Ta Chỉ Là Đúng Lúc Gặp Được Nhau

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

 

Dư Hoa đã từng hỏi tôi, tôi từ khi nào thì bắt đầu rung động. Tôi luôn nói quanh co, hỏi nhiều lần anh ấy cũng không còn hứng thú nữa. Tôi không thể nói với anh ấy, trên máy bay tôi nhìn anh suốt chặng đường; trên đường đi, ánh mắt của tôi không rời khỏi anh được. Nhưng tôi chưa bao giờ tin tưởng vào nhất kiến chung tình. Dư Hoa, anh nói cho em biết, em rốt cuộc là rơi vào như thế nào? Dư Hoa, em không dứt ra được, cũng không nghĩ muốn dứt ra.

—- Tôn Chấn Vũ

Dư Hoa là bị đồng hồ báo thức trên di động của Tôn Chấn Vũ đánh thức. Anh nhắm chặt mắt lại trong tiềm thức giơ tay nghĩ muốn tắt tiếng ồn. Sờ soạng nửa ngày cũng không sờ đến được cái gì, cuối cùng anh nhịn không được mở to mắt, nhìn sang chiếc giường trống không bên cạnh. Di động của Tôn Chấn Vũ giống như cái đuôi của rắn đuôi chuông ‘tít tít’ rung động, đồng thời phát ra tiếng trống và bass. Dư Hoa biết, đó là một khúc nhạc rất khôi hài của nhóm Blink-182[1] – Fuck A Dog[2].

Dư Hoa còn chưa kịp ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Tôn Chấn Vũ trần truồng chạy ra, nhảy phốc lên giường tắt di động, lo lắng quay mặt nhìn sang bên giường của Dư Hoa.

Tiếp đó cậu buồn bực nhìn hai mắt của Dư Hoa, ngời sáng ngời sáng mà chớp chớp, Dư Hoa nói:

“Thân thể khỏe mạnh, không tệ.”

Kỳ thật cả hai người đều rất rõ ràng, Tôn Chấn Vũ là sợ đánh thức Dư Hoa nên mới vội vàng đến không kịp mặc quần áo mà chạy ra, nhưng mà Dư Hoa chính là nhịn không được muốn báo mối thù bị đánh thức, mà Tôn Chấn Vũ một thân trần truồng, biết mình không có lý do gì để phản kháng.

“Anh Dư Hoa, thật sự xin lỗi anh. Xem như bồi thường, bát bún của bữa sáng tôi sẽ nhường cho anh.”

Tôn Chấn Vũ thật muốn ném di động để giải hận, nhưng nghĩ đến tiền cậu lại đau lòng vô cùng. Đứng dậy, cậu dự định vào phòng tắm lấy quần áo mặc vào. Mặc dù điều hòa đã bật, nhưng nước trên người chưa lau khô, vẫn là cảm thấy hơi lạnh.

“Khỏi, bún thì không cần, nhưng đổi thứ khác đi.”

Dư Hoa ngồi dậy, căn phòng tối om nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng câu nói kia vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy có chút ý tứ kỳ quái.

Kỳ lạ mà nguy hiểm.

Giây tiếp theo, Tôn Chấn Vũ đã bị Dư Hoa với lấy kéo ngã lên giường anh. Giường của Dư Hoa rất ấm, đệm cùng chăn không cái nào là không tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Anh lật người Tôn Chấn Vũ lại, một bàn tay đặt lên cổ cậu, chậm rãi trượt xuống dưới, vuốt ve xương quai xanh của cậu, cơ ngực rắn rỏi, tiếp đó ở trên đầu ngực vì lạnh lẽo mà căng cứng lên của cậu xoa tròn, lại thuận tiện di xuống, đi qua bụng của cậu, thẳng tiến về phía bắp đùi của Tôn Chấn Vũ, tìm kiếm một cách thành thạo. Mà một tay khác, ngay từ đầu, đã đem phía dưới của Tôn Chấn Vũ cầm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

“Anh nha, mới sáng sớm mà phát tình cái gì!”

Người dưới thân run rẩy, phản kháng có chút vô lực.

“Khó tránh được. Nam nhân sáng sớm không phấn chấn như vậy thì không thể gọi là nam nhân.”

Dư Hoa đem toàn bộ cơ thể mình áp lên trên người đang giãy dụa, vừa ở bên tai cậu không ngừng thổi nhiệt khí, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra, lướt qua vành tai của cậu.

“Đại gia nhà anh! Đi vào nhà vệ sinh tự mình quậy đi! Đừng có ở chỗ nào cũng lưu mùi!”

Tôn Chấn Vũ sử dụng chút lý trí cuối cùng giãy dụa. Nói xong câu này thì cậu cũng đã không chịu nổi sự trêu chọc của Dư Hoa, bắt đầu nặng nề thở dốc, cậu biết rõ rằng, dục vọng của chính mình ở trong tay Dư Hoa, cũng đã đứng thẳng.

Trên người bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, là Dư Hoa đã ngồi dậy cười lui ra. Phía dưới thình lình truyền đến một cảm giác trống rỗng khó hiểu, mạnh mẽ giày vò cậu. Dư Hoa nói.

“Vậy tôi tự mình đi nhà vệ sinh.”

Ngữ khí trêu chọc, thậm chí còn có chút bỡn cợt.

“Tôi thao!”

Tôn Chấn Vũ một tay vòng qua cổ Dư Hoa hung hăng kéo anh xuống, dùng hết sức lực hôn lên môi anh, đầu lưỡi vươn ra tiến vào trong khoang miệng của Dư Hoa, không đợi Dư Hoa đáp lại, liền liều mạng ở bên trong quấy nhiễu, tựa hồ như muốn tìm kiếm thứ gì đó để gửi gắm.

Dư Hoa ở trên giường hoàn toàn không lạnh lùng giống như bình thường. Anh kịch liệt, mỗi một lần ra vào giống như muốn đoạt lấy Tôn Chấn Vũ. Loại cuồng nhiệt này lại rất có kỹ thuật, anh rất nhanh đã nắm rõ được điểm hưng phấn của Tôn Chấn Vũ; mỗi một lần đi vào, đều tìm được đúng nơi ấy, hung hăng va chạm, tiếp đó liền nghe thấy tiếng rên rỉ không nén được của Tôn Chấn Vũ.

Anh thích sự nghênh hợp của Tôn Chấn Vũ, thích cậu đem hai chân vịn lên lưng mình, giống hệt như một dạng nhiệt tình như lửa lúc bình thường của cậu, không có chút nào giả vờ.

Đã lâu rồi, Dư Hoa không cùng người khác làm tình.

Anh ôm Tôn Chấn Vũ hai lần. Sau cùng, hai người đều tê liệt rã rời ở trên giường, nghe tiếng tim đập cuồng nhiệt mà hữu lực của nhau, giống như đang nỗ lực phá tan ***g ngực, ôm lấy nhau.

“Anh, thật đúng là một tên khốn nạn!”

Đây là một câu duy nhất mà Tôn Chấn Vũ nói trước khi ăn bữa sáng.

Kỳ thực Tôn Chấn Vũ không hề trách cứ Dư Hoa câu dẫn cũng như làm tình cùng cậu. 419 ở trong giới có rất nhiều, anh tình tôi nguyện, làm qua rồi thì thôi. Tôn Chấn Vũ tức giận, là bởi vì hôm nay là ngày thứ ba của hành trình, hôm nay phải leo lên Ngọc Long Tuyết Sơn[3], còn phải ngồi xe đến Đại Lý[4].

Một ngày bổ sung năng lượng, một ngày hao phí tinh lực, mà tinh lực của Tôn Chấn Vũ, đã bị nhiệt tình của Dư Hoa trên giường hấp thu hết rồi.

Khi Tôn Chấn Vũ đến nhà ăn ăn bữa sáng, Dư Hoa đã giống như người bắt chước bộ dáng cún con giữ chỗ cho cậu. Bát bún không đủ dính răng cậu, Dư Hoa cung kính để trên bàn giúp cậu, cống nạp, chỉ đợi cậu đến.

Tôn Chấn Vũ có chút tức giận ngồi phịch xuống, kết quả phía dưới đau đến nỗi khiễn cậu nhảy dựng lên. Một bà cô cùng bàn nhanh mắt nhìn thấy, liền tốt bụng hỏi cậu bị làm sao. Tôn Chấn Vũ nỗ lực kiềm chế chính mình không bày ra vẻ mặt thống khổ cùng lúng túng, cười cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng phau sáng bóng, đang chuẩn bị mở miệng tìm cớ nói dối, cầm thú Dư Hoa ngồi một bên đã lịch sự tao nhã tiếp lời.

“Dì đừng lo lắng, cậu ấy đây là tối hôm qua tập chống đẩy bị trật eo, nghỉ ngơi một chút là được.”

Dư Hoa ở trong đoàn rất ít khi nói chuyện, luôn là một dạng một mình cầm máy ảnh ôn hòa văn nhã, anh vừa mở miệng, người ngồi cùng bàn đã không hề nghi ngờ, đều tin.

Tôn Chấn Vũ không buồn lườm anh, vùi đầu húp sì sụp bát bún ít ỏi đến đáng thương, lại nhét thêm một miếng bánh đặc sản của Vân Nam vào miệng, hừ hừ.

Khi Tôn Chấn Vũ từ trên Tuyết Sơn đi xuống, cậu đã gần như tê liệt. Thân thể không còn sức lực, toàn bộ cơ thể đều không ngừng toát mồ hôi, cậu cởi phăng áo khoác, Dư Hoa liền nhìn mấy chiếc áo ngắn màu đen thấm đẫm mồ hôi của cậu.

Dư Hoa có chút hối hận, nhưng trong cảm giác hối hận này lại có xen thêm cả cảm giác vui vẻ khó hiểu. Anh nhìn Tôn Chấn Vũ, tâm lý của mình lại mâu thuẫn giống như một hồ nước hỗn độn, khiến anh không thể nào hiểu rõ được. Anh đi lên phía trước, động tác túy ý cầm lấy áo khoác trong tay nhóc con giúp cậu mặc vào, anh nói:

“Cẩn thận ra mồ hôi lại bị nhiễm lạnh.”

Giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả chính anh cũng không thể tin được.

Tôn Chấn Vũ xoay người nhìn anh, đôi mắt ở trên làn da ngăm đen lại hiện ra đặc biệt sáng rực hữu thần.

“Cảm ơn đại gia ngài, hiện tại đã biết hối hận sao.”

Tuy là khi nói cũng có nghiến răng nghiến lợi, nhưng Dư Hoa biết, cậu cũng không phải là cáu thật, chỉ là đang hờn giận thôi.

Dư Hoa mỉm cười, nói:

“Tôi không hối hận, mùi vị rất tốt. Lát nữa ở trên xe nghỉ ngơi một chút.”

Annh một tay vẫn đút túi quần, một tay cầm máy ảnh bảo bối, lúc nói chuyện cũng giống hệt như lúc thường đứng thẳng lưng, nét tươi cười nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhìn không ra có chút nào trêu chọc.

Dư Hoa luôn là một điển hình của dân trí thức, có khí chất, thậm chí so với người khác khí chất càng ưu nhã hơn. Tôn Chấn Vũ không miêu tả rõ được, lại cảm thấy bản thân mình bị hấp dẫn sâu sắc, giống như một cô gái bình thường ái mộ quý tộc thuộc Hoàng thất Anh quốc, cậu căm ghét bản thân mình kìm lòng không được, nhưng nhìn Dư Hoa, rồi lại thực sự hiểu rằng mình kìm lòng không được.

“Nói bừa, có thể nghỉ ngơi sao còn là hướng dẫn viên du lịch được! Lão ngài có thể thoải mái sung sướng ngồi ghế êm mà gà gật, tôi lại phải ngồi ghế nhỏ ở phía trước chịu hành hạ gần bốn tiếng đồng hồ!”

Tôn Chấn Vũ nổi giận.

Dư Hoa vươn bàn tay đang đút túi quần ra sờ đầu Tôn Chấn Vũ. Tóc cậu rất ngắn, khiến Dư Hoa nghĩ đến từ ‘húi cua’. Anh biết người quanh năm lang thang ở khắp nơi bên ngoài đều thích cắt kiểu tóc này, đơn giản, tiện lợi, lại sạch sẽ.

Mà Tôn Chấn Vũ vô cùng thích hợp với kiểu tóc như vậy. Mặt cậu hơi tròn, đầy tính trẻ con, phối hợp với kiểu tóc này, có cảm giác tràn đầy thanh xuân.

Từ ‘thanh xuân’ này, Dư Hoa luôn cảm thấy chính mình với tay bao nhiêu cũng không thể chạm đến.

“Tôi giữ ghế bên cạnh cho em, em lại đây ngủ một lát. Dù sao mọi người mệt mỏi tới trưa, lên xe khẳng định đều ngủ say, không có người nào nghe em lảm nhảm đâu.”

Nói xong, Dư Hoa nhéo nhéo mặt Tôn Chấn Vũ, nhóc con không có phản đối, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, hừ một tiếng, vẫy cờ đi tiếp.

Kích tình buổi sáng là có tác dụng tốt nhất kéo gần lại quan hệ thân thể của hai người, vỗ vai, đấm ngực, sờ soạng, cấu véo không còn lúng túng xa lạ nữa, giống như một loại tác dụng kéo dài, Dư Hoa và Tôn Chấn Vũ đều đồng thời không xác định được, loại kéo dài này, là trên thân thể, hay là trên tinh thần.

Làm tình khiến cho tình cảm của con người ta thăng hoa, nhưng cũng có thể khiến cho tình cảm không còn thuần túy, trở nên phức tạp.

.

Tôi không xác định được lần đầu tiên Dư Hoa làm cùng tôi là mang tâm tình gì mà làm. Dư Hoa có lẽ chỉ cần một người bầu bạn, bất kể là ai cũng đều được cả. Nhưng tôi không hề để ý, Dư Hoa áp ở trên người tôi, không có gọi tên của người khác.

Như vậy, là đủ rồi.

—- Tôn Chấn Vũ.

Bất kể là như thế nào, sau khi Tôn Chấn Vũ lên xe lại giới thiệu đơn giản điểm tiếp theo của hành trình, liền mặt dày chạy về phía cuối xe, ngồi bên cạnh Dư Hoa.

Dư Hoa nhìn cậu lấy máy mp3 ra, là loại nhỏ rất phổ biến, thậm chí ngay cả màn hình cũng chỉ là đen trắng, cậu gỡ nút dây tai nghe bị rối, đem một bên dây dài nhét vào tai Dư Hoa, đầu kia nhét vào tai mình, bật máy, rồi nhắm mắt dựa lưng vào ghế.

Không biết là nhóm nhạc nào, nhưng Dư Hoa có thể nghe ra là phong cách nhạc punk, volume mở vừa đủ nghe, không lớn không nhỏ có thể khiến cho tiếng trống nghe được rõ ràng, lại không ồn ào. Anh nghe nhạc và ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rời khỏi thành Lệ Giang chính là dãy núi san sát, bầu trời xanh bát ngát trên cao.

Núi ở Vân Nam rất cao, rất hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp, nhìn từ xa góc cạnh không sắc không nhọn, dưới vẻ hùng vĩ còn chan chứa sự ôn hòa. Đôi khi xe đi vào đường hầm dài, trước mắt Dư Hoa chỉ còn lại một chuỗi mờ nhạt không bờ bến; thỉnh thoảng xe chạy đến từ phía đối diện lướt qua bọn họ, mang theo từng đợt gió rít, ào ào mà đến trong chốc lát rồi lại biến mất như chưa từng nhìn thấy. Một hồi có lẽ thật lâu sau, một cái vòm sáng hình tròn ở xa xa chậm rãi mở rộng, ánh sáng màu trắng dần dần tán rộng ra, sau đó xe ô tô kéo Dư Hoa tiến vào trong vùng sáng ấy, thế giới trong một thoáng liền khôi phục lại một mảnh sáng rực.

Dư Hoa quay đầu, không kìm được mà bất giác mỉm cười. Tôn Chấn Vũ ở bên cạnh đã ngủ say, đầu nghiêng về phía mình, gật một cái lại một cái, giống như sắp gục xuống mà vẫn không gục, ngủ thật sự có kỹ thuật. Anh nhẹ nhàng lục túi ở bên chân, lấy ra một mẩu giấy nhỏ có vẽ chữ Đông Ba[5], mở ra, lấy một sợi dây đeo cổ.

Bên dưới sợi dây mảnh màu đen là một hình trụ dẹp nhỏ, làm bằng gỗ. Chủ hàng nói qua với Dư Hoa là loại gỗ gì đó, nhưng y đã quên mất. Anh chỉ nhớ đó là một loại gỗ đặc biệt trong rừng Lệ Giang, có chút nhẵn bóng, không thô ráp, dưới màu nâu sẫm vòng tuổi của cây hiện ra từng vòng từng vòng, nhỏ mà mảnh. Một mặt của hình trụ gỗ sử dụng một loại thuốc màu để chạm khắc văn tự Đông Ba, là anh đã yêu cầu chủ hàng khắc tại chỗ — ‘khó có thể quên’, là ý nghĩa trên mặt chữ.

Dư Hoa nhân lúc Tôn Chấn Vũ cúi đầu gà gật như gà con mổ thóc liền đem sợi dây đeo lên cho cậu, kéo cổ áo ra nhét vào trong, kề sát vào thân thể Tôn Chấn Vũ. Anh đem áo khoác của mình đắp cho nhóc con, tiếp đó cẩn thận ấn đầu của cậu xuống, tựa lên bả vai của mình. Mái tóc ngắn ngủn dựng thẳng của Tôn Chấn Vũ chọc vào cổ Dư Hoa, khiến anh cảm thấy buồn buồn, nhưng cũng không phải quá khó để nhẫn nại. Chỉ là kích thích thần kinh của anh, tiếp theo có một cảm giác rõ ràng chui vào trong máu của anh, lan rộng ra toàn thân.

Anh nhìn Tôn Chấn Vũ vẫn đang ngủ say, không có bởi vì một loạt hành động của mình mà không thoải mái, Dư Hoa bên môi nhếch lên một độ cung thật sâu, nhưng cũng không dám cười ra tiếng, anh nhỏ giọng nói một câu:

“Nhóc con.”

Anh không xác định được mình vì cái gì lại tặng dây đeo cho Tôn Chấn Vũ, chỉ là lúc nhìn thấy sợi dây này, không tự chủ được liền nghĩ đến cậu. Lúc khắc chữ lên, anh mới xác định, bất kể về sau sẽ như thế nào, anh đều sẽ nhớ về quãng thời gian về cuộc hành trình này, nhớ về tên nhóc dẫn đoàn này. Còn lại vì cái gì, anh cũng không thể nói rõ được, Tôn Chấn Vũ quá bình thường, lại gợi ra từ đáy lòng anh một vài thứ, một vài thứ Trương Hiểu chưa từng mang đến hoặc khai mở ra.

Một vài bộ phận ẩn sâu trong tâm khảm bị khuấy động.

Khi tới Đại Lý thì trời đã tối, lúc Tôn Chấn Vũ bị Dư Hoa lay tỉnh thì xe bus đã dừng ở cửa khách sạn. Cậu ta hấp tấp chạy đến trước đầu xe cầm cờ nhỏ lên, trong khi mọi người cầm lấy quần áo, khoác thêm áo, mê mê tỉnh tỉnh dụi mắt thông báo thời gian ngày hôm sau, lại cầm cờ và túi hành lý của mình chạy đến quầy tiếp tân của khách sạn giúp đỡ đăng ký.

Đến lúc cậu đem thẻ chìa khóa phòng phân phát hết cho mọi người mới phát hiện, còn lại ở trong tay mình là hai tấm thẻ chìa khóa phòng. Cậu có chút sững sờ, đến quầy tiếp tân hỏi thăm, liền nhận được câu trả lời là bởi vì đang là Tuần Lễ Vàng, phòng tiêu chuẩn (phòng có 2 giường đơn) đã hết, chỉ còn lại hai phòng đơn.

Sắp phải rời khỏi Dư Hoa rồi.

Tôn Chấn Vũ nghĩ.

Hai người cũng không giống như kẹo dẻo phải như keo như sơn dính chặt vào nhau. Lúc Dư Hoa nhìn thấy Tôn Chấn Vũ cầm hai tấm thẻ chìa khóa phòng chạy đến quầy tiếp tân thì đã biết, khi nhận thẻ chìa khóa phòng, anh thoải mái vỗ vỗ vai Tôn Chấn Vũ, nói:

“Lát nữa đi ăn thì gọi tôi.”

Rồi tự mình vào thang máy, để lại Tôn Chấn Vũ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở đó phụ trách việc liên hệ cho hành trình ngày mai.

Lúc Tôn Chấn Vũ một mình xách túi vào trong phòng thì gần như là chán nản buồn rầu. Cậu vứt bừa túi xuống rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm. Cởi quần áo, dây chuyền rồi cậu mới nhìn thấy sợi dây đeo dính sát vào người kia, trên mặt là văn tự Đông Ba mà mình, dù là hướng dẫn viên du lịch cũng không thể hiểu được.

Sự nhận biết của Tôn Chấn Vũ đối với văn tự Đông Ba cũng chỉ giới hạn trong mấy câu tục ngữ đại loại như ‘một đường bình an’, ‘anh thích em’, ‘thăng quan tiến chức’,… nhưng mấy hình vẽ này, người không ra người, thú không ra thú, thật sự bảo cậu đoán cậu cũng không thể đoán ra ý nghĩa gì.

Nhưng dù là cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến sự phức tạp trong lòng cậu. Cậu cẩn thận lấy xuống dây đeo, trần truồng bước ra khỏi phòng tắm đem dây kia đặt trên đầu giường rồi mới lại quay về phòng tắm, lúc dội nước nóng lên người lại tự lải nhải vì cái gì mình tự đi chuốc lấy phiền toái, thiếu chút nữa là đem dầu gội đầu nuốt vào trong miệng.

Sự tự nhiên vừa rồi của Dư Hoa giống như ban đầu khiến cậu nghĩ ra, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là người qua đường Giáp và người qua đường Ất, so với những người qua đường khác có đặc biệt hơn thì cũng chỉ là bọn họ khi gặp thoáng qua thì đã có tiếp xúc thân thể mà thôi.

Nhưng nếu là như vậy, dây đeo lại có ý nghĩa là gì? Là tiền trả cho đêm đó?

Tôn Chấn Vũ ở dưới vòi hoa sen liều mạng mà vẫy tóc, dự định hôm nào đó tìm người hiểu được văn tự Đông Ba đến giải thích cho mình.

Nhưng cái ‘hôm nào đó’ thực sự đã bị hoãn lại rất lâu về sau.

Lúc cậu mặc quần áo xong cầm lấy dây đeo cẩn thận đeo lên giấu bên trong lớp quần áo thì có người gõ cửa. Cửa mở ra, Dư Hoa lập tức ngửi thấy một cỗ mùi sữa tắm mát mẻ cùng hơi nước ở trong phòng tắm bay ra. Tôn Chấn Vũ hai mắt mê mang chăm chú nhìn anh thật lâu ánh mắt mới tập trung lại, mà trong quá trình này, Dư Hoa đã tự giác vào phòng đóng cửa lại.

“Lau khô tóc rồi xuống ăn cơm, bảy giờ ba mươi rồi.”

Anh đưa tay đặt lên đầu Tôn Chấn Vũ liền cảm nhận được một mảng mát mẻ ướt sũng, nước dù không nhỏ giọt nhưng cố tình vẫn dính vào tay anh khiến anh cũng bị ướt. Anh nghe thấy tiếng Tôn Chấn Vũ đáp ứng một tiếng nhưng không hề động đậy liền tự mình đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn lông; đến khi đi ra, nhóc con họ Tôn đã dang ra thành hình chữ Đại[6] nằm lăn quay bất động ở trên giường.

“Đại hướng dẫn viên du lịch, ngồi dậy lau khô tóc còn ăn cơm.”

Dư Hoa đi qua ngồi ở bên cạnh giường giúp Tôn Chấn Vũ lau tóc.

“Dậy không nổi, quá mệt mỏi. Anh tự mình đi ăn đi. Tôi nghỉ ngơi một lát.”

Đại hướng dẫn viên du lịch Tôn Chấn Vũ đã cùng chiếc giường tiếp xúc thân mật bắt đầu làm nũng.

“Nghỉ một lát là đến ngày mai. Em muốn dồn nhiều bữa ăn làm một để ăn à?”

Dư Hoa nhìn thấy sợi dây đen dưới áo cộc của Tôn Chấn Vũ, nét cười nhẹ nhàng xuất hiện.

“Anh ở phòng số mấy?”

Ngài hồ ly chuyển đề tài.

“Bên cạnh. Lúc em lấy chìa khóa phòng như thế nào lại không xem vậy?”

Dư Hoa nói thực nhẹ nhàng hời hợt. Tôn Chấn Vũ ở trên giường lại lo lắng. Lấy thẻ chìa khóa phòng sao? Lúc ấy lấy thẻ chìa khóa phòng xong cậu đã đờ ra, còn nghĩ gì nổi đến việc đi xem phòng số mấy. Đến lúc hoàn hồn, Dư đại thiếu gia nhà anh đã một mình chui vào phòng, tôi làm thế nào mà xem nữa.

Lúc Dư Hoa lau gần khô tóc thì nhóc con Tôn Chấn Vũ đã ngủ. Anh giúp Tôn Chấn Vũ đun nước uống, cầm thẻ chìa khóa phòng của hai người rồi mở cửa chạy đến nhà ăn.

Không có ‘vạn nhân mê’ Tôn Chấn Vũ, hơn một nửa đoàn liền biến thành người lạ. Vì vậy khi vào nhà ăn, anh vô cùng vui mừng ăn buffet không cần phải cùng mấy dì, mấy chú, hoặc giả là mấy cô nhóc hai mắt đảo liên hồi ngồi chung một bàn.

Dư Hoa ăn qua loa vài thứ, anh dạo một vòng nhà ăn mới phát hiện không có gì là có thể mang lên lầu cho Tôn Chấn Vũ. Chờ đến khi khi anh qua quýt kết thúc lên lầu, dùng thẻ phòng của Tôn Chấn Vũ mở cửa thì nhóc con đã ngây người trước TV, nhìn thấy anh tự giác tiến vào liền lập tức từ trên giường ném cái gối đầu về phía Dư Hoa.

“Lão đại anh, cư nhiên lại lấy chìa khóa của tôi, hại tôi không làm sao ra ngoài kiếm đồ ăn được.”

Dư Hoa bắt lấy gối đầu không hề có lực sát thương ngồi vào bên giường của cậu.

“Đói bụng? Không dễ chịu sao.”

Anh nhìn thấy Tôn Chấn Vũ đã dùng nước sôi mình đun để pha trà, vẫn là Tử Nha.

“Nhìn cái gì, chính là để hầu hạ lão ngài đó, uống đi a, uống đi.”

Nhóc con vươn một chân ra, vừa vặn có thể đạp đến lưng của Dư Hoa, cậu tận hứng đá đá lưng Dư Hoa, không chút e dè.

“Uống xong liền biến về phòng anh mặc áo khoác đi.”

Cậu nhìn Dư Hoa không hề để ý cái chân gây sự của cậu đứng dậy uống trà, một bộ dáng hưởng thụ vô cùng.

Dư Hoa xoay người nhìn cậu, có chút không hiểu.

“Nhìn cái gì? Đương nhiên là theo hầu đại gia ta ăn cơm. Chưa từng nghe Hạ Quan Phong sao? Biết là gió lớn không? Đi mặc áo vào, đi mặc áo vào, bệnh rồi lại bắt tôi xuất tiền thuốc men, đại gia tôi không làm chuyện lỗ vốn đâu.”

.

Tôn Chấn Vũ mang đến cho tôi một loại cuộc sống khác hẳn, tự do, tùy theo ý mình. Sau cuộc hành trình đó, tôi đột nhiên bắt đầu hoài nghi, ngày tháng trước kia phải chăng đều  do mình bị trói buộc, sử dụng một loại khuôn sáo trói buộc không cách nào thay đổi, cũng giống như tôi cùng Trương Hiểu bốn năm trước, lúc nào cũng quy quy củ củ. Mà những quy củ đó đối với tôi bây giờ mà nói, lại trở thành một loại mỉa mai chua cay và nực cười. Tôi bắt đầu học hướng tới, một loại cuộc sống khác.

—- Dư Hoa.

Tôn Chấn Vũ mang Dư Hoa đến, là hàng món nướng ở ven đường thành Đại Lý, phong vị điển hình của Vân Nam. Cậu gọi cho mình và Dư Hoa hai nồi cơm nhỏ, lại gọi thêm rất nhiều đồ nướng linh tinh, thịt này, rau này, gì cũng có.

Đồ ăn chính là đồ nướng chân chính, là nướng than, bên trên tưới rất nhiều loại gia vị, lúc nướng nướng xong còn cho thêm bột ớt khô, Tôn Chấn Vũ gọi hai bát chè đu đủ, kết quả sau khi ăn xong hai người ăn sạch mười bát chè. Ông chủ hàng đồ nướng vui vẻ ha ha cười chất phác với hai người, nhìn bóng lưng hai người còn không ngừng la hôm khác lại đến nhé, hôm khác lại đến.

Ra khỏi thang máy là đến phòng Dư Hoa trước, Tôn Chấn Vũ cũng tự giác lẩn vào, chính chủ vừa ngồi xuống sofa đổi dép đã nhìn thấy cậu không chút khách khí chiếm giường của Dư Hoa đem gối đầu ôm vào trong lòng, một bộ dáng hạnh phúc khi đã cơm no rượu say.

Đến lúc Dư Hoa tắm rửa xong đi ra thì Tôn Chấn Vũ đã đối diện TV cười ngây ngô, Dư Hoa vẫn như trước nửa người trên không mặc áo, dùng khăn lông lau tóc ngồi xuống cạnh nhóc con cắn cắn tai cậu.

Tôn Chấn Vũ phản xạ có điều kiện nắm tay lại đánh vào bụng Dư Hoa, còn chưa đánh trúng, tay Dư Hoa đã bao lấy, sai đó toàn bộ bàn tay đã bị bao lại trong lòng bàn tay của Dư Hoa. Cậu đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng trừng mắt nhìn suất ca nửa thân trần. Cậu không biết vì sao mặt mình lại đỏ, nhưng mắt không tự chủ được chạy đến nửa người trên rắn chắc khỏe mạnh của Dư Hoa.

“Đi tắm đi, cả người toàn là mùi thịt nướng.”

Dư Hoa hạ giọng nói, trong giọng nói lộ ra ý cười.

“Làm sao phải tắm ở phòng anh, tôi về phòng của tôi.”

Tôn Chấn Vũ hờn giận.

Dư Hoa nghiêng người đến gần Tôn Chấn Vũ, một tay kéo thân thể muốn chạy trốn của cậu về phía sau, ở bên tai cậu cố ý thở mạnh.

“Đêm nay ngủ lại đây đi.”

“Tôi không làm! Tuyệt đối không làm!”

Tôn Chấn Vũ lớn tiếng kêu, vẻ mặt giống như là đi cách mạng vậy.

“Nhóc con cậu làm sao mà đầu óc nghĩ toàn chuyện bậy bạ, tôi chỉ bảo em ngủ ở đây, không nói sẽ đè em.”

Dư Hoa đứng dậy, mặc áo sơ mi sạch vào, lấy thẻ chìa khóa phòng của Tôn Chấn Vũ.

“Đi tắm đi, tôi giúp em lấy hành lý qua, còn có chén trà của tôi nữa.”

“Hóa ra anh đều vì chén trà đó.”

Tôn Chấn Vũ bất mãn đổi dép đi về phía phòng tắm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Dư Hoa ngồi ở trên giường trong phòng Tôn Chấn Vũ bắt đầu ngây người. Anh không biết mình vì cái gì giữ Tôn Chấn Vũ lại, vì cái gì nghĩ muốn ngủ cùng cậu ta.

Anh biết mình không phải nghĩ là đơn thuần chỉ làm tình, chỉ là muốn đem nhóc con đó ôm vào lòng. Sáng sớm hôm đó dù chỉ ôm nhau một lúc ngắn ngủi lại khiến anh vô cùng nhớ mong, nhưng anh không xác định được loại lưu luyến này phải chăng là bởi vì rời xa Trương Hiểu, hay và vì mình không còn quen với sự cô độc nữa.

Nếu như từ đầu tới cuối đều là một mình một người, cô đơn cũng có thể vượt qua, thậm chí là quên đi. Nhưng một khi đã từng có được rồi lại một lần nữa mất đi, loại cô đơn lẻ loi một mình ấy sẽ trở lại quấy phá mình một cách rõ ràng.

Dư Hoa cảm thấy, mình hiện tại quá cảm tính, cũng quá phóng túng, chính là, anh bắt đầu tập quen dần với loại thoải mái tự dung túng chính mình này.

Bọn họ ôm nhau vào lòng, ôm nhau thật chặt, ham muốn không chừa ra một chút dư thừa nào. Mặt Tôn Chấn Vũ dán trên ***g ngực của Dư Hoa, có thể nghe được tiếng tim đập chắc chắn mà quy luật. Cậu cảm giác được cằm của Dư Hoa nhẹ nhàng đặt trên đầu mình, tiếp đó là hô hấp đều đều của anh truyền vào trong tai, nhẹ nhàng, thoải mái, dịu dàng.

Lâu lắm rồi, không có thân hình ấm áp như vậy bao quanh cậu, cậu vẫn luôn một mình bôn ba tứ xứ, một mình ôm chăn đi ngủ. Cậu luôn tự dùng sự ấm áp của cơ thể mình để làm ấm chiếc giường lạnh lẽo, chăn lạnh lẽo, mà hiện tại có một người khiến mình rung động, dùng cơ thể ấm áp của anh, làm ấm áp toàn thân mình.

Một ý niệm đột nhiên lướt qua: Nếu như là Dư Hoa, mình có thể tiếp tục sống an bình như vậy đi.

Nhưng ý nghĩ này lướt qua nhẹ như một hơi thở, tùy ý như thế, nhạt nhòa như thế. Cậu biết, không nên mong ước quá nhiều, cuộc sống của Dư Hoa và của cậu, khác biệt quá lớn, hơn cả mùa xuân với mùa thu, hơn cả núi sông cách trở. Mà ai lại có thể vì ai mà từ bỏ những thứ mình có, từ bỏ thói quen của mình, để theo đuổi một sự an ủi ngắn ngủi giữa một cuộc hành trình.

Tôn Chấn Vũ biết rõ, lần này cậu quá trớn, cậu đã vượt rào.

Tiếp đó có thứ gì từ khóe mặt cậu tuôn ra, cậu ngay cả bắt lấy cũng không được, chỉ có thể đờ đẫn nằm trong lòng Dư Hoa, cảm thụ loại ấm áp khó hiểu phủ qua khóe mắt mình, rồi sau đó rơi vào một khoảng không không tên nào đó. Tiếp theo là đêm tối phủ kín trời đất, buộc cậu rụt vào trong lòng Dư Hoa.

[1], [2]: Blink-182 là một ban nhạc pop punk Mỹ từ San Diego, California, được thành lập vào năm 1992 . Ban nhạc được hình thành như là “Blink” với ca sĩ và tay guitar Tom DeLonge, ca sĩ và tay bass Mark Hoppus và tay trống Scott Raynor.. Năm 1998, ở giữa một tour du lịch Mỹ, tay trống Travis Barker hiện thay thế Scott Raynor. ‘Fuck A Dog’ là một nhạc phẩm vui nhộn của nhóm.

 

[3] Ngọc Long Tuyết Sơn: là một trong những ngọn núi đẹp nhất đất nước Trung Hoa. Đứng ở bất kỳ chỗ nào tại cổ thành Lệ Giang (di sản văn hóa thế giới), hễ ngước mắt lên là bắt gặp đỉnh Ngọc Long phủ tuyết trắng suốt bốn mùa.

 

[4] Châu tự trị dân tộc Bạch Đại Lý (大理白族自治州) : là một châu tự trị thuộc tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Đại Lý có diện tích 29.460 km² và thủ phủ là Đại Lý.

 

[5] Văn tự Đông Ba: là một loại chữ viết được sử dụng trong nền văn hóa Đông Ba của người Nạp Tây (纳西族 Nạp Tây tộc), một dân tộc sống ở Vân Nam. Phần lớn các biểu tượng của chữ viết này có đặc điểm tượng hình nhưng một số cũng được sử dụng ngữ âm, cũng giống như các trường hợp của chữ tượng hình Ai Cập và chữ Sumeria.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.