Ngay sau đó, Bùi Lăng nghiêng người đè xuống, trong ánh mắt đang trợn to như sắp phun ra lửa của Lệ tiên tử...
Lúc này tâm trạng của hắn rất tuyệt vọng: Lão tử còn giữ được thân phận người trong cẩu đạo sao???
Ngay lúc chiếc giường trong tịnh xá đang lay động, Trịnh Kinh Sơn vội vàng quay về Bùi phủ, hắn đến chính đường tìm Bùi Tuyên:
- Tìm được Ngô Đình Hi rồi sao?
Người đâu? Đồ đâu?
- Trịnh đạo hữu đừng vội.
Bùi Tuyên đang nói chuyện với một phụ nhân, nghe vậy vội nháy mắt với phụ nhân kia, mỉm cười đứng dậy đón, giải thích.
- Ngô Đình Hi đã bỏ mình, về phần đồ vật, vừa nãy theo lời nói của con cháu tệ gia, Lệ tiên tử tự mình đi một chuyến, đã thu hồi lại.
Hắn sợ Trịnh Kinh Sơn quên hứa hẹn trước đó.
- Chỉ là sau khi Lệ tiên tử trở về đã đến thẳng Bích Ngô Viện, cũng không nhắc đến việc Thối Cốt Đan...
- Nơi này là năm mươi viên Thối Cốt Đan.
Trịnh Kinh Sơn nghe vậy, tiện tay ném ra một cái bình ngọc, nói.
- Ta đi gặp sư tỷ.
Liền quay người đi mất.
- Gia chủ, cái này là do Bùi Lăng nhà chúng ta lấy được.
Phụ nhân kia đảo mắt, vội vàng đi tới nhắc nhở.
- Lúc phân chia đừng quên chia cho Đồ nhi nhiều một chút.
Bùi Tuyên cất kỹ bình ngọc, khẽ nói:
- Ngươi đã nhắc đến Bùi Lăng, ta gọi ngươi đến đây cũng vì nói việc này. Những năm qua ngươi dạy bảo hài tử này thế nào vậy? Vào lúc mấu chốt lại không biết cân nhắc cho gia tộc! Hắn còn có cơ hội gặp mặt Lệ tiên tử một lần, ngươi đi nói với hắn một câu, để hắn bớt nghĩ cho bản thân, nghĩ đến Bùi gia nhiều hơn! Hắn là con cháu Bùi thị, Bùi gia tốt, chẳng lẽ không có chỗ tốt cho hắn sao?
Phụ nhân kia là kế mẫu của Bùi Lăng, nghe vậy đôi mắt sáng lên:
- Lệ tiên tử có ban thưởng gì cho Bùi Lăng không?
- Ta cũng không biết.
Bùi Tuyên từ tốn nói.
- Ta đường đường là gia chủ, chẳng lẽ còn đi ngấp nghé đồ vật của con cháu hậu bối?
- Ta đã biết.
Phụ nhân cười lạnh, nói.
- Gia chủ yên tâm, nếu Bùi Lăng tự giấu giếm riêng, ta sẽ để hài tử kia hiểu chuyện. Chỉ là, ta tốn nhiều sức như vậy, Đồ nhi nhà ta…
Bùi Tuyên gật đầu:
- Ta sẽ để Hồng Niên dạy bảo hắn nhiều hơn.
Trong lúc bọn họ bàn bạc, Trịnh Kinh Sơn đã trở lại Bích Ngô Viện, vội vàng muốn đi gặp sư tỷ, chỉ là chưa đến gần đã nghe được tiếng chuông gió vang đội ở tịnh xá, sóng âm cuồn cuộn khiến Trịnh Kinh Sơn choáng váng, hắn biết pháp bảo bản mệnh của sư tỷ rất lợi hại, không dám tới gần, chỉ đứng ở đằng xa khom người nói:
- Sư tỷ?
Một lát sau trong tịnh xá không có đáp lại, ngược lại đầu lâu trên chuông gió càng ngày càng bực bội, tất cả hồn phách đang gào thét chạy loạn, dao động bất an.
Trịnh Kinh Sơn gắng gượng chống đỡ một lát, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực như muốn nôn ra máu, hắn không chịu được, hơi do dự nói.
- Sư đệ tạm thời cáo lui, chờ chút nữa lại đến lắng nghe sư tỷ phân phó.
Sau khi lùi lại, cách xa tịnh xá, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trở về phòng của mình.
Chỉ là mới tới cửa đã cảm thấy không thích hợp: sao cánh cửa này lại mở rộng như vậy?
Bởi vì sư tỷ không thích bị làm phiền, sau khi hắn vào Bích Ngô Viện đã đuổi tất cả hạ nhân đi, chỉ có lúc mình rời đi mới để bọn họ sắp xếp lại đình viện, nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ vào phòng.
Trên dưới Bùi phủ cũng không có can đảm chống lại lệnh của hắn.
Trước khi hắn rời đi, rõ ràng đã đóng cửa lại, vậy cửa mở là chuyện gì xảy ra?
Trịnh Kinh Sơn bắt đầu đề phòng, bấm pháp quyết rồi mới chậm rãi đi vào bên trong, kết quả vừa đi vào đã bị mùi hôi thối phả thẳng vào mặt đến ngã ngửa.
Hắn không dám sơ suất, nhanh chóng tìm kiếm một vòng, xác định không có ai, lúc này mới cẩn thận nhìn về vị trí phát ra mùi hương khác thường.
Với kinh nghiệm của Trịnh Kinh Sơn, chẳng mấy chốc đã nhận ra có người tu luyện trong phòng của hắn, lúc đột phá cảnh giới đã để lại mùi vị khác thường và dấu vết này, không khỏi giận tím mặt!
Hắn quát hỏi Diễm Cốt La Sát Đồ:
- Lúc ta không ở đây, là ai xâm nhập?
Hơn trăm mỹ nhân trong Diễm Cốt La Sát Đồ cùng nhau che miệng cười trộm, trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng “hì hì” không dứt ở trong phòng, như xa như gần, như thật như ảo… Trịnh Kinh Sơn lại nghiêng tai lắng nghe, không ngừng gật đầu, một lát sau trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn:
- Chỉ là con cháu chi nhánh của Bùi thị lại có gan càn rỡ như vậy! Chỉ làm đồ ăn thì quá dễ dàng cho hắn! Các ngươi chờ, ta đi lột da hắn.
Nói xong, cũng không quan tâm việc nghỉ ngơi, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vào lúc này, tiếng chuông gió dồn dập trong tịnh xá ở hậu viện Bích Ngô Viện đột nhiên dừng lại!
Chợt vang lên như tiếng mưa nặng hạt đánh vào chuối tây.
Trên giường, có lẽ là vì công pháp Vô Danh, lúc đầu trong lòng Bùi Lăng tràn đầy sợ hãi, theo hệ thống tu luyện từng lần một, sự kích thích trên giác quan khiến hắn dần không quan tâm chuyện khác, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào việc tu luyện.
Cùng lúc đó, có một luồng lực lượng kỳ dị không ngừng rót vào toàn thân, không những vết thương tạo ra khi hắn và Ngô Đình Hi đánh nhau nhanh chóng khỏi hẳn, thậm chí ngay cả Luyện Khí tầng ba vừa đột phá cũng đang tăng trưởng mạnh mẽ.
Bùi Lăng triệt để trầm mê, hoàn toàn không thấy ánh mắt hoảng sợ lại phẫn nộ của Lệ tiên tử ở dưới người, chỉ biết hưởng thụ khoái cảm.
Theo hắn tu luyện, sát ý trong mắt Lệ tiên tử đột nhiên xuất hiện dao động và bối rối.
Mặc dù chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, trong lòng nàng lại dấy lên sóng lớn, đáy mắt càng lửa giận ngập trời!
Chỉ là bây giờ Bùi Lăng đã hồn nhiên quên mình, hoàn toàn không để ý.
Nửa ngày sau, tiếng chuông gió ngoài phòng dần trầm thấp, cuối cùng bên tai Bùi Lăng cũng “leng keng” một tiếng:
- Lần tu luyện này đã hoàn thành, cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao!
Trong nháy mắt hắn đã khôi phục quyền khống chế thân thể, cũng tỉnh táo lại từ trong việc tu luyện, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn chém thành muôn mảnh của Lệ tiên tử.
Bùi Lăng:
- …
Không kịp giải thích, trốn nhanh!
Lập tức! Lập tức! Ngay bây giờ!
Ngay vào lúc này, ngoài phòng lại truyền đến một trang tiếng bước chân, theo đó là giọng nói của Trịnh Kinh Sơn:
- Sư tỷ, Bùi Lăng to gan lớn mật, lại nhân lúc ta ra ngoài, chui vào phòng ta trộm đạo, bây giờ người này đã chạy trốn… Nếu tạm thời sư tỷ không có phân phó gì, ta dự định tự mình đi một chuyến, rút gân lột da hắn để răn đe!
Bùi Lăng: con mẹ nó???