi tràn vào gân mạch của Không Ninh.
Không Ninh đạt được hai thần thông, đều là thứ mà nhân loại không thể có.
Thần thông thứ nhất, tên là Thuật Nhập Mộng. Chính là năng lực thần kỳ lẻn vào trong mộng cảnh của người khác.
Thần thông thứ hai, tên là hoa trong gương, trăng trong nước. Đơn giản mà nói, đó là huyễn thuật, có thể tạo ảo cảnh, mê hoặc người khác.
2 thần thông này nghe có vẻ rất cùi bắp, bởi dù là đi vào giấc mộng, hay là huyễn thuật, đều rất tầm thường. Trong truyền thuyết dân gian, ngay cả quỷ hồn bình thường cũng đều có thể báo mộng cho người thân.
Nhưng Không Ninh biết 2 thần thông mà hắn đạt được, hoàn toàn khác với Thuật Nhập Mông và huyễn thuật thông thường.
Bởi vì yêu vật bị hắn giết, là một yêu vật kỳ dị tên là Mộng Mô. Bản thể của loại yêu vật này tuy yếu ớt, nhưng lại chính là đại sư huyễn thuật bẩm sinh, chúng thi triển Thuật Nhập Mộng cùng huyễn thuật, càng khó lòng phòng bị, uy lực cũng lớn hơn.
Không Ninh không chỉ có thể đi vào giấc mộng, thậm chí còn có thể giết người trong mộng!
Không Ninh đứng ngẩn người ở trong căn phòng tối ôm, không ngừng lật xem mảnh vụn ký ức của Mộng Mô.
Khi hũ đen thần bí luyện hóa yêu vật thành yêu lực rót vào trong cơ thể của Không Ninh, Không Ninh cũng thu được một vài ký ức của yêu quái.
Thông qua việc đọc những mảnh vụn ký ức rời rạc này, Không Ninh đã nắm rõ lai lịch của yêu vật.
Đây là một con Mộng Mô được sinh ra từ trong mộng cảnh của nhân loại, còn được gọi là Yêu Ăn Hồn. Nó ẩn núp trong mộng cảnh của nhân loại, sinh tồn bằng cách nuốt chửng những mảnh vụn linh hồn thất lạc trong lúc nhân loại ngủ say. Bản thể yếu ớt, nhưng thần thông cường đại.
Mà tỷ tỷ của Yêu Ăn Hồn, lại là một yêu vật không rõ bản thể, tên là Quỷ Mộng Yểm.
Hai tiểu yêu này dường như thực lực không mạnh, không dám đắc tội yêu vật kinh khủng trong huyện thành, nên đã đoàn kết lại với nhau, trốn trong bóng tối lén hại người.
Trong trí nhớ vụn vỡ của Yêu Ăn Hồn, dường như Quỷ Mộng Yểm cũng có năng lực đi vào giấc mộng, dù không mạnh như Yêu Ăn Hồng, nhưng so với bản thể yếu ớt của Mộng Mô, bản thể của Quỷ Yểm Mộng rất hung tàn. Nếu lúc trước Không Ninh chính diện đối đầu Quỷ Yểm Mộng, e rằng đã bị giết chết trong nháy mắt...
Không Ninh không ngừng lật xem mảnh vụn ký ức của Yêu Ăn Hồn, sắc mặt âm tình bất định.
Mà Thạch Dũng ở bên cạnh thì vô cùng khẩn trương, Không Ninh không mở miệng, gã cũng không dám quấy rầy.
Một lát sau, Không Ninh mới thở ra một hơi thật dài, vẩy vẩy máu dính trên phác đao, thu đao trở vào vỏ, nói: “Tìm một chiếc xe đẩy, đưa thi thể của yêu quái đến nha môn.”
Không Ninh sai Thạch Dũng đang ngồi co quắp ở đối diện.
Giết yêu quái trong huyện thành, gây ra chuyện lớn như vậy, muốn phong bế tin tức là điều không thể. Nếu như hiện trường chỉ có một mình Không Ninh, thì vẫn có thể lặng lẽ hủy thi diệt tích.
Nhưng giờ không chỉ có một mình Không Ninh... không nói đâu xa, với loại người nhiều chuyện như Thạch Dũng thì chắc chắn không phải loại người biết giữ bí mật.
Nếu để Huyện thái gia biết Không Ninh lặng lẽ giết một con yêu quái, lại ép mọi người phải im lặng... trời mới biết kia lão đầu đa nghi kia sẽ nghĩ gì. Không Ninh chỉ có thể đưa thi thể của yêu quái đến nha môn, giao cho Huyện thái gia xử trí.
Còn như tỷ tỷ của Yêu Ăn Hồn, Quỷ Mộng Yểm có thể tìm tới báo thù trong tương lai, Không Ninh còn cần thời gian để suy nghĩ cách đối phó.
Thạch Dũng nhanh chóng kéo thê tử Triệu Tam Nương đã sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, hai chân run rẩy đi vào trong phòng. Ngay khi Triệu Tam Nương nhìn thấy thi thể của yêu quái trên giường, đôi chân càng run rẩy dữ dội hơn.
Cũng may Thạch Dũng đã nói trước tình hình, nên thê tử nữ mới không sợ đến mức hét toáng lên.
Hai phu phụ vừa run vừa sợ, lại không dám chống lại mệnh lệnh của Không Ninh, gắng gượng dùng chiếc chăn dính đầy máu quấn lấy thi thể đã bị cắt thành hai đoạn của Yêu Ăn Hồn, sau đó cẩn thận khiêng ra khỏi nhà xay bột, đặt ở trên xe đẩy do Thạch Dũng vừa đi mượn.
Đây là thời điểm ánh nắng gay gắt nhất, cái nắng gay gắt thiêu đốt ngõ to hẻm nhỏ trong Huyện Sơn Lan. Mọi người đều trốn dưới bóng cây, hoặc ngồi trong phòng tránh nắng, không dám ra ngoài chạy loạn.
Vì vậy khi phu phụ Thạch Dũng đẩy thi thể của Yêu Ăn Hồn xuyên qua những ngõ hẻm, cũng chả thu hút được nhiều sự chú ý. Dù sao thi thể kia được bọc kín, không nhìn thấy rõ thứ ở bên trong.
Càng chưa nói tới Không Ninh cưỡi ngựa hồng theo ở bên cạnh. Có hắn đi theo, ai dám ra nhiều chuyện, bộ chán sống rồi sao?
Mà trong nha môn, lúc Huyện lão gia nhìn thấy vật trên xe đẩy là thi thể của yêu quái, cũng trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc hỏi:
“Đây... đây là yêu quái?”
Mới nhìn thì chỉ thấy đó là một con lợn rừng không lông, răng nanh rất sắc bén, có mũi dài mà thôi. . ngôn tình ngược
Phu phụ Thạch Dũng vội quỳ xuống bẩm báo tình hình, lúc này Thạch Dũng đã không còn sợ hãi nữa. Sau khi nỗi sợ qua đi, còn lại chính là phấn khích khi tận mắt thấy cảnh trảm yêu trừ ma.
Gã kể rất tận tường về những gì đã xảy ra trong nhà xay bột, tán dương sự nhạy bén của Không Ninh. Kể Ninh gia lợi hại như thế nào, làm sao một đao chém yêu quái thành hai đoạn. Miêu tả sinh động như thật, có chút phóng đại, còn Không Ninh thì chỉ im lặng.
Nhưng rất nhiều kẻ lại say sưa nghe kể chuyện, vô cùng chăm chú, còn thấy hồi hộp nữa chớ.
Huyện lão gia thì ngồi xổm ngắm nghía thi thể của Yêu Ăn Hồn cả nửa ngày, cuối cùng đứng lên, nghiêm túc nhìn về phía Không Ninh, nói: “Không Ninh, ngươi khẳng định đây thật sự là yêu quái?”
Không Ninh khom người đáp: “Bẩm đại nhân, lúc thuộc hạ nhìn thấy thứ này, nó là một con chim sẻ to cỡ bàn tay, nhưng lông đuôi lại có màu tím.”
“Sau khi bị thuộc hạ phát hiện, thứ này biến thành dáng vẻ hiện giờ muốn chạy trốn, vì an toàn, thuộc hạ bèn một đao chém chế nó. Còn như nó có phải yêu quái hay không, thuộc hạ cũng không rõ lắm.”
“Nhưng chắc chắn nó đã dùng yêu thuật nào đó để mê hoặc Thạch Quý, đệ đệ của Thạch Dũng. Thạch Quý mấy ngày nay đều ở lì trong phòng không ra khỏi cửa, hơn nữa cơ thể trở nên khô gầy suy yếu, giống như là bị thứ gì đó hút hết tinh khí.”
“Sau khi thuộc hạ giết thứ này, Thạch Quý vẫn còn kêu Lan Nhi... còn bảo đây là Lan Nhi của y... Tình huống cụ thể, có thể Thạch Quý sẽ biết rõ hơn.”
Không Ninh không chút giấu giếm, mà bẩm báo chân thực.
Huyện thái gia vô cùng kinh ngạc: “À? Là thế sao? Thạch Quý giờ đang ở đâu?”
“Bẩm đại nhân, Thạch Quý đang ở ngoài nha môn.”
“Vậy bảo y vào đi, bản đại nhân có chuyện muốn hỏi.”
Sau khi huyện thái gia truyền lệnh xuống, Thạch Quý nhanh chóng được dẫn tới.
Lúc Thạch Quý gầy yếu, sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, mắt đầy tơ máu xuất hiện, mọi người tại đây đều kinh ngạc.
Con nghiện cờ bạc như Thạch Quý vào nhà lao rất nhiều lần, người trong huyện nha đều biết y. Ngay cả Huyện lão gia ít khi quan tâm đến sự vụ, cũng nhớ kỹ con nghiện cờ bạc này.
Nhìn thấy dáng vẻ như cái xác không hồn, dở sống dở chết của y lúc này, mọi người đều thấy rùng mình, chuyện yêu quái nhất thời trở nên đáng tin.
Mà Thạch Quý vừa quỳ xuống, bèn khóc gào lên, nói: “Đại nhân! Lan Nhi của ta... Lan Nhi của ta...”
Huyện thái gia cau mày nói: “Lan Nhi gì? Nói rõ ràng cho ta!”
Thạch Quý chảy đầy nước mắt, nước mũi kêu gào.
Thật ra nhìn dáng vẻ của con ma cờ bạc này, chắc y cũng biết thứ trong nhà là yêu quái. Nhưng yêu quái kia lại huyễn hóa thành mỹ nữ, cùng y hoan ái đêm đêm, tận hưởng sắc dục, còn luôn nói yêu y, muốn cùng y đồng sinh cộng tử.
Vậy nên Thạch Quý bèn cam tâm tình nguyện hiến dâng tinh khí.
Thạch Quý vừa khóc, vừa kêu oan: “Lan Nhi rõ ràng không hề hại ai, nàng chỉ ở nhà cùng ta, chúng ta cũng không đi đâu cả! Nhưng hỗn đản đáng nguyền rủa Không Ninh vừa vào, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã chém chết Lan Nhi!”
“Đại nhân, xin ngài làm chủ cho tiểu nhân!”
Thạch Quý kêu khóc, khiến Thạch Dũng tái mặt vì sợ hãi.
Người đàn ông cường tráng vội mắng: “Thạch Quý ngươi nói cái cái chó gì vậy! Là Ninh gia cứu ngươi! Không có Ninh gia cứu ngươi, ngươi đã bị con yêu quái kia hút hết dương khí, chết chắc rồi!”
Thạch Dũng rất sợ Không Ninh ghi hận nhà bọn họ.
Bất quá lời này của Thạch Dũng, đều được mọi người tại đây tán đồng.
Nhìn thấy Thạch Quý kêu khóc oan uổng, còn liều mạng kể khổ cho yêu quái, ngay cả Huyện lão gia cũng nhíu mày, khó chịu.
“Ngu phu vô tri, không biết sống chết! Lôi kẻ này xuống dưới, giam vào đại lao.”
Đám sai dịch lập tức tuân lệnh, lôi con ma cờ bạc đi.
Sau đó, Huyện thái gia cho phu phụ Thạch Dũng lui, lúc này mới nhìn về phía Không Ninh đang đứng trên công đường, cười nói: “Không Ninh à, lần này ngươi lại lập một đại công. Không hổ là đệ nhất hảo thủ của Huyện Sơn Lan chúng ta... Tốt lắm tốt lắm, chém chết yêu ma, không uổng sự tài bồi của lão phu đối với ngươi.”
“Mà yêu ma... lão phu quyết định loan truyền việc này, đưa thi thể của yêu ma đến Phủ Hà Gian, xin phủ đài đại nhân xử trí. Lão Trương, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai dẫn người mang thi thể của yêu quái, cả Thạch Quý cùng giải đến Phủ Hà Gian, báo cáo với phủ đài đại nhân.”
“Trong lúc ngươi không ở đây, Không Ninh tạm lĩnh sự vụ của khoái ban.”
Huyện thái gia vừa ra lệnh, bổ đầu khoái ban Trương Vinh lập tức khom người lĩnh mệnh. Những người còn lại thì hâm mộ nhìn Không Ninh, chỉ là bởi vì Huyện thái gia vẫn còn ngồi đây, nên không tiện chúc mừng.
Huyện lão gia nói như vậy, rõ ràng là muốn nâng đỡ Không Ninh lên chức. Chắc đợi lão Trương từ Phủ Hà Gian trở về, sẽ điều đi ban phòng khác, nhường lại vị trí bổ đầu khoái ban.
Tuổi còn trẻ đã thăng chức bổ đầu... đây không phải là tiền đồ vô lượng, cũng là công thành danh toại.
Không Ninh thì lại trầm mặc.
Huyện thái gia lại muốn trắng trợn loan truyền chuyện này?
Đây chẳng phải là sợ Quỷ Mộng Yểm không biết cừu gia ở đâu, nên không trả thù được sao!