Bùi Lăng ước gì trò chuyện nhiều hơn, vội nói:
- Xin lắng tai nghe.
- Khụ khụ khụ...
Ngô Đình Hi lại ho khan một trận, mượn động tác lau vết máu trên khóe môi để nuốt một viên đan dược, bình tĩnh tiếp tục nói.
- Ân sư của Ngô mỗ là trưởng lão ngoại môn của Trọng Minh Tông, là tu sĩ Kết Đan kỳ, vốn cũng được coi là thoải mái tự do ở ngoại môn. Chỉ là sư tôn đạo tâm kiên định, muốn vượt qua Nguyên Anh kỳ. Trước đây không lâu, sư tôn trùng hợp đạt được một bộ công pháp thượng thừa, dự định chuyển tu... Đây vốn là chuyện tốt.
Hắn nói đến chỗ này, sắc mặt âm trầm.
- Không ngờ tam đệ tử Lư Huyền được sư tôn thu nhận là mật gián nằm vùng của kẻ thù, nhân lúc sư tôn suy yếu vì chuyển tu, âm thầm tiết lộ tin tức ra ngoài, khiến sư tôn bị đánh lén ở chỗ bế quan, thân tử đạo tiêu ngay tại chỗ.
Việc tiếp theo cũng thuận lý thành chương, Trọng Minh Tông vốn coi trọng mạnh được yếu thua.
Nếu vị La trưởng lão kia còn ở nhân thế, lại chuyển tu thành công, vậy đương nhiên nhất mạch của hắn đều vui vẻ. Nhưng hắn bỏ mình, đệ tử dưới gối lại chưa trưởng thành, căn bản không đủ để bảo vệ lợi ích nhất mạch này của hắn. Thế là các trưởng lão ngoại môn khác, thậm chí đệ tử nội môn như Trịnh Kinh Sơn cũng chạy tới, chia cắt tài nguyên của hắn.
Ngô Đình Hi là đệ tử được La trưởng lão thu nhận gần đây, thực lực thấp kém nhất, thậm chí hắn còn không biết việc sư tôn bế quan, đợi đến khi La trưởng lão chết, các phương ra tay, mới được sư huynh hốt hoảng dẫn đi chạy trốn.
Cũng vì thực lực thấp kém nhất, tất cả mọi người không thèm để ý đến hắn, lại có thể sống đến cuối cùng.
- Không ngờ Trọng Minh Tông tự xưng Thánh Tông, bên trong lại có nhiều chuyện bẩn thỉu như thế.
Bùi Lăng oai phong lẫm liệt mở miệng.
- Đa tạ Ngô đạo hữu đã cho biết, vốn ta còn muốn đến Trọng Minh Tông, bây giờ xem ra, đâu chỉ là hang hổ ổ sói! Đối xử với trưởng lão trong môn như thế, thật sự khiến người ta khinh thường.
Lời này của hắn là thật lòng thật dạ, dù sao cũng đã lăn lộn đến ngoại môn trưởng lão Trọng Minh Tông, cuộc sống lại ăn bữa hôm lo bữa mai như thế, Ma tông đúng là Ma tông, địa phương quỷ quái này quá mẹ nó không thân thiện với người trong cẩu đạo!
Bây giờ hắn chỉ muốn lập tức cao chạy xa bay.
Nhưng trước khi chạy trốn, còn có một việc cần biết rõ ràng.
- Đúng rồi, xin hỏi đạo hữu, bức Diễm Cốt La Sát Đồ của Trịnh Kinh Sơn có vấn đề gì?
- Có phải lúc trước ngươi từng dùng thiên tài địa bảo gì đó không?
Ngô Đình Hi không trả lời mà hỏi lại.
- Hoặc là thân thể có chỗ nào khác hẳn người thường?
Bùi Lăng hơi suy nghĩ:
- Từ nhỏ ta đã bị kế mẫu chèn ép, cho dù có thiên tài địa bảo cũng đâu đến lượt? Về phần thân thể khác hẳn người thường... Không biết đạo hữu nói về phương diện nào?
Ngô Đình Hi nghe hắn nói như vậy, đoán tám phần mười tiểu tử này có thể chất đặc thù, chợt cảm thấy ghen tị, từ tốn nói:
- Điều này không nói rõ được, dù sao tạo hóa kỳ diệu, đủ loại thể chất đặc thù nhiều như hằng sa, ngay cả ghi chép của Trọng Minh Tông cũng chưa chắc đã đầy đủ. Nhưng thấy ngươi xuất thân từ nơi biên thuỳ nhỏ bé này, tình cảnh khốn cùng đến mức cả gan đi trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn, còn có thể luyện thành Thiết Cốt cực phẩm, chắc hẳn thể chất hơi khác thường, nếu không cũng không chịu được Diễm Cốt La Sát Đồ kia.
Hắn giải thích.
- Trịnh Kinh Sơn lấy được bức tranh kia khi làm nhiệm vụ ở một di chỉ nào đó, nghe nói hơi quỷ dị, thậm chí từng có đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ bị lừa. Còn về tình huống cụ thể, Trịnh Kinh Sơn giữ kín như bưng, Ngô mỗ cũng không rõ lắm. Nhưng lấy tu vi của ngươi, đã từng gặp bức tranh kia, chắc sẽ bị nó để mắt tới.
- Nói vậy, trừ khi Trịnh Kinh Sơn chủ động phá giải cho ngươi, nếu không Diễm Cốt La Sát Đồ đã nhớ kỹ khí tức của ngươi, tiếp theo sẽ bám theo ngươi như hình với bóng, hút tinh khí thần của ngươi... Dù sao Ngô mỗ chưa từng nghe nói tu sĩ Luyện Khí kỳ nào bị Diễm Cốt La Sát Đồ để mắt tới lại có thể tránh thoát một kiếp.
Thấy sắc mặt Bùi Lăng âm trầm, Ngô Đình Hi hơi suy nghĩ, còn nói.
- Không, có một người.
- Đó là một đệ tử Trọng Minh Tông, trong thời gian ngắn hắn đã trốn xa hơn vạn dặm, ở bên ngoài nửa năm mới trở về sơn môn, lúc này Diễm Cốt La Sát Đồ không chịu được cơn đói, đã tìm mục tiêu kế tiếp, liền từ bỏ hắn.
- Đa tạ Ngô đạo hữu.
Bùi Lăng vẫn nửa tin nửa ngờ với lời nói của hắn, còn đang suy nghĩ, chợt thấy Ngô Đình Hi cười như không cười nói:
- Tiểu tử, ngươi và ta đều phải tránh Trịnh Kinh Sơn, vậy Ngô mỗ và ngươi làm một giao dịch thì thế nào?
Trong lòng Bùi Lăng cảnh giác, ngoài mặt vẫn nói:
- Không biết đạo hữu nói đến giao dịch gì?
- Đây là công pháp mà sư tôn của Ngô mỗ dự định chuyển tu.
Ngô Đình Hi lấy ra một cái ngọc giản, lắc lư ở trước mặt hắn, nói.
- Cũng là nguyên nhân khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ trong Trọng Minh Tông đuổi theo Ngô mỗ không chịu buông tha. Thật không dám giấu giếm, bây giờ Ngô mỗ đã dầu hết đèn tắt, nếu ngươi có thể giúp đỡ Ngô mỗ chạy khỏi Nguyên Mỗ Sơn, ta sẽ sao chép một phần công pháp này cho ngươi, như thế nào?
- Leng keng!
Bùi Lăng đang muốn nói chuyện, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
- Phát hiện công pháp ngoại giới xa lạ, hệ thống đang thu nhận sử dụng...
Con mẹ nó!
Lại có chuyện tốt như vậy?
Bùi Lăng vui mừng, sợ sau khi Ngô Đình Hi cất đi, hệ thống không thể thu nhận sử dụng nữa, vội vàng nói:
- Hóa ra đây là ngọc giản, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, Ngô đạo hữu, xin hỏi phải sử dụng loại ngọc giản này thế nào?
Ngô Đình Hi ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra vẻ mất tự nhiên:
- Chờ ta chạy thoát, chắc chắn Ngô mỗ sẽ dạy ngươi, sao nào, ngươi không tin Ngô mỗ sao?
- Không không không, Ngô đạo hữu hiểu lầm.
Bùi Lăng vắt hết óc kéo dài thời gian.
- Chỉ là ta chưa từng thấy ngọc giản... Đúng rồi, Ngô đạo hữu, ngươi cảm thấy sau khi chúng ta chạy ra khỏi Nguyên Mỗ Sơn, nên đi về hướng nào thì phù hợp hơn? Thật không dám giấu giếm, ta đã lớn như vậy, vẫn chưa rời khỏi Lộc Tuyền Thành, nếu cần trốn xa vạn dặm, thật sự không biết nên đi về hướng nào?
Ngô Đình Hi thấy hắn không hỏi việc ngọc giản nữa, thầm thở phào, vừa cất ngọc giản vừa thuận miệng nói:
- Đến lúc đó đi hướng tây trước... Ngô mỗ sẽ nói cho ngươi biết sau.
Bùi Lăng nhìn động tác của hắn, trong lòng nóng như lửa đốt, đang muốn lấy lý do để hắn cất ngọc giản chậm một chút, cũng may lúc này hệ thống “leng keng” một tiếng:
- Hoàn tất thu nhận sử dụng công pháp xa lạ, mời ký chủ đặt tên!
- Cứ gọi là Vô Danh công pháp.
Lúc này Bùi Lăng đâu còn tâm trạng đặt tên, tùy ý đuổi hệ thống đi, nói với Ngô Đình Hi:
- Được, ta quen Nguyên Mỗ Sơn này, Ngô đạo hữu cứ yên tâm, ta nhất định đưa ra ngoài ngươi bình an!
Ngô Đình Hi nghe vậy, hơi mỉm cười, yếu ớt nói:
- Vậy ngươi nhanh lên, nếu không Trịnh Kinh Sơn tự mình đuổi tới, sẽ không nói được gì nữa. Đúng, bây giờ thương thế của Ngô mỗ nặng nề, chỉ sợ còn phải làm phiền ngươi giúp một tay.
- Ngô đạo hữu yên tâm.
Đúng lúc Bùi Lăng khôi phục chút sức lực, giãy giụa chậm rãi đứng dậy, thở dốc nói.
- Bây giờ mọi người là người một nhà, việc của Ngô đạo hữu là việc của ta.
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, hơi hoạt động tay chân, cảm thấy trong thời gian ngắn cũng không có vấn đề lớn, không chút do dự xoay người chạy đi!
Ngô Đình Hi:
- ?!
Trên mặt hắn thoáng qua vẻ tàn nhẫn và kinh ngạc, vội vàng vận sức bày chiêu Ngũ Độc Chỉ, đứng dậy đuổi theo.
Bùi Lăng chậm rãi chạy từng bước trong lối đi xa lạ tối đen, âm thầm cầu nguyện thương thế của Ngô Đình Hi nặng hơn chút, hoặc là e ngại Trịnh Kinh Sơn không dám đuổi theo, nhưng lại không như mong muốn, chưa chạy được bao lâu đã nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng.
- Ngô đạo hữu, ta đi tìm người cứu ngươi, ngươi bị thương nặng như vậy, đừng di chuyển thì hơn!
Ánh mắt hắn lóe lên, quay đầu nói một câu, chạy nhanh hơn.
Ngô Đình Hi cười lạnh:
- Ngô mỗ giống đồ đần sao? Khá lắm tiểu tử, tuổi còn nhỏ đã hèn hạ ngoan độc thế này, đúng là chó săn của Trọng Minh Tông!
Bùi Lăng không cần phải nhiều lời nữa, cắm đầu lao nhanh.
Nhưng sau một lát, hắn phát hiện phiền phức: Phía trước có ngã rẽ!
Trong lúc nguy cấp, Bùi Lăng không rảnh suy nghĩ nhiều, tùy ý chọn một ngã rẽ thông gió để chạy vào, ai ngờ chưa chạy được bao lâu, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười lạnh của Ngô Đình Hi.
Chẳng mấy chốc hắn đã hiểu được lý do: Chưa chạy vào ngã rẽ này được bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện vách núi!
Trước đó cảm giác có gió, là gió thổi vào từ mấy lỗ thủng không lớn hơn nắm đấm là bao.
Đây là đường chết!
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, nhanh chóng xoay người, trên mặt Ngô Đình Hi đầy vẻ trêu tức đuổi theo, đầu ngón tay lóe lên tia sáng xanh, cười gằn nói:
- Chạy đi, sao ngươi không chạy?
Không đợi Bùi Lăng trả lời, Ngô Đình Hi đã điểm vào mi tâm của hắn!