Ngay sau đó, tia sáng xanh lóe lên, đánh trúng cánh tay trái của Bùi Lăng.
Bùi Lăng lập tức cảm thấy mình như bị một chiếc xe chở quá tải còn chạy siêu nhanh đâm vào chính diện, cánh tay trái truyền đến cảm giác đau đớn xót ruột, cơ thể mất không chế bay ra ngoài
Oanh!!!
Bùi Lăng không hề có sức đánh trả đập vào trên vách đá trong huyệt động, cả vách đá đều lõm vào.
- Oa…
Yết hầu ngòn ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, lập tức choáng váng, trên dưới cả người không có chỗ nào không đau đớn, lục phủ ngũ tạng như lệch vị trí, nếu không phải đã tu luyện Đoán Cốt Quyết nhiều năm, tăng lên rất nhiều sự nhẫn nại và sức chịu đựng với đau đớn, chỉ sợ sẽ ngất ngay tại chỗ!
- Khụ khụ khụ… Không chết? Khụ khụ khụ…
Thấy tình trạng thê thảm của Bùi Lăng, Ngô Đình Hi lại thay đổi sắc mặt!
Hắn vừa ho khan, vừa nghi ngờ đánh giá Bùi Lăng.
Tiểu tử này không đúng!
Mặc dù hắn đang bị thương nặng, nhưng dù sao cũng là đệ tử của trưởng lão Trọng Minh Tông, bây giờ đã là Luyện Khí hậu kỳ, những tu sĩ đồng cấp bình thường đều không thể so sánh với thực lực tu vi của hắn. Cho dù chỉ cố gắng đánh ra được một chiêu Ngũ Độc Chỉ, đối mặt với một tu sĩ ở địa phương nhỏ như Lộc Tuyền Thành, còn là Luyện Khí tầng ba nho nhỏ, cũng nên trực tiếp đánh xuyên qua hai tay hắn, xuyên thẳng vào trái tim, một kích mất mạng!
Hiện tại, trông thấy Bùi Lăng vô cùng thê thảm, nhưng cẩn thận quan sát, thương thế chủ yếu nhất lại chỉ là một cái lỗ lớn do kịch độc đốt bị thương trên cánh tay trái che ở đằng trước, vết thương này sâu tận xương, trông chỗ khác có vẻ đáng sợ, thật ra không tổn thương đến tính mạng.
Dường như Ngô Đình Hi nghĩ đến điều gì đó, trong mắt đột nhiên xẹt qua một vòng tím nhạt, thị lực vận chuyển đến cực hạn, trong chớp mắt đã thấy rõ ràng chi tiết phần xương lộ ra ngoài, hành động này khiến sắc mặt trắng bệch của hắn hơi đỏ lên, máu tươi trào ra khóe miệng.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm, mà kêu lên:
- Thiết Cốt cực phẩm?!
Đoán Cốt Quyết xuất phát từ Trọng Minh Tông, đối với người nhận được thân truyền của trưởng lão Trọng Minh Tông như hắn, đương nhiên cũng không xa lạ gì.
Thế nhưng, có một chuyện Bùi thị không biết, đó là Đoán Cốt Quyết tu luyện ra Thiết Cốt, Tinh Cốt và Ngọc Cốt, cũng phân chia phẩm cấp.
Thiết Cốt có Thiết Cốt hạ phẩm, Thiết Cốt trung phẩm, Thiết Cốt thượng phẩm và Thiết Cốt cực phẩm. Phần lớn tán tu đều chỉ tu luyện ra Thiết Cốt hạ phẩm. một vài người có tư chất xuất chúng trong số tán tu, có thể tu luyện ra Thiết Cốt trung phẩm, một khi loại người này xuất hiện, chỉ cần xuất thân không có vấn đề, tuổi tác không quá lớn, sẽ được Trọng Minh Tông trực tiếp thu vào ngoại môn. Còn về Thiết Cốt thượng phẩm, chỉ có đệ tử Trọng Minh Tông nhận được tài nguyên phong phú, có sư trưởng chỉ điểm rất nhiều cửa ải mới có cơ hội tu luyện.
Về phần Thiết Cốt cực phẩm?
Vậy càng là lông phượng sừng lân!
Chỉ có rất ít thể chất hiếm có, hoặc là đánh bậy đánh bạ nuốt được thiên tài địa bảo có liên quan, mới có thể đạt được!
Mặc kệ là loại nào, đều có nghĩa cho dù tiến vào Trọng Minh Tông, cũng sẽ trở thành đối tượng được chú ý trọng điểm, có hy vọng tiến vào nội môn.
- Khụ khụ khụ khụ khụ…
Ngô Đình Hi lại ho khan một trận, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng vừa hung ác nham hiểm vừa xen lẫn chút phức tạp.
Nếu sư tôn của hắn vẫn còn, chỉ cần gặp được Bùi Lăng, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn đưa về Trọng Minh Tông, nhận làm tiểu sư đệ của mình.
Dù sao cũng là một vị sư đệ có tư chất tuyệt diệu hoặc là khí vận cực lớn, tuy chắc chắn phải phân chia sự chú ý và tài nguyên của sư tôn, nhưng cũng khiến phái của hắn lớn mạnh hơn, nhìn về lâu dài sẽ có càng nhiều chỗ tốt hơn.
Nhưng bây giờ…
Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói:
- Khụ khụ… Sao ngươi lại luyện được Thiết Cốt cực phẩm?
Bùi Lăng trượt xuống từ tường đá, suy nghĩ đầu tiên là nhanh chóng chạy trốn!
Nhưng vừa muốn xoay người ngồi dậy, lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không thể không ngồi bệt dưới đất, lúc này mới phát hiện mỗi một hành động của mình đều tốn rất nhiều sức lực, ngay cả việc đứng lên cũng không đứng nổi.
Lúc này nghe vậy, đầu tiên Bùi Lăng khẽ giật mình, Thiết Cốt cực phẩm? Thiết Cốt cực phẩm cái gì?
Nhưng hắn nhanh chóng kịp phản ứng, mặc kệ hắn là cực phẩm hay không cực phẩm gì đó, bây giờ quan trọng nhất là ổn định đối phương tìm thời điểm giết chết!
- Vị đạo hữu này, ta và ngươi vốn không quen biết, đúng là vừa rồi ta đã lấy Khí Huyết Đan của ngươi, nhưng ngươi cũng đã dạy dỗ ta rồi, bây giờ chúng ta không ai nợ ai, không bằng bắt tay làm hòa, sau đó đường ai nấy đi?
Bùi Lăng suy yếu nói.
- Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với công pháp của ta, ta cũng có thể cân nhắc trao đổi với ngươi?
Hắn thầm gọi hệ thống ở trong lòng.
- Hệ thống! Có thể thay đổi hình dạng của Đoán Cốt Quyết, để tên này không nhìn ra, chỉ cần tu luyện theo lập tức tẩu hỏa nhập ma không?
Hệ thống:
- Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài, mời ký chủ lựa chọn thời gian và click một khóa ủy thác, hệ thống lập tức tự động tu luyện cho ngài! Một khóa ủy thác, không lo tu luyện, hoàn thành giấc mộng phi thăng của ngài!
Bùi Lăng thầm phun ra một ngụm máu tươi:
- Lão tử đã biết không thể trông cậy vào ngươi mà…
Hắn đang lo lắng nghĩ có nên lấy một vài công pháp giả mạo người đời trước để kéo dài thời gian hay không, lại nghe Ngô Đình Hi cười lạnh:
- Đừng giả vờ! Ngươi tu luyện Đoán Cốt Quyết, không phải người trong Trọng Minh Tông, tất nhiên là ngoại đệ tử của Trọng Minh Tông! Nếu ta đoán không sai, Trọng Minh Tông đã phát lệnh truy nã đến gần đây, ngươi lại đuổi theo vào tận trong núi, sao có thể không nhận ra Ngô mỗ?!
- Vậy đạo hữu muốn thế nào?
Bùi Lăng cau mày, đệ tử đi ra từ tông môn nham hiểm này thật sự không dễ lừa, dù sao hắn còn trẻ tuổi, lại vừa đột phá, chỉ nằm một lúc đã dần khôi phục sức lực, có lẽ vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên. Nhưng muốn chạy thì vẫn hơi khó… Lại kéo dài thêm chút!
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng hơi suy nghĩ, nói.
- Thật ra đạo hữu hiểu lầm rồi, mặc dù Trịnh Kinh Sơn của Trọng Minh Tông đã phân phó con cháu Bùi thị ta tìm kiếm đạo hữu khắp nơi, nhưng chỉ có mình ta, không những không muốn tiết lộ tung tích của đạo hữu, ngược lại còn ước gì đạo hữu có thể chạy thoát!
Thấy Ngô Đình Hi cười lạnh, hiển nhiên hoàn toàn không tin, hắn vội vàng nói tiếp.
- Đạo hữu có biết, Trịnh Kinh Sơn có một tấm bình phong, thoạt nhìn là vật bình thường, nhưng nhìn kỹ bên trên lại có hơn trăm mỹ nhân…
- Diễm Cốt La Sát Đồ?
Còn chưa nói hết câu, Ngô Đình Hi đã bật thốt ra, nghi ngờ nói.
- Sao ngươi lại biết cái này? Không đúng, ngươi từng gặp bức tranh này, lại còn không chết?!
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, xem ra tấm bình phong kia còn ghê gớm hơn dự đoán?
Trước mắt cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vội vàng nói:
- Ta là con cháu nhánh bên của Bùi thị Lộc Tuyền Thành, bởi vì mẫu thân mất sớm, tư chất không tốt, nhiều năm qua vẫn bị kế mẫu chèn ép, nghèo rớt mùng tơi… Trước đây không lâu, Trịnh Kinh Sơn được tông tử trong gia tộc mới ở lại trong sân dành cho khách của Bùi phủ, nghe đồn người này xuất thân giàu có, không phải người mà Bùi gia có thể so sánh được. Ta nghe hạ nhân nói ba ngày hai bữa hắn luôn bôn ba bên ngoài, không ở trong phủ, vì vậy cả gan vào phòng hắn xem thử…
Nghe đến đây, ánh mắt Ngô Đình Hi nhìn hắn lập tức trở nên rất kỳ quái:
- Ngươi là một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng ba ở nơi thâm sơn cùng cốc, cũng dám đi trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn?
Thậm chí Ngô Đình Hi còn hơi ngơ ngác: Là mình ở trong tông môn quá lâu, cho nên không biết bây giờ tu sĩ bên ngoài đã trở nên hung hăng như vậy?!
So sánh với việc chỗ ở của Trịnh Kinh Sơn bị mất trộm đến nay còn mơ màng không biết, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy, vừa nãy bị cướp ba viên Khí Huyết Đan ngay trước mặt, hình như cũng không phải chuyện ghê gớm gì?
- Khụ, tóm lại, Trịnh Kinh Sơn vì truy sát đạo hữu, đến nay còn chưa phát hiện việc này.
Bùi Lăng vội ho một tiếng.
- Vì vậy bây giờ ta rất hy vọng đạo hữu bình an vô sự, thậm chí có thể chạy thoát! Dù sao, chỉ cần đạo hữu thật tốt, mới có thể ngăn cản Trịnh Kinh Sơn, tranh thủ càng nhiều thời cơ và thời gian để ta trốn xa ngàn dặm!
Hắn dùng giọng điệu chân thành nhất nói.
- Đạo hữu, thật ra ta đang đến giúp ngươi!
Ngô Đình Hi ngửa đầu cười ha ha:
- Giúp Ngô mỗ? Giúp thế nào? Vừa gặp đã cướp Khí Huyết Đan của Ngô mỗ, để Ngô mỗ bò cả nửa ngày như sâu bọ mới có thể nhặt lại bình thuốc của mình?
- Đạo hữu, đẩy chỉ là việc nhỏ.
Bùi Lăng nghiêm mặt nói.
- Lúc ấy ta bị Diễm Cốt La Sát Đồ làm hại, nếu không có Khí Huyết Đan, chỉ sợ đã gặp chuyện không may. Lại nói, đạo hữu ở đây một mình, chưa quen hoàn cảnh nơi đây, sớm muộn gì cũng bị con cháu Bùi thị ta phát hiện, bẩm báo cho Trịnh Kinh Sơn! Nếu thế, chẳng lẽ đạo hữu có thể có kết cục tốt? Bây giờ, thật ra ngươi và ta đều ngồi chung một con thuyền, nên đồng tâm hiệp lực, chứ không phải tính toán chi li mới đúng!
Ừ, hơi thở thông thuận hơn nhiều, chắc có thể đứng dậy đi mấy bước, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu?
Bùi Lăng hơi do dự, nhìn trộm Ngô Đình Hi, thấy đối phương cúi đầu như đang suy nghĩ, không còn ý làm khó nữa mới thầm thở phào, quyết định tiếp tục nghỉ ngơi, tránh việc lại gặp khó khăn trên đường chạy trốn.
- Tiểu tử ngươi… Miệng lưỡi bén nhọn! Nhưng cũng hơi có lý, đối mặt với việc sống chết, những việc khác chỉ là chuyện nhỏ.
Ngô Đình Hi suy nghĩ một lát, cười lạnh, đột nhiên nói.
- Ngươi có biết vì sao Trịnh Kinh Sơn muốn truy sát Ngô mỗ không?