Ta Chỉ Là Đúng Lúc Gặp Được Nhau

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

 

 Tôi không nhớ rõ mình từ khi nào thì bắt đầu ỷ lại vào Tôn Chấn Vũ, là thái độ ỷ lại khác thường. Tôi không rõ nguyên nhân loại ỷ lại này nảy sinh, mãi đến hôm đó rời khỏi cậu ấy trở về nhà ngâm mình trong bồn tắm, tôi mới rõ ràng, Tôn Chấn Vũ, giống như bồn nước tắm này, từ đầu đến cuối, luôn nhiệt tình ấm áp, luôn không để lại bất cứ dấu vết nào mà tiếp cận mình, lại từ từ không một tiếng động bao vây lấy mình. Cho đến khi ta phát hiện ra, tôi đã hoàn toàn quen thuộc với sự ấm áp như lửa ấy, không thể rời đi.

—— Dư Hoa

Dư Hoa công nhận, thành cổ Lệ Giang rất đẹp, đường được lát bằng những phiến đá xanh đen sạch sẽ ướt át, nhà dân san sát phong cách cổ điển mà đặc sắc, khe suối ven đường nông sạch trong suốt, đôi khi có thể nhìn thấy trước mắt có một chiếc cầu đá vắt ngang, ở trên mặt sông vẽ lên một đường cong xinh đẹp, thanh tú diễm lệ.

Dư Hoa cũng công nhận, thành cổ Lệ Giang thật sự có quá nhiều người, nối gót sát vai, khiến cho anh ngay cả không khí để thở cũng không có.

Tôn Chấn Vũ đặc biệt không tinh ý mà vẫy cờ dẫn đường, thân trước thân sau là một đám đoàn viên đeo vòng cổ chó, mà Dư Hoa, may mắn thoát được cái nạn này. Theo như Tôn Chấn Vũ mà nói thì:

“Dáng dấp đẹp trai cao ráo này của lão ngài, tôi có muốn quên cũng không quên được.”

Ước chừng đi dạo được một vòng, mọi người liền hẹn thời gian gặp lại, tản ra hoạt động riêng. Dư Hoa đang mừng thầm trong bụng là có thể được nhàn hạ, kết quả vừa mới xoay người liền bị Tôn Chấn Vũ ôm lấy tay.

Dư Hoa xoay người, Tôn Chấn Vũ bị mấy cô bé đồng hành quấy rầy đòi dẫn đường, mà cậu ta đang dùng gương mặt non nớt như đang bị mây mù che phủ, vô sỉ nhìn về phía Dư Hoa, hai con mắt chớp chớp không ngừng, khiến cho Dư Hoa đặc biệt khó chịu.

Mấy cô bé vây quanh Tôn Chấn Vũ, Dư Hoa thì đi phía sau cách bọn họ ba bước, lấy máy ảnh ra. Mỗi nhà dân ở cổ thành hầu như đều có một sạp hàng ở trước mặt, bán các loại đặc sản của địa phương, là đồ ăn, đồ chơi, trang sức, thậm chí còn bán cả quần áo. Dư Hoa thích dừng lại trước những chỗ có bán mấy thứ đặc sản kia, bật máy ảnh chụp ảnh, một số chủ tiệm nhiệt tình, còn lấy ra đặc sản của mình để khoe.

Nhìn phía trước, lưng của Tôn Chấn Vũ vẫn còn nằm trong tầm nhìn của mình, bước chân của Dư Hoa chậm lại, bắt đầu cảm nhận. Đường lát đá bị mọi người qua lại đến mức sáng bóng, ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng màu xanh, những năm tháng đã qua đều lưu lại ở trên mặt đường những dấu vết nông sâu không đều, hoặc ngang hoặc dọc, trái vẹo phải nghiêng, ở trên từng khối từng khối đá loang lổ như chứng thực sự tồn tại của chúng, cũng tiếp tục khắc xuống.

Dư Hoa lắng nghe thanh âm suối chảy róc rách, y rẽ qua khúc ngoặt, đi đến bên cạnh con đường ấy, nhìn dòng nước bề rộng khoảng hơn một thước[1] kia đang róc rách chảy xuôi, hướng về một đầu khác của thành cổ uốn lượn chảy qua. Anh nhìn thấy một cây cầu nhỏ, bằng gỗ, đi lên cầu, /anh ngồi lên lan can thấp bé của cầu, nhìn bèo xanh dập dờn trong dòng nước.

Anh đột nhiên phát hiện, khung cảnh có một người, tuy rằng yên lặng, lại tinh tế, mang theo cả tâm tư thiên hồi bách chuyển, nhưng cũng có sắc thái riêng. Như vậy, khung cảnh hai người thì sao đây?

Anh và Trương Hiểu, đã từng hẹn nhau phải đến Lệ Giang.

“Anh thật là một người buồn chán, một mình chạy tới bên dòng nước ngây người.”

Trên vai xuất hiện thêm một bàn tay, ngay cả đầu cũng không quay lại Dư Hoa vẫn biết người này là ai. Nhóc con này có khi nói chuyện thực không hề cố kỵ, nhưng Dư Hoa trước sau ngẫm lại thì cậu ta không có chút gì cố kỵ hình như cũng chỉ là chuyên hướng về phía mình mà thôi.

Này nên nói là vinh hạnh sao?

“Buối tối tôi lại mang anh đến đây đi, con đường này được người ta gọi là Tửu Lộ, tất cả đều là quán rượu, đại đa số đều là do người ngoài tỉnh đến đây mở, còn có một số là của người nước ngoài. Nơi này buổi tối đặc biệt có không khí.”

Tay của Tôn Chấn Vũ không hề rời đi, cậu ngắm con đường khó có được lúc yên tĩnh này, thanh âm lúc nói có chút trầm thấp.

Dư Hoa ngồi bên bờ sông, trước mắt là một ngọn đèn thấp bé đơn sơ treo ở giữa khoảng không, đối diện là mặt của Tôn Chấn Vũ, ngọn đèn mở tỏ khiến y không nhìn rõ được mặt của đối phương, nhưng anh luôn có cảm giác, mí mắt của Tôn Chấn Vũ, rũ xuống, nhìn về hướng dòng nước bên cạnh.

Kỳ thực Dư Hoa không nhìn thấy được dòng nước, tật cận thị của anh chỉ cho phép thấy được đến đê sông, tiếp theo, chính là một mảnh tối tăm không có biên giới. Nhưng là tiếng róc rách không lúc nào là không tuyên bố sự tồn tại của dòng suối, này chính là loại cảm giác sinh mệnh không ngừng phát triển, ở trong đêm tối, dùng thanh âm nhẹ nhàng lan tràn, truyền đến đây.

Gần đó không biết từ quán rượu nào truyền đến tiếng guitar du dương, người đánh đàn không biết là đang khẽ ngâm nga giai điệu gì, khiến người xung quanh đều trở nên yên lặng. Dư Hoa ngẩng đầu hướng tới trời đêm, bên cạnh đó, là một số ngôi sao chính Dư Hoa cũng không biết tên, rất đẹp mà treo ở trên cao.

Tôn Chấn Vũ nói đúng, Lệ Giang vào buổi đêm, là đẹp nhất.

Cảm nhận được ánh mắt của Dư Hoa đưa sang, Tôn Chấn Vũ lười biếng dựa vào ghế trúc, nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm một cái vào ly trong tay Dư Hoa, tiếp đó một ngụm uống cạn.

“Tôi nha, vẫn luôn hy vọng rằng, khi để dành đủ tiền sẽ ở nơi này mở một quán rượu, bình thường thuê người quản lý, đợi một ngày nào đó đã đi mệt mỏi rồi, sẽ mang theo người mình thích cùng trở về đây, ở nơi này trải qua cuộc sống an nhàn thanh tĩnh.”

“Sắp đủ tiền rồi sao?”

Dư Hoa dường như có thể nghe ra hàm ý trong lời nói lười biếng của Tôn Chấn Vũ hướng tới đâu, anh không nhịn được liền hỏi.

“Còn chưa. Đừng nhìn quán rượu nhỏ này không cần có kế hoạch, nơi này giá đất đắt cắt cổ, đặc biệt là loại đất dùng để kinh doanh buôn bán này. Tôi phỏng đoán cỡ như tôi, đợi đến già cũng chưa chắc có thể.”

Tôn Chấn Vũ nhẹ nhàng nói, nói xong lại uống một ngụm rượu, cười cười.

“Vậy người yêu thì sao?”

Dư Hoa dựa lưng vào ghế, đem gương mặt của mình hoàn toàn ẩn vào trong đêm tối, hỏi như tùy ý thờ ơ.

“Cái đó càng khó. Cong tìm cong, làm sao có thể dễ dàng nói đến thực lòng. Mọi người đều chỉ là vui đùa thôi.”

Một cánh tay của Tôn Chấn Vũ lộ ra dưới ánh đèn, lắc lắc ly rượu. Cậu biết, Dư Hoa ở đối diện đang kinh ngạc.

“Dư Hoa anh cũng là cong nhỉ.”

Nhóc con nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm Dư Hoa, trên mặt mang theo ý cười, tư vị không thể nói rõ được. Cậu đoán được câu tiếp theo của Dư Hoa nhất định là không có gì mới mẻ.

“Cậu làm sao biết?”

Quả nhiên.

“Nhìn một cái là có thể đoán ra. Người cùng một loại, nói thế nào nhỉ, là trực giác của đồng loại. Tôi đã chơi đùa rất nhiều, gay bar của mỗi thành thị đều đi, có điều là chỉ uống rượu, rất ít khi lên giường.”

Cậu cảm giác được người ở đối diện hơi hơi nhíu mày, động tác rất nhỏ, lại không thoát được khỏi ánh mắt của cậu. Cậu cười, không chút để ý, đoạn quá khứ này đối với cậu mà nói đúng là đắm chìm, tuổi trẻ ấu trĩ nên đắm chìm, lại chưa bao giờ nghĩ là nỗi nhục. Cánh tay trên bàn gỗ nhẹ nhàng phất một cái, không biết là nghĩ muốn phủi đi cái gì.

Dư Hoa uống cạn rượu trong cốc, rót đầy cho Tôn Chấn Vũ, lại rót đầy cho chính mình. Anh biết vẻ mặt vừa rồi của mình lộ liễu không chút che đậy, xấu hổ cũng chỉ là việc nhỏ trong nháy mắt, ngay sau đó, anh giãn mặt ra, mỉm cười, nhẹ nhàng tự nhiên. Trực giác của đồng loại, xem ra đồng loại thật là quyến rũ lẫn nhau, ngẩn ngơ lúc khi lên máy bay lúc ấy, cũng không phải là sai lầm của mình.

Dư Hoa thừa nhận, anh hiện tại là đối Tôn Chấn Vũ có hảo cảm. Nhưng anh hiểu rõ, loại tình cảm ấy cùng tình cảm của anh đối với Trương Hiểu hoàn toàn khác nhau, anh đoán, đó không phải là thứ được gọi là tình yêu, chỉ là hấp dẫn mà thôi.

Hoặc có lẽ vốn là bởi vì, anh vừa thất tình, dường như có thể dễ dàng động tình.

Đàn ông, có khi thật là thuần động vật.

Tôn Chấn Vũ nghĩ muốn thanh toán, bởi vì mấy lần đều bị Dư Hoa giành trước. Nhưng cậu nhìn thấy Dư Hoa cười, nụ cười kiểu ấy thật quá chân thật, khiến cho cậu không kìm được mà xúc động. Dư Hoa nói:

“Tiền dành dụm của cậu là để mở quán rượu. Mà tiền của tôi, dành dụm cũng không biết nên là vì ai và để làm gì.”

Anh đột nhiên nghĩ muốn nói: tôi và cậu chúng ta cùng nhau mở quán rượu đi. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng anh đã mỉm cười.

“Kỳ lạ thật, ở nha tôi uống bao nhiêu cũng không đủ, như thế nào đã choáng váng rồi. Tôi đến cùng là say rượu, say đêm, hay là say người a?”

Cậu ta thừa dịp hơi rượu đem cánh tay vòng qua vai Dư Hoa, nửa thân thể cũng nghiêng nghiêng ngả ngả dựa lên người Dư Hoa.

“Đưa đại gia ta về phòng!”

 

[1] 1 thước = 0,23m

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.