Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Nữ tử áo xanh mỉm cười dịu dàng, thân hình yểu điệu.
Có thể cưới được cô gái xinh đẹp, ôn nhu như vậy làm vợ, chính là giấc mơ cháy bỏng của không biết bao nhiêu nam nhân.
Tất cả chúng bổ khoái đều cực kỳ hâm mộ Không Ninh, khoái ban ban đầu Trương Vinh cười he he, đẩy Không Ninh, cười nham nhở nói: “Mau đi đi, ta giúp ngươi giám sát đám người kia, bảo đảm không có sơ suất.”
Trong viện, ngập tràn những tiếng cười đùa.
Trong sự vây xem của chúng bổ khoái, Không Ninh đi tới trước mặt của Tô Nghiên.
Không Ninh im lặng, Tô Nghiên đến trước mặt của mọi người, nhí nhanh nắm lấy tay của Không Ninh, nói: “Phu quân, thiếp có lời muốn nói với chàng.”
Nói xong, nữ tử áo xanh bèn kéo Không Ninh chạy đi.
Chúng bộ khoái ở phía sau xem thấy một màn náo nhiệt như vậy, tất cả đều nhếch môi cười he he he. Nếu không phải là vì lệnh cấm không được phép phát ra âm thanh, chúng bổ khoái sợ sớm đã hú hét gọi quỷ đến.
Mà dưới sự lôi kéo của Tô Nghiên, Không Ninh nhanh chóng rời khỏi tiền viện, đi tới một góc hậu viện yên tĩnh.
Nơi đây vắng ngắt, không có bất kỳ ai.
Tô Nghiên lúc này mới buông lỏng tay của Không Ninh, xoay người mỉm cười nói: “Tại sao đêm nay phu quân không về nhà ăn cơm? Dù sự vụ trong nha môn bận rộn, cũng không thể quên gia đình nha.”
“Hơn nữa cơm rau dưa trong nha môn, đâu phải thứ để cho người ăn. Bảo bảo của chúng ta phải làm sao?”
Tô Nghiên cười, mở hộp đựng thức ăn, lấy ra thức ăn bên trong ngoài, nói: “Hiện giờ phu quân đang mang hài tử, ngày nào cũng phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, mới có thể giúp bảo bảo phát dục đầy đủ.”
Tô Nghiên lấy ra hai món ăn, theo thứ tự là một dĩa thịt kho tàu, một dĩa hấp đầu sư tử, đều là món mà Không Ninh thích ăn nhất.
Nếu là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ rất cảm động. Nhưng giờ hắn lại không nói tiếng nào.
Thân thể cứng ngắc gật đầu, Không Ninh ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa tối phong phú do “Nương tử” mang tới cho hắn.
Bốn mươi năm yêu lực tuy tăng mạnh thực lực của hắn, nhưng đối mặt với bò cạp tinh đã hóa hình thành người, Không Ninh tự nhận không phải là đối thủ.
Dựa vào ký ức của Yêu Ăn Hồn, cảnh giới phân chia thực lực của yêu quái thực ra rất đơn giản.
Thông thường khổ tu 10 năm, có thể mở miệng nói chuyện. Khổ tu 100 năm, có thể biến thành hình người. Khổ tu 300 năm, có thể phi thiên độn địa...
Không Ninh không biết có biết bay Tô Nghiên hay không, nhưng đối phương có thể biến thành hình người. Nói không chừng, bò cạp tinh này tối thiểu cũng có đạo hạnh 100 năm trở lên, Không Ninh hiện giờ không thể chọc nổi.
Không Ninh phải thị địch dĩ nhược*, chậm rãi kéo dài. Tuyệt không thể để cho yêu quái này phát giác hắn đã trở nên mạnh mẽ...
Cúi thấp đầu, Không Ninh ăn cơm trong chén, không nói được một lời.
Nữ tử áo xanh mỉm cười ngồi ở bên cạnh hắn, hai tay chống cằm, tủm tỉm cười nhìn hắn.
Cho dù ai nhìn thấy cảnh này, đều chỉ nghĩ đây là phu thê tình thâm, vợ chồng son ân ái.
Trầm mặc quỷ dị, giằng co nửa ngày. Ngay lúc Không Ninh sắp ăn xong dĩa thịt kho, Tô Nghiên cuối cùng mở miệng.
“Phu quân, nghe nói hôm nay các ngươi giết một con yêu quái... thiệt hay giả?” Tô Nghiên cười tủm tỉm, nói: “Tuy bên ngoài đều nói chúng bộ khoái nha môn cùng nhau vây giết yêu quái, nhưng Nghiên Nhi cảm thấy, yêu quái kia nhất định là phu quân giết... dù sao phu quân chính là cao thủ đệ nhất của Huyện Sơn Lan chúng ta!”
Yêu quái cười có chút châm chọc, Không Ninh nghe xong mi mắt bèn giật giật.
Nhưng hắn đang ở thế yếu, đừng nói yêu quái chỉ cố ý trêu hắn, mà dù nàng tát Không Ninh ngay trước mặt mọi người, Không Ninh cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Không Ninh bình tĩnh nói: “Quả thật là do ta và chúng bổ khoái cùng giết... em trai của Thạch Dũng ở nhà xay bột nói gần đây mỗi ngày gã đều ở nhà không ra ngoài, Thạch Dũng nghi ngờ chuyện này có vấn đề, nên đến báo với nha môn. Sau khi ta và chúng bổ khoái đến đó, phát hiện có một con yêu quái đang mê hoặc Thạch Quý, bèn đồng loạt ra tay, chém chết yêu quái kia.”
Không Ninh mở to mắt nói xạo, nói theo tuyên bố thống nhất đối ngoại của nha môn.
Vì giảm thiểu phiền toái không cần thiết, Không Ninh không muốn để cho mọi người biết yêu quái kia là do một mình hắn chém giết. Bằng không nếu yêu quái trong nhà hỏi một mình hắn chạy tới nhà xay bột để làm gì... đây cũng là một rắc rối.
Không Ninh trợn mắt nói xạo, Tô Nghiên nở nụ cười, nói: “Như vậy đi... có phu quân ở đây, nhất định là do phu quân xuất lực lớn. Dù sao đây chính là yêu quái, cho dù chỉ là một Yêu Ăn Hồn có bản thể yếu ớt, cũng không phải người bình thường có thể đối phó. Các ngươi giết Yêu Ăn Hồn, nhưng ngay cả một người cũng không chết, chắc chắn phu quân đóng góp rất lớn.”
Tô Nghiên cười, nhìn chằm chằm vào Không Ninh, cứ như muốn nhìn ra cái gì đó.
Không Ninh kinh ngạc nói: “Yêu Ăn Hồn? Yêu quái kia là Yêu Ăn Hồn sao? Nàng biết nó?”
Không Ninh không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình đối với chuyện này, Tô Nghiên khẽ mỉm cười.
Nói: “Nghiên Nhi không biết, chỉ sau khi nhìn thấy thi thể của nó, mới nhận ra mà thôi. Loại yêu vật Mộng Mô này, rất hiếm thấy.”
“Còn nữa... phu quân, Nghiên Nhi cho chàng một lời khuyên. Là người phàm, tốt nhất chàng đừng dò xét, tiếp xúc yêu giới quá nhiều.”
“Đối với phàm nhân các ngươi mà nói, biết càng nhiều về chân tướng của thế giới này, chết càng nhanh.”
“Dù sao ngay cả cái Huyện Sơn Lan nho nhỏ trông có vẻ yên bình này, cũng được coi là hung hiểm vạn phần. Ngay cả Nghiên Nhi thiếp, cũng không dễ dàng gì.”
“Mà Yêu Ăn Hồn, chỉ là một con tép ở ngoại thành mà thôi. Các ngươi lần này vận khí tốt, gặp may, gặp phải một quả hồng mềm, cho nên mới thành công giết yêu.”
“Nếu sau này gặp phải yêu ma khác, Nghiên Nhi hy vọng chàng lập tức bỏ chạy, đừng suy nghĩ cái gì trảm yêu trừ ma. Vận may, cũng sẽ không chiếu cố chàng quá nhiều lần.”
“Với khinh công của chàng, chỉ cần chạy nhanh, tối thiểu còn chạy nhanh hơn những người khác, chắc sẽ không chết ở trong tay của yêu quái.”
“Đừng quên, trong bụng của chàng còn có con của chúng ta đấy.”
Tô Nghiên mỉm cười, ngón tay trắng nõn mảnh mai cách y phục vuốt ve bụng dưới của Không Ninh, nói: “Nếu bởi vì sự lỗ mãng của chàng, hại chết hài tử của chúng ta... phu quân, chắc chàng biết hậu quả rồi chứ.”
Cảm giác đau đớn lạnh giá, lan tràn khắp bụng của Không Ninh.
Rõ ràng lúc này móng tay của yêu quái không hề sắc nhọn, y phục của Không Ninh cũng không bị cắt, nhưng khi những ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua bụng của hắn, lại như những lưỡi đao sắc bén cứa vào bụng, cảm giác đau đớn liên tục ập đến.
Trán của Không Ninh bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Cảm giác đau buốt giống như bị cực hình tra tấn không phải người bình thường có thể chịu được. Không Ninh chỉ đành nghiến răng để không phải kêu gào thảm thiết, đã là một người cực kỳ rắn rỏi rồi.
Tô Nghiên thấy Không Ninh toàn thân đau nhức, lại cắn chặt răng không rên một tiếng, cười tủm tỉm thưởng thức cảnh tượng này hồi lâu. Mãi cho đến khi Không Ninh sắp cắn nát răng, không chịu nổi, lúc này mới mỉm cười thu ngón tay về, nói: “Nếu phu quân ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sẽ không hành sự lỗ mãng nữa, Nghiên Nhi cũng yên lòng.”
“Hy vọng ngày mai khi Nghiên Nhi trở về, sẽ không nghe được tin tức phu quân đã chết ở trong nha môn.”
“Bằng không Nghiên Nhi cũng chỉ có thể nghĩ cách để cho cả nhà phu quân đoàn tụ.”
Tô Nghiên có suy nghĩ riêng, Không Ninh thì ớn lạnh trong lòng.
Yêu nữ này biết chuyện bọn họ bày cạm bẫy, muốn mai phục một con yêu quái khác.
Đây là do nội bộ có người tiết lộ tin tức? Hay là yêu quái này tự mình đoán được?
Hiểu biết của nàng đối với yêu quái trong Huyện Sơn Lan, chắc chắn vượt xa Không Ninh. Đoán được mục đích mà bọn Không Ninh bày ra thế trận lớn như vậy cũng rất bình thường.
Bất quá nàng nói “ngày mai trở về“... Yêu quái này, đêm nay muốn đi đâu?
Không Ninh đưa mắt nhìn nữ tử áo xanh rời đi, yên lặng ngồi bất động trong góc, không nói một lời. . truyện đam mỹ
Ánh mắt, vô cùng u ám.
Chú thích:
* thị địch dĩ nhược: dù rất mạnh, nhưng lại giả vờ yếu đuối, khiến kẻ địch nghĩ có thể dễ dàng hạ gục