CHƯƠNG 6
Tôi nghĩ, tất cả nếu có bắt đầu, cũng sẽ có kết thúc. Thế nhưng, khi đi trên phố một mình, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng, cách kết thúc, phải do ta chủ động nắm chắc lấy, mà tôi lúc trước, đã buông ra cái gì? Vì sao phải buông tay? Một lần này, tôi muốn tất cả đều hạnh phúc, vậy nên, tôi phải hành động.
—- Tôn Chấn Vũ.
Tôi bắt đầu khôi phục lại cuộc sống của mình, cứng nhắc máy móc khiến tôi khó mà kìm được cảm thấy chán nản. Trong đêm khuya, tôi hết lần này đến lần suy nghĩ, lòng nhiệt tình của tôi phải chăng đã bị mài mòn hết, nhưng buổi sáng hôm ấy khi tỉnh lại tôi mới phát hiện, tôi đem tất cả những gì có thể cho, toàn bộ đều dành cho Trương Hiểu trong quá khứ. Mà có một người, lại chẳng hề có được chút gì. Một lần này, tôi sẽ không phạm sai lầm, thứ nên nắm chắc, tôi sẽ dốc toàn lực tranh thủ đoạt lấy.
—- Dư Hoa.
Hai tháng sau, Dư Hoa hoàn thành nhiệm vụ của mình liền đệ đơn lên tổng công ty xin từ chức. Lúc anh đi ra khỏi tòa nhà cao tầng liền nhìn thấy bầu trời xanh lam khó có được trong thành phố, một màu xanh lam nhợt nhạt, không quá sinh động. Di động của anh kêu vang, nhìn thấy cái tên nọ anh liền mỉm cười nhận điện thoại. Dãy số này vẫn luôn tồn tại trong danh sách liên lạc nhưng chưa bao giờ chạm đến.
“Anh nha, mau đến sân bay đón đại gia em. Cái sân bay quái quỷ gì không nhưng cách xa như vậy lại còn ở thành phố khác, thật phục anh ở được, đây không phải là nơi cho người ở.”
Đối phương bắt đầu tùy ý mắng mỏ.
“Đại thiếu gia, ủy khuất em tự mình ngồi xe bus đến đây đi. Xe riêng của anh đã bán cho người khác rồi.”
Dư Hoa đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang dở khóc dở cười.
“Anh bị rút não sao, xe con cao cấp đang tốt sao lại bán cái quỷ gì? Hại tên nhà nghèo em đây không có cơ hội xem hàng hiệu là như thế nào?”
“Nếu không bán xe bán nhà thì làm sao xuống được Lệ Giang mở quán rượu. Em mau mau đến nha, anh ở trạm xe bus cuối đợi em, xuống xe rồi chúng mình đi ăn cơm trưa.”
Một lúc lâu, đâu dây bên kia là một mảng yên tĩnh chỉ có tiếng ‘tít tít’ inh tai, tiếp đó là Tôn Chấn Vũ một cước đá vào thùng rác phát ra tiếng kêu to đanh thép.
“Thao! Anh ở đó chờ cho em, nếu người đầu tiên em thấy lúc xuống xe không phải là anh, em vặt đầu của anh để ngâm rượu đó!”
.
Hạnh phúc kì thật đơn giản như vậy, ta chỉ là đúng lúc gặp được nhau.
End.
Hoàn thành và chỉnh sửa.
01/03/2013