Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 12: Chương 12: Có vài người khúm núm…




Sau một lúc lâu, thuyền lâu mặc ngọc hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi Lộc Tuyền Thành.

Lần đầu tiên Bùi Lăng được cảm nhận phi hành ở thế giới này, lại không hề có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, mà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng trên boong thuyền, cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn.

Trước khi ra khỏi thành, Lệ tiên tử đã phất tay áo đi vào khoang thuyền, ba người còn lại hai mặt nhìn nhau một lát, trên trán Trịnh Kinh Sơn hiện ra một vòng sát khí, trầm giọng quát:

- Ai cho ngươi lá gan dám xông vào chỗ ở của ta!

- ...

Bùi Lăng vắt hết óc nghĩ lý do: Mẹ nó, ta cũng không muốn, ngươi tin không?

Trịnh Kinh Sơn thấy hắn không trả lời, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nếu lúc trước hắn hỏi không hỏi, đã trực tiếp đánh qua một chưởng.

Dù sao Bùi Lăng là do sư tỷ mang lên thuyền, nhưng lại không biết sư tỷ có tính toán gì với hắn không...

Suy nghĩ của hắn đảo quanh, đột nhiên ý thức được một chuyện, nói:

- Vì sao ấn ký của Diễm Cốt La Sát Đồ biến mất rồi?! Là sư tỷ ra tay?

Bùi Lăng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, tu vi của mình đột nhiên tăng lên, bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn.

Hắn lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Bùi Hồng Niên lại kêu lên trước:

- Luyện Khí tầng bốn?!

Trịnh Kinh Sơn không biết nội tình của Bùi Lăng, nhưng Bùi Hồng Niên là thiếu chủ Bùi thị, bị đưa vào Trọng Minh Tông từ nhỏ, mỗi khi về nhà luôn có trách nhiệm chỉ điểm người cùng thế hệ, sao lại không biết mấy ngày trước hắn hồi phủ, Bùi Lăng mới chỉ Luyện Khí tầng hai.

Tính toán thời gian, còn chưa đầy một tháng, vị tộc đệ này lại im hơi lặng tiếng liên tục tăng hai tầng?

- Ừm?

Trịnh Kinh Sơn nghe Bùi Hồng Niên nói, lập tức nghĩ tới điều gì, nhanh chóng kiểm tra vật tùy thân một chút, chợt thay đổi sắc mắt: Thiếu mất mười viên Thối Cốt Đan!

Thối Cốt Đan là đan dược phù hợp với Đoán Cốt Quyết, bình thường sau mỗi lần sẽ dùng một viên, bây giờ đột nhiên thiếu mấy mười viên, điều này cũng có nghĩa Bùi Lăng không chỉ chui vào phòng hắn tu luyện một lần, mà ít nhất là mười lần.

Bùi Hồng Niên chỉ là một con chó dưới tay hắn, không, toàn bộ Bùi gia chỉ là con chó ở trước mặt hắn, Bùi Lăng lại không hề nổi bật ở Bùi gia, còn không có cả tư cách đến gần Bích Ngô Viện.

Kết quả tiểu tử này mặt ngoài khúm núm, lại tự tiện xông vào chỗ ở của hắn, trộm đan dược của hắn, tu luyện trong phòng của hắn, còn ngồi ngay trước mặt Diễm Cốt La Sát Đồ... Không phải một lần hai lần, mà là mười lần!!

Vào lúc này, Trịnh Kinh Sơn lại có cùng suy nghĩ với đồng môn Ngô Đình Hi đã chết trước đó: Hiện tại tu sĩ hoang dã đã đến mức đánh cược tính mạng chỉ vì mười viên Thối Cốt Đan sao?!

Hay vì đám đệ tử đại tông môn bọn họ luôn ở trong tông môn, an nhàn quá lâu, lại dần mất đi lòng tranh đấu với đại đạo, không thể giác ngộ đạo lý không tiến ắt lùi?

Sau khi hắn suy nghĩ rõ ràng, lại thay đổi cách nhìn với Bùi Lăng.

Dù sao dưới sự truyền bá tư tưởng mạnh được yếu thua, mặc dù Trịnh Kinh Sơn cảm thấy hành động lần này của Bùi Lăng là được không bù mất, chỉ là tu vi từ Luyện Khí tầng hai đến Luyện Khí tầng bốn, căn bản không cần đánh đổi bằng mạng sống, nhưng hành động không từ thủ đoạn theo đuổi thực lực này, lại không bàn mà hợp với chân ý của đại đạo.

Dũng khí hơn người, tuổi không lớn lắm, tàn nhẫn với tộc nhân cũng tàn nhẫn với bản thân, xuất thân nghèo khó... suy nghĩ của Trịnh Kinh Sơn thay đổi thật nhanh, không, nếu chỉ thế e rằng còn chưa đủ lọt vào mắt sư tỷ.

Sư tỷ này của hắn là chân truyền của Trọng Minh Tông, chuẩn Thánh Nữ, mặc dù Trịnh Kinh Sơn thấy Bùi Lăng này cũng được tính là một nhân tài tạm được, nhưng hắn sao có thể so sánh với tầm mắt của Lệ tiên tử?

Nghĩ đến đây, Trịnh Kinh Sơn thu lại sắc mặt giận dữ, nhìn chằm chằm Bùi Lăng, trở tay lấy một thanh cốt đao trong túi trữ vật.

Thanh cốt đao kia dài khoảng bốn mét, toàn thân trắng như tuyết, chỉ là ở giữa như có một đạo huyết tuyến còn chưa ngưng kết, tươi đẹp ướt át, chuôi đao khắc một bức tranh ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hình dáng cắn nuốt người, vừa xuất hiện đã nghe một tràng tiếng quỷ khóc sói tru mơ hồ, vô cùng quỷ dị!

Bùi Lăng thấy thế không khỏi cảnh giác, thấy Trịnh Kinh Sơn không định ra tay, ngược lại đảo ngược chuôi đao, chỉ dùng hai ngón tay nắm mũi đao, chậm rãi nói:

- Lần này truy nã Ngô Đình Hi, các ngươi đã bỏ ra rất nhiều sức lực. Mặc dù đã ban thưởng 50 viên Thối Cốt Đan, nhưng đến nay hai người các ngươi chưa có thu hoạch gì! Thánh Tông luôn thưởng phạt phân minh, như vậy đi, ta chỉ dùng hai phần lực, các ngươi lần lượt đi lên, ai có thể rút đao từ giữa ngón tay của ta, ta thưởng chuôi Yếm Sinh Đao này cho người đó.

- Đa tạ Trịnh sư huynh!

Trước đó Bùi Hồng Niên vẫn không chú ý Bùi Lăng, vừa chú ý lại phát hiện bây giờ tộc đệ này bằng tu vi với mình, trong lòng vừa ao ước vừa ghen ghét, ngay lúc tâm trạng phức tạp, nghe vậy không nhịn được vui mừng.

- Sư huynh hào phóng rộng rãi, sư đệ khắc sâu trong lòng!

Hắn không chút nghĩ ngợi đi ra phía trước, hai tay nắm chuôi đao, dùng lực kéo một cái.

Yếm Sinh Đao không nhúc nhích tí nào.

Vẻ mặt Bùi Hồng Niên nghiêm nghị, thở sâu, khí huyết toàn thân lưu chuyển, điều động toàn bộ tu vi Luyện Khí tầng bốn, lại toàn lực kéo chuôi đao... nhưng vẫn không nhúc nhích!

Liên tiếp mấy lần, đầu ngón tay Trịnh Kinh Sơn chưa từng lay động một chút, Bùi Hồng Niên xấu hổ lại không cam lòng, còn muốn thử một lần nữa, Trịnh Kinh Sơn lại mất kiên nhẫn:

- Thôi được rồi, thực lực của ngươi không đủ, lui xuống đi.

Nói xong, hắn nhìn về phía Bùi Lăng.

Mặc dù Bùi Lăng không biết vì sao Trịnh Kinh Sơn đột nhiên nhân nhượng, còn lấy ra Yếm Sinh Đao ban thưởng, nhưng vào lúc này, hắn đâu có cơ hội từ chối?

Nhưng đang muốn tiến lên, đột nhiên giật mình.

Trước đó cánh tay trái trúng Ngũ Độc Chỉ của Ngô Đình Hi, tổn thương sâu đến tận xương, mặc dù đã giải độc, sau khi song tu cũng đã khá hơn nhiều nhưng chưa khỏi hẳn. Tay phải không bị tổn thương, vấn đề là hắn đang nắm chặt viên Dương Nguyên Đan trộm từ chỗ Lệ tiên tử trong tay phải!

Làm sao bây giờ?

Trịnh Kinh Sơn thấy hắn chần chờ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Trước đó Bùi Lăng này phụng lệnh gia chủ, lúc đến chính đường Bùi phủ còn ngoan ngoãn cúi đầu, kính cẩn nghe theo sự điều khiển của hắn, bây giờ lại dám do dự, chắc thấy được sư tỷ coi trọng, cố ý làm bộ làm tịch?!

Nếu như vậy, kẻ này cũng chỉ đến thế mà thôi.

- Bùi Lăng lớn mật!

Bùi Hồng Niên đang mất mát, thấy thế cũng đảo mắt quát.

- Trịnh sư huynh ban thưởng lại chậm chạp không tiến, chẳng lẽ ngươi không vừa mắt chuôi Yếm Sinh Đao này?!

Mẹ nó, thế giới tu chân cũng chơi cung tâm kế, lão tử nhớ kỹ ngươi!

Còn có hệ thống gân gà này!

Lão tử không nên cho tên thiểu năng này khen ngợi năm sao!!!

Trong lòng Bùi Lăng thầm mắng, hệ thống “tặng” Dưỡng Nguyên Đan có lai lịch quá mẹ nó ngạt thở, lúc này chỉ có thể kiên trì đưa tay trái ra nắm lấy Yếm Sinh Đao.

Vào thời khắc này, tia sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm.

Bùi Lăng khẽ giật mình, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh lại không thấy sắc trời bị che đậy, đang nghi ngờ lại phát hiện trên boong tàu đột nhiên bốc lên hắc vụ nhàn nhạt.

Hắc vụ kia xuất hiện đột ngột, nhanh chóng tràn ra, chẳng mấy chốc đã leo đến bên eo ba người, một cảm giác lạnh lẽo như đánh sâu vào linh hồn.

Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên đang cố gắng chịu đựng, cũng không nhịn được hàm răng run rẩy.

Ngay lúc hai huynh đệ hoảng sợ, hắc vụ dao động mãnh liệt như nhận được sự triệu tập, nhanh chóng tràn về phía cách ba người không xa, hình thành một cột sương mù cao mười mấy mét, khí thế như rồng!

Ngay sau đó, cột sương mù ầm vang đổ sụp, hai nữ tử mặc cung trang hơi mờ ảo đột nhiên xuất hiện.

Nữ tử bên trái mái tóc búi cao, cài một cây hoa trâm, vẻ ngoài xinh đẹp, sắc mặt trắng bệch; nữ tử bên phải trông dáng vẻ như mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp thanh nhã, hai búi tóc xoắn ốc có chuỗi ngọc cố định, mấy cánh bướm màu u lam nhẹ nhàng quanh quẩn, lúc cánh bướm nhẹ rung lên, có quang phấn màu xanh nhạt nhẹ nhàng vẩy xuống.

Hai nữ tử đều mặc áo tay rộng giống nhau, ống tay áo rủ xuống dưới gối lại hòa vào sương mù màu đen, toàn bộ lơ lửng trên boong tàu. Cả hai nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt không có con ngươi, chỉ có một mảnh màu mực sâu thẳm, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

- U Hồn thị nữ của sư tỷ...

Đôi mắt Trịnh Kinh Sơn co rụt lại, theo bản năng lộ ra mấy phần kiêng dè, gật đầu nói:

- Hiểu Nghê cô nương và Vụ Liễu cô nương cùng đến đây, là sư tỷ có dặn dò gì sao?

- Chủ nhân có lệnh, ra lệnh các ngươi tự vào khoang thuyền của mình nghỉ ngơi.

Nữ tử bên trái từ tốn nói.

- Có gì cần cứ lắc lục lạc trong phòng là được.

Trịnh Kinh Sơn vội hỏi:

- Sư tỷ nàng...

- Nữ tử bên phải che miệng cười khẽ, trong đôi mắt mực như lóe lên tia sáng xanh, cũng không thèm nhìn hắn một cái, dịu dàng thì thầm:

- Chủ nhân còn nói, trước khi đến tông môn, nếu không có việc lớn, bất kỳ ai cũng không được lên tầng cao nhất làm phiền.

Thấy Trịnh Kinh Sơn lập tức câm miệng, lúc này nàng mới hài lòng, liếc nhìn ba người, tò mò nói.

- Các ngươi đang làm gì?

- Hồi Vụ Liễu cô nương, Trịnh sư huynh đang kiểm tra chúng ta.

Bùi Hồng Niên ủ rũ cúi đầu giải thích mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, hai nữ tử nhìn nhau, Hiểu Nghê hứng thú:

- Nói vậy ngươi đã thất bại, bây giờ chỉ có thể nhìn tộc đệ này của ngươi?

Bùi Hồng Niên cười ngượng ngùng:

- Vâng.

Hiểu Nghê nghe vậy, như cười mà không phải cười nhìn về phía Bùi Lăng:

- Được, các ngươi tiếp tục đi, chúng ta xem trò vui.

Bùi Lăng bị cặp mắt sâu thẳm kia nhìn đến dựng tóc gáy, vội vàng cúi đầu, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh, tay phải của hắn còn nắm chặt viên Dưỡng Nguyên Đan mà chủ nhân của bọn họ đánh mất!

Bùi Lăng ép buộc mình tỉnh táo lại, hai nữ quỷ này muốn xem trò vui, có lẽ sau khi xem xong trò vui, sẽ không chú ý tới mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.