CHƯƠNG 4
Tôi không biết được bắt đầu từ lúc nào tôi bắt đầu từ chối việc xem Tôn Chấn Vũ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm thích đùa nghịch mà bắt đầu cân nhắc về tương lai mà chúng tôi có thể có. Có lẽ là do giọt nước mắt vô thanh vô tức của Tôn Chấn Vũ đã rơi vào lòng tôi, bắt đầu làm tôi hiểu rõ rằng nhóc con luôn miệng đùa giỡn này này thật ra đã bắt đầu nghiêm túc. Mà tôi thì sao? Tôi do dự.
—- Dư Hoa.
Dư Hoa cùng du khách trong đoàn kinh ngạc thán phục một trời đầy hồ điệp. Anh lần đầu tiên cầm máy ảnh mà không biết nên nhắm chỗ nào để bấm máy hay là nên chụp lại cái gì. Hồ điệp đậu kín trên những cây cổ thụ ở bên suối nước, giống như thêu dệt một tấm lưới khổng lồ, bao phủ thế giới nhỏ độc đáo mà tràn đầy sức sống này.
Bên con suối đã sắp khô cạn truyền đến tiếng ca, Dư Hoa quay đầu nhìn thấy Tôn Chấn Vũ ngồi trên một tảng đá đối non nước bắt đầu hát. Bài hát dân ca mộc mạc mà rõ ràng, Dư Hoa có thể nghe hiểu được đó là tình ca đặc trưng của những người dân trên núi. Hồ điệp che kín cả đất trời bắt đầu vỗ cánh, những chú bướm trắng, vàng, đen theo giọng hát của Tôn Chấn Vũ mà vỗ cánh bay lên, duyên dáng bay lượn giữa không trung.
Anh nghe thấy hướng dẫn viên du lịch của đoàn du lịch bên cạnh tới cùng lúc giải thích, cô gái kia nói bài ca mà người kia đang hát chính là tình ca bày tỏ của người nam chính trong 《 Năm đóa Kim Hoa 》, gửi đến nàng Kim Hoa mà anh ta yêu say đắm.
Dư Hoa biết,《 Năm đóa Kim Hoa 》 kể về người con trai si tình bất kể gian khổ đi mình Kim Hoa chân chính của mình, trên đường dù có gặp phải bốn vị Kim Hoa khác cũng không hề lay chuyển mà tiếp tục tìm kiếm. Mà câu chuyện lãng mạn này vốn phát sinh bên suối Hồ Điệp cạnh Đại Lý.
Dư Hoa trầm tư, Tôn Chấn Vũ, đang ám chỉ điều gì?
Gió hồ Nhĩ Hải[1] thổi bay tóc và áo của Dư Hoa, Tôn Chấn Vũ trốn trong khoang thuyền nhìn bóng lưng Dư Hoa trên boong, giống như một tinh linh mê đắm mà dụ hoặc. Cậu tùy ý cùng các đoàn viên nói chuyện về truyền thuyết Nhĩ Hải, thẳng đến khi đem mình đắm chìm vào những điều đó mới thả lỏng.
Dư Hoa xoay người dựa vào lan can của du thuyền, đón gió nhìn Tôn Chấn Vũ đang ở trong khoang thuyền khoa tay múa chân. Sự vui vẻ thỏa mãn của trẻ con tràn đầy xung quanh cậu, những nét cười khi bướng bỉnh khi ngượng ngùng, tràn đầy trên mặt cậu, sinh động như vậy.
Dư Hoa cầm lấy máy ảnh ngắm chuẩn ống kính và tiêu cự, trong khung ngắm đến một bộ dáng vui vẻ không kiềm chế của Tôn Chấn Vũ, anh bắt lấy khoảnh khắc nụ cười như ánh mặt trời của Tôn Chấn Vũ mở rộng bấm máy, bật hình lên xem thuận tiện chăm chú ngắm nhìn màn hình máy ảnh.
Gió rất lớn, lại không thật giống như gió biển vừa ẩm vừa mặn, gió của Nhĩ Hải xen lẫn một loại mùi tanh ngọt, xâm nhập vào lỗ mũi, chui vào trong thân thể ngoại trừ lạnh lẽo còn có mùi hương nhàn nhạt, có lẽ, là hương của hoa sơn trà, từ đời này qua đời khác ngấm vào trong hồ nước ngọt này, hòa tan trong mỗi giọt nước, chậm rãi tản ra.
Ngọn núi thần thánh không xa đứng thẳng, từ sườn núi đến đỉnh núi vươn thẳng tận trời xanh đều là một mảnh trắng xóa. Đó là tuyết, là tuyết đọng quanh năm không tan chảy.
Thương Sơn[2] Nhĩ Hải, Thương Sơn Nhĩ Hải.
Tôn Chấn Vũ thường nói, họ là thần bảo hộ của Đại Lý, từ đời này qua đời khác dùng vòng tay từ ái ôm lấy đứa con là thành Đại Lý, sưởi ấm nó, bao dung nó.
Vậy bọn họ thì sao? Ai là thần của ai?
“Hắc, say sưa cái gì đó, vào ăn sò ốc, tươi nguyên đó, vừa mới từ trong đầm nước dưới chân anh vớt lên.”
Một bàn tay của Tôn Chấn Vũ vỗ lên vai của Dư Hoa, một bộ dáng vụng trộm thành công xen lẫn kiêu ngạo.
“Thần bảo hộ cho Đại Lý lại bị tước đoạt và lợi dụng như vậy sao.”
Dư Hoa ôm lấy vai Tôn Chấn Vu, cất máy ảnh đi vào trong khoang thuyền.
“Anh, cẩn thận nói nhảm gặp báo ứng. Đây là Mẫu Thần ban cho, giống như đạo lý mẹ anh cho anh bú sữa đó, hiểu chưa?”
Tôn Chấn Vũ liếc Dư Hoa một cái, lỗ mũi giống như đã sắp vểnh lên trời.
“Hiểu, hiểu.”
Dư Hoa vẻ mặt phụ họa. Nhóc con này chẳng những thay đối sắc mặt so với sắc trời còn nhanh hơn, còn rất dễ dàng thừa cơ trèo lên đầu lên cổ người khác, cũng không sợ ngã đau.
~*O*~
[1] Hồ Nhĩ Hải (洱海, ěrhǎi): trông giống như một cái tai, là một hồ trên núi cao ở miền tây nam Trung Quốc, thuộc địa phận tỉnh Vân Nam, cách Côn Minh khoảng 265km về phía tây tây bắc tính theo đường chim bay. Hồ Nhĩ Hải còn được biết đến với cái tên Diệp Du Tạch, Côn Di Xuyên, Tây Nhị Hà trong thời kì cổ đại.
[2] Thương Sơn (苍山): còn gọi là Điểm Thương Sơn (点苍山), là một dãy núi dài khoảng 50 km, rộng khoảng 20 km, ở phía tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Phía đông của nó là hồ Nhĩ Hải.