Trong phòng, Bùi Lăng sắp hít thở không thông!
Ở ngoài phòng, Trịnh Kinh Sơn cũng vô cùng lo lắng, vì sao nãy giờ sư tỷ không nói gì?
Là quá tập trung nghiên cứu ngọc giản, hay không thèm để ý đến ta?
Vào lúc này, hắn càng hận Bùi Lăng thấu xương.
Dù sao Trịnh Kinh Sơn nghĩ, gần đây việc duy nhất mà hắn chọc sư tỷ tức giận, cũng chỉ có thân là đệ tử nội môn của Trọng Minh Tông, lại để đệ tử Bùi thị đoạt trước trong chuyện tìm kiếm Ngô Đình Hi.
Chắc hẳn lúc Bùi Lăng cầm đồ đến tìm sư tỷ, trong lòng sư tỷ càng khẳng định hắn là một phế vật.
Không có sự cho phép của Lệ tiên tử, Trịnh Kinh Sơn không dám tự tiện rời đi, nhưng nghĩ tới Bùi Lăng không chỉ hại hắn xấu mặt trước sư tỷ, còn vụng trộm vào phòng hắn tu luyện, nếu cứ thả hắn cao chạy xa bay như vậy, sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
Do dự một lát, ngay lúc hắn tiến lùi không xong, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng quen thuộc, xen lẫn sự tức giận như lần đầu gặp mặt:
- Cút!
Dù Trịnh Kinh Sơn kiêng kị Độc Lâu Phong Linh không dám tới gần tịnh xá, cũng bị tiếng quát này chấn đến khí huyết hỗn loạn, hắn ổn định tâm thần mới cúi đầu nói:
- Vâng. Vậy ta đi một lát sẽ trở lại.
Trong tịnh xá, Bùi Lăng cứng đờ nhìn Lệ tiên tử chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, váy của nàng đã bị hệ thống thao túng cơ thể Bùi Lăng xé nát, lúc này trên cơ thể trắng mịn không một mảnh vải đầy dấu vết để lại khi song tu, trên giường ẩn hiện mấy điểm đỏ thắm, tình cảnh này xen lẫn với khí chất vốn sắc bén cao ngạo, thoạt nhìn vừa thánh khiết vừa sa đọa, cực kỳ lẳng lơ.
Chỉ là lúc này khuôn mặt của Lệ tiên tử lạnh lẽo, trong mắt lửa giận ngút trời, lạnh lùng nhìn về phía Bùi Lăng.
Bùi Lăng bình tĩnh nhìn nàng.
Không có cách nào... Bây giờ hắn không biết mình nên thể hiện ra biểu cảm gì khi đối mặt với vị tiên tử này?
Lệ tiên tử nhìn chằm chằm Bùi Lăng một lát, bỗng nhiên vỗ xuống một chưởng!
Lông tóc cả người Bùi Lăng dựng đứng, tưởng mình chắc chắn phải chết, ai biết ngay lúc chưởng phong sắp chạm đến khuôn mặt hắn, đột nhiên nghiêng một cái, đập một cái bàn nhỏ cách đó không xa thành bột mịn.
Sau đó, Lệ tiên tử nổi trận lôi đình, liên tục xuất chưởng đánh về phía đủ loại vật dụng được Bùi gia lựa chọn tỉ mỉ bày trong tịnh xá, bao quát cái giường cũng không may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Sau khi trút giận, cuối cùng nàng cũng hơi tỉnh táo lại, đứng dậy, chỉ là vừa đứng lên đã vô thức nhíu mày, bước chân hơi cứng đờ, sau đó một luồng linh lực nâng đỡ toàn thân, nàng lạnh lùng nghiêng đầu lườm Bùi Lăng.
Thời điểm Bùi Lăng tưởng Lệ tiên tử muốn nói gì đó, nàng chợt xoay người đi vào phòng trong.
Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nước tí tách như đang tắm rửa.
Bùi Lăng đứng tại chỗ, không dám thở mạnh.
Hắn không biết vì sao Lệ tiên tử không giết hắn, không dám hỏi cũng không dám chạy, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Lệ tiên tử người đẹp tốt bụng, tha cho mình một lần...
Lúc này, hắn mới chú ý tới, bảng đánh giá của hệ thống vẫn lơ lửng ở trước mặt hắn.
- Con mẹ nó ngươi còn có mặt mũi muốn khen ngợi năm sao?!
Bùi Lăng lập tức nổi trận lôi đình nghĩ.
- Nếu lão tử có thể gỡ cài đặt, sẽ để ngươi cút trong vài phút! Gỡ cài đặt, ngươi có nghe thấy không! Con mẹ nó lần nào ngươi không gây sự thì không tu luyện?! Hai lần trước Trịnh Kinh Sơn và Ngô Đình Hi đều để lão tử chạy thoát, ngươi rất thất vọng, dứt khoát làm một vố lớn muốn hại chết lão tử?!
Mắng rồi lại mắng, đột nhiên Bùi Lăng hoảng sợ, may là công pháp song tu chứ không phải Quỳ Hoa Bảo Điển!
- Leng keng!
Hệ thống máy móc nói.
- Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài, một khóa ủy thác, không lo tu luyện, hoàn thành giấc mộng phi thăng của ngài! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao!
Bùi Lăng nôn ra máu:
- Cút! Ngươi mẹ nó lập tức cút ngay cho lão tử!!!
Hắn chửi ầm lên.
- Lão tử lấy được hệ thống thiểu năng gì vậy hả! Còn muốn khen ngợi năm sao?! Ngươi cút!!! Lão tử cho ngươi đánh giá kém một sao còn ngại nhiều!!!
Nói xong, hắn không chậm trễ chút nào trở tay cho một cái khen ngợi một sao, nhưng lại ấn nhầm năm sao.
- Leng keng!
Có thể là vì cho khen ngợi, hệ thống không im như hai lần cho đánh giá kém một sao trước đó, lại phát ra tiếng nhắc nhở.
- Cảm ơn ký chủ nghiêm túc đánh giá.
Ngay sau đó, tình cảnh đáng sợ lại xuất hiện lần nữa!
Hệ thống:
- Leng keng! Kiểm tra ký chủ cho khen ngợi năm sao, hệ thống tặng miễn phí một viên Dưỡng Nguyên Đan.
Bùi Lăng:
- Má ơi?!
Còn chưa kịp suy nghĩ, hệ thống đã nhanh chóng khống chế cơ thể hắn, nhanh chân đi về phía trước, tìm được một cái hầu bao nền đen, hoa văn bạc trong đống váy áo bị xé nát của Lệ tiên tử, sau khi mở ra lấy một cái bình ngọc, quyết đoán đổ ra một viên đan dược duy nhất trong đó, nắm chặt trong tay, sau đó tùy ý ném hầu bao đi:
- Leng keng! Hoàn tất tặng Dưỡng Nguyên Đan, cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một khóa ủy thác, không lo tu luyện, hoàn thành giấc mộng phi thăng của ngài!
Bùi Lăng trợn mắt hốc mồm!
Sau khi ngủ với Thánh Nữ tương lai còn trộm đồ của Thánh Nữ tương lai ban thưởng cho lão tử???
Đây là hệ thống cặn bã đến mức nào mới làm ra được việc này???
Hắn vội vàng nhân lúc Lệ tiên tử còn chưa đi ra, nhặt cái hầu bao lên, muốn trả Dưỡng Nguyên Đan lại.
Nhưng ngay lúc hắn vừa mở hầu bao, chưa lấy bình ngọc trong đó ra, tiếng nước ở phòng trong đột nhiên ngừng lại.
Bùi Lăng giật mình, theo bản năng đóng hầu bao, nhét xuống dưới bộ quần áo rách nát.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lệ tiên tử để nguyên mái tóc dài hơi ướt, đổi sang một bộ váy lụa mỏng màu đen có kiểu dáng khác biệt vội vàng đi ra.
Nàng lạnh lùng không nhìn Bùi Lăng, mà đi thẳng đến bộ váy vừa bị xé nát, bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Bùi Lăng:
- ...
Lệ tiên tử nhanh chóng tìm được cái hầu bao bị hắn giấu đi, sau khi mở ra lấy bình ngọc ở bên trong, khẽ đổ xuống lại không có gì hết. Điều này khiến khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nàng thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bình ngọc suy nghĩ.
Bùi Lăng nhìn mà nín hơi ngưng thần, hai mắt đảo loạn, suy nghĩ cũng sắp trì trệ.
Kể từ lúc hệ thống trả lại quyền khống chế cơ thể, viên Dưỡng Nguyên Đan duy nhất kia vẫn đang bị hắn nắm chặt trong tay...
Cũng may lúc này chuông gió dưới mái hiên đột nhiên không gió mà bay, phát ra vài tiếng giòn vang.
Bùi Lăng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, sau khi hoảng hốt, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Đột nhiên Lệ tiên tử nhìn về cửa, trong mắt nổi lên sát khí nhàn nhạt!
- Sư tỷ.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, lại là Bùi Hồng Niên lo lắng không yên thử dò nói.
- Xin hỏi sư tỷ, tiếp theo còn muốn ở lại tệ phủ mấy ngày nữa không? Trịnh sư huynh đã đuổi theo đến mấy chục dặm ngoài thành, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện...
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Lệ tiên tử lạnh lùng cắt ngang:
- Trịnh Kinh Sơn!
- ... Hồi bẩm sư tỷ, ta ở đây.
Bùi Hồng Niên lập tức ngậm miệng, sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trịnh Kinh Sơn đứng sau lưng Bùi Hồng Niên vô cùng cẩn thận nói.
- Sư tỷ, mặc dù lúc Ngô Đình Hi trốn vào Nguyên Mỗ Sơn đã bị trọng thương, nhưng dù sao cũng là đệ tử của La trưởng lão, Bùi Lăng chỉ là Luyện Khí tầng ba, lại có thể tìm ra đánh giết hắn trước tất cả mọi người, còn lấy đi công pháp ngọc giản, chỉ sợ không đơn giản.
- Ta nghĩ, biết đâu trên cơ thể người này còn có bí mật gì đó, cho nên tự mình đuổi bắt hắn, cũng không phải vì hả giận...
Mãi không đợi được câu trả lời của Lệ tiên tử, giọng điệu của Trịnh Kinh Sơn càng lo lắng hơn.
- Cho nên xin hỏi sư tỷ, có thể cho ta thời gian ba ngày, tìm hắn ra, lại nghiền xương thành tro hay không?
Bùi Lăng không dám lên tiếng, nhìn trộm Lệ tiên tử.
Lệ tiên tử mặt không biểu tình, đột nhiên bấm tay một cái, đánh văng cửa lớn tịnh xá, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, vốn Trịnh Kinh Sơn ép Bùi Hồng Niên tới dò đường, đang sợ hãi vì bị Lệ tiên tử nói toạc ra, thấy sư tỷ đi ra mới hơi thả lòng, còn tưởng sư tỷ định hỏi rõ chi tiết, thế là bước nhanh về phía trước muốn nói chuyện, lại ngạc nhiên thấy Bùi Lăng do dự đứng bên trong cánh cửa.
- Khá lắm Bùi Lăng! Ngươi lại dám can đảm đến quấy rầy sư tỷ?!
Trịnh Kinh Sơn giật mình, vội vàng nói với Lệ tiên tử.
- Sư tỷ, người này lời lẽ giả dối...
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Lệ tiên tử đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn.
Mặc dù nàng bị trọng thương chưa lành, nhưng một tát này lại đánh Trịnh Kinh Sơn bay ngược, không có sức đánh trả đập mạnh vào tường sân.
Trượt xuống từ bức tường bị nứt, há mồm phun ra hai cái răng, không quan tâm gò má sưng húp, sợ hãi nhìn về phía Lệ tiên tử, vẻ hốt hoảng lại mờ mịt.
Vốn Bùi Hồng Niên đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không biết tại sao Bùi Lăng lại ở đây, lúc này đâu dám lên tiếng nữa?
Thậm chí nhìn từ góc độ của Bùi Lăng, vị công tử Bùi thị, được công nhận là thiên tài xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi này lại run rẩy như muốn chạy đi.
Lệ tiên tử không để ý đến bọn họ, không biết từ đâu lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng mặc ngọc, bắt pháp quyết, thuyền nhỏ lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc thuyền lâu cao ba tầng, lơ lửng giữa không trung.
Độc Lâu Phong Linh không cần Lệ tiên tử thao tác, chủ động bay xuống phát ra một chuỗi tiếng vang êm tai, trong lúc Bùi Lăng còn hoảng hốt đã thấy nó treo ở dưới mũi thuyền.
Lệ tiên tử đi lên trước, vung tay áo một cái, lạnh giọng phân phó:
- Hồi tông!
Bùi Lăng thở phào, đang hy vọng mọi người đi hết mình cũng tiện giấu Dưỡng Nguyên Đan đi, ai biết sau khi Bùi Hồng Niên đỡ Trịnh Kinh Sơn đi cà nhắc lên thuyền, thuyền lâu lại không nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Bùi Lăng đang buồn bực, đã thấy Trịnh Kinh Sơn sợ run, chợt quay đầu nhìn về hắn quát lớn:
- Đồ khốn! Còn ngẩn ngơ cái gì? Nhanh cút lên đây!