Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 13: Chương 13: Huyền Cốt Lăng Âm Chu.




Bùi Lăng ép buộc mình tỉnh táo lại, hai nữ quỷ này muốn xem náo nhiệt, có lẽ sau khi xem xong náo nhiệt, sẽ không chú ý mình.

Nghĩ vậy, lúc này hắn quyết định tùy tiện một chút rồi nhận thua.

Dù sao Yếm Sinh Đao có tốt, cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình. Lại nói Bùi Hồng Niên đột phá Luyện Khí tầng bốn từ lâu, vừa rồi dùng tất cả vốn liếng cũng không thể rung chuyển Yếm Sinh Đao chút nào, hiển nhiên hai phần thực lực của Trúc Cơ trung kỳ có cách biệt cực lớn với tu vi hiện tại của bọn họ.

Hắn vừa đến Luyện Khí tầng bốn, cần gì uổng phí sức lực?

Thế là Bùi Lăng đưa tay trái ra, bắt lấy chuôi Yếm Sinh Đao, làm ra tư thế vận sức.

Trịnh Kinh Sơn thấy thế không khỏi nhíu mày, tuy hắn dùng Yếm Sinh Đao chỉ vì thăm dò thực lực của Bùi Lăng, không phải thật lòng muốn ban thưởng nó, nhưng tu vi của đối phương chỉ mới đến Luyện Khí tầng bốn, dưới tình huống bình thường, toàn lực ứng phó cũng không thể rút Yếm Sinh Đao từ giữa ngón tay hắn, chứ đừng nói một tay.

Hơn nữa tay trái còn bị thương!

Nhưng còn chưa suy nghĩ xong, đột nhiên chuôi đao truyền đến một luồng lực lượng nằm ngoài dự đoán, Yếm Sinh Đao dịch về phía Bùi Lăng, suýt nữa trực tiếp rút ra.

Trịnh Kinh Sơn giật mình, ánh mắt nhìn Bùi Lăng cũng hơi thay đổi. Một tay, còn là tay bị thương, cùng là Luyện Khí tầng bốn lại có thực lực vượt xa Bùi Hồng Niên.

Không, tu sĩ Luyện Khí tầng bốn bình thường không thể có sức lực lớn như vậy!

Thì ra là thế, chẳng trách tiểu tử này lại được sư tỷ coi trọng!

Trong lòng hắn nghi ngờ, lại không chậm trễ tăng thêm sức kẹp lấy Yếm Sinh Đao. Không phải Trịnh Kinh Sơn không chơi nổi, lo lắng làm giả hoá thật ban thương Yếm Sinh Đao đi, mà bây giờ Bùi Lăng chỉ dùng tay trái bị thương rút đao, nếu hắn thành công, vậy mặt mũi của chủ mạch nội môn Trọng Minh Tông ở đâu?

Bùi Lăng không biết nội tình, hắn bất động thanh sắc liếc nhìn tay áo trái của mình, bởi vì vừa rồi dùng lực, làm vết thương vỡ ra, máu thấm ướt ống tay áo, nhìn thấy mà giật mình, mà Yếm Sinh Đao chỉ hơi nhúc nhích một chút, về sau thì tựa như bàn thạch không nhúc nhích tí nào... cảm thấy như vậy đã được rồi.

Nghĩ đến đây, hắn cố nhịn đau đớn, thở dốc mấy lần, giả vờ giống như kiệt lực, lui ra sau hai bước, quỳ xuống đất nói:

- Trịnh tiên sư công pháp thông huyền, huynh đệ tại hạ đều theo không kịp! Chuôi Yếm Sinh Đao này, tuyệt đối không phải huynh đệ chúng ta có thể khống chế, còn xin Trịnh tiên sư thu hồi.

Trịnh Kinh Sơn nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, đang định mở miệng, ai biết Hiểu Nghê trước đó còn nói mình chỉ xem náo nhiệt, bỗng nhiên thở dài nói:

- Trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu chỉ có thể có một phế vật, Bùi Hồng Niên đã chiếm danh ngạch này, vị công tử này, ngươi phải làm sao đây?

Bùi Lăng nghe vậy trong lòng trầm xuống, quả nhiên nữ quỷ kia nói tiếp.

- Không bằng để ta lột da ngươi, làm cái lồng đèn mới cho chủ nhân, cũng coi như có chút tác dụng?

Ngọa tào!

Ngươi ác độc như vậy, chủ nhân nhà ngươi có biết không?

Chủ nhân nhà ngươi còn không dám động lão tử đấy!

Bùi Lăng hít sâu, xiết chặt Dưỡng Nguyên Đan trong tay, cảm nhận được ác ý không che giấu chút nào của Hiểu Nghê, chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.

Hắn chỉ mới vào Luyện Khí tầng bốn, luận thực lực, bản thân cảm giác còn hơi kém hơn Bùi Hồng Niên một chút. Vừa rồi Bùi Hồng Niên sử dụng tất cả vốn liếng cũng không thể rút Yếm Sinh Đao ra, coi như hắn toàn lực ứng phó, cũng đâu thể cải biến kết quả?

Nữ quỷ này căn bản là có ý lấy mạng của hắn!

Bùi Lăng kinh hãi, chợt quyết tâm, khí huyết vận chuyển, dự định liều chết đánh cược một lần.

Bỗng nhiên Vụ Liễu mỉm cười mở miệng:

- Tỷ tỷ đừng như vậy, trước đó Bùi Lăng công tử một mực ở Lộc Tuyền Thành, ở nơi hoang vắng như vậy, tầm mắt thực lực, sao có thể so sánh với đệ tử Thánh Tông? Trịnh Kinh Sơn lại là Trúc Cơ trung kỳ, dù chỉ dùng hai ngón tay, hai thành lực lượng, cũng quá khó xử Bùi Lăng công tử! Theo ý ta, không bằng để Trịnh Kinh Sơn thu liễm chút ít, chỉ dùng một thành rưỡi tu vi khảo thí là được?

Hiểu Nghê liếc nàng, thấy Vụ Liễu nhìn mình cười, tâm niệm khẽ động, nói:

- Theo ý ngươi là được.

Nghe vậy, Bùi Lăng không khỏi cảm kích nhìn Vụ Liễu:

- Đa tạ Vụ Liễu cô nương.

Mặc dù hắn lo lắng coi như Trịnh Kinh Sơn chỉ dùng một thành rưỡi tu vi, mình cũng chưa chắc rút ra được, nhưng nói thế nào, bớt đi nửa thành công lực, cũng sẽ nhiều hơn mấy phần hi vọng sống nha! Trong chốc lát Vụ Liễu ở trong mắt hắn lại lộ ra mấy phần thân thiết.

- Không cần cám ơn.

Vụ Liễu nghiêng đầu, nhìn hắn cười hữu hảo.

- Bùi Lăng công tử cố lên, bằng không ngươi chỉ có thể làm đèn lồng cho Hiểu Nghê tỷ tỷ.

- Vâng.

Bùi Lăng vụng trộm nhìn Hiểu Nghê, thấy nữ quỷ này đang dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá mình, phảng phất như cân nhắc từ chỗ nào ra tay lột da thì thích hợp, da đầu không khỏi tê dại, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng suy tư nên xử trí Dưỡng Nguyên Đan như thế nào?

Vụ Liễu thì không nói, nhưng Hiểu Nghê rõ ràng đã không có hảo ý với hắn, nếu lại phát hiện Dưỡng Nguyên Đan của chủ nhân nàng... hậu quả không cần nói cũng biết!

Thời khắc nguy cấp, Bùi Lăng cái khó ló cái khôn, hắn tháo ra vạt áo, lưu loát cởi áo ngoài, thuận thế bao lấy Dưỡng Nguyên Đan, quăng về phía boong tàu cách đó không xa.

Làm xong hết thảy, hắn áp chế cảm xúc, dùng khóe mắt quan sát bốn phía, thấy không ai để ý tới áo ngoài của hắn, lúc này mới thầm thở phào, rất tự nhiên hoạt động khí huyết, không để ý cánh tay trái còn chảy máu tươi, tiến lên, hai tay nắm chuôi đao, nín hơi ngưng thần.

Ánh mắt của Trịnh Kinh Sơn lấp lóe, hắn tự nhiên sẽ không nghe lời Vụ Liễu nói, chỉ dùng một thành rưỡi công lực, thậm chí hắn đoán chừng, trước mắt sử dụng ba thành công lực, ở dưới tình huống Bùi Lăng liều mạng, có thể bảo vệ Yếm Sinh Đao được hay không cũng là vấn đề.

Hắn đang suy nghĩ, Hiểu Nghê và Vụ Liễu đến cùng là tự tác chủ trương, hay là ý của sư tỷ?

Nếu như là ý của sư tỷ...

Vậy kế tiếp hắn nên lặng lẽ tăng lớn độ khó, hay mặc cho Bùi Lăng qua ải?

Đang suy nghĩ xem có nên điều chỉnh đến bốn thành tu vi, thăm dò tiểu tử này sâu cạn hay không, lại thấy khóe miệng của Hiểu Nghê, Vụ Liễu hơi nhếch, hắc nhãn nhìn trừng trừng hắn.

Trong lòng hắn giật mình, lập tức bỏ đi ý nghĩ động tay động chân.

Mà lúc này, Bùi Lăng đứng tấn, khí huyết vận chuyển hết tốc lực, đột nhiên kéo về phía sau.

Yếm Sinh Đao chỉ hơi ngưng trệ, sau đó bị rút ra, Bùi Lăng lảo đảo hai bước mới đứng vững, ánh mắt giật mình.

Dễ dàng như vậy?

Hắn có chút giật mình, sao vừa rồi Bùi Hồng Niên dốc hết sức bình sinh, lại giống như kiến càng lay cây vậy.

Dù trải qua Vụ Liễu giảng hòa, Trịnh Kinh Sơn hạ thấp độ khó, hắn cũng đã chuẩn bị tâm tư liên tục nếm thử, từ từ rút Yếm Sinh Đao ra.

Vậy mà thoáng cái đã thành công rồi?

Bùi Lăng cầm đao, mờ mịt một chút, sau đó nhìn về phía Trịnh Kinh Sơn.

Chỉ thấy sắc mặt của Trịnh Kinh Sơn phức tạp, nhìn Yếm Sinh Đao trong tay mình, ánh mắt có chút không nỡ, thấy Bùi Lăng nhìn mình, liền thu liễm thần sắc, nhạt nhạn nói:

- Chuôi Yếm Sinh Đao này, là binh khí lúc ta ở ngoại môn sử dụng, bây giờ đến trong tay ngươi, mong ngươi anh dũng tinh tiến, chớ có bôi nhọ tên tuổi của nó.

- Vâng!

Bùi Lăng vội vàng hành lễ.

- Tạ ơn tiên sư ban thưởng, tại hạ nhất định sẽ không cô phụ tiên sư kỳ vọng!

Trịnh Kinh Sơn tán thành cũng không thể để hắn hoàn toàn yên tâm, mà nhìn về phía Hiểu Nghê và Vụ Liễu, chỉ thấy Hiểu Nghê nhìn mình cười cười, che miệng nói:

- Được rồi, đều vào khoang nghỉ ngơi đi. Dàn xếp các ngươi xong, chúng ta còn phải đi hầu hạ chủ nhân!

Xem ra cửa ải này qua được rồi.

Bùi Lăng lau mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn Hiểu Nghê dẫn Trịnh Kinh Sơn và Bùi Hồng Niên vào khoang thuyền, vội vàng chạy tới nhặt áo ngoài lên, lặng lẽ bóp bóp, xác nhận Dưỡng Nguyên Đan còn ở bên trong, lúc này mới hơi thư giãn, thành thành thật thật đuổi theo.

Vừa bước vào trong khoang thuyền, hắn đã cảm thấy toàn thân phát lạnh.

May mắn mặc dù loại rét lạnh này giống như lúc hai thị nữ u hồn xuất hiện, nhưng vẫn còn ở trong giới hạn chịu đựng.

Lọt vào trong tầm mắt là một đường hành lang mờ tối, xa xa đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, trên vách khoang hai bên, cách mấy bước sẽ có một chiếc đèn màu u lam, chẳng những không xua tan hắc ám, ngược lại còn tăng thêm bầu không khí quỷ dị.

Đi vào trong ước chừng mấy trượng, hai bên bắt đầu xuất hiện cánh cửa.

Những cánh cửa kia màu đỏ sậm như vết máu ngưng kết, phía trên vẽ rất nhiều phù lục, phảng phất như phong ấn cái gì đó. Có mấy cánh cửa, giống như nghe được tiếng bước chân bên ngoài, bên trong truyền đến âm thanh “hùng thùng” trầm muộn, lực lượng rất lớn, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa lao ra.

Còn có mấy cánh cửa, lúc Trịnh Kinh Sơn và Bùi Hồng Niên đi qua thường thường không có gì lạ, nhưng đến phiên Bùi Lăng, trên cửa lại mở ra một đôi mắt màu đỏ, không có hảo ý nhìn hắn chằm chằm. Thậm chí giống như Diễm Cốt La Sát Đồ, duỗi ra mấy dây leo màu máu, ý đồ quấn lấy Bùi Lăng, kéo hắn vào sau cửa.

- Lui ra!

Thời khắc mấu chốt, Vụ Liễu khẽ quát một tiếng, những dây leo kia mới không cam lòng rụt về.

Nửa ngày sau, Vụ Liễu giúp Bùi Lăng mở ra một cửa khoang, đơn giản bày biện một chút, Bùi Lăng đã cảm thấy quần áo sau lưng ướt đẫm.

Hắn đi vào, xoay người, thành tâm thành ý đa tạ:

- Đa tạ Vụ Liễu cô nương.

- Không có gì.

Vụ Liễu nhìn hắn, nhưng không có ý tứ quay người rời đi, mà ôn nhu hỏi.

- Bùi Lăng công tử, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?

Bùi Lăng không rõ ràng cho lắm, cẩn thận nói:

- Cô nương cứ nói, tại hạ nhất định biết gì nói nấy.

Vụ Liễu mỉm cười gật đầu, đột nhiên di động đến trước mặt hắn, khoảng cách rất gần, cơ hồ dán vào chóp mũi của hắn!

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Bùi Lăng, đầu ngón tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve trên gáy hắn, bật hơi như sương:

- Bùi Lăng công tử, vì sao trên người ngươi lại có mùi của chủ nhân?

Con ngươi của Bùi Lăng co rút, trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, cùng lúc đó, trong khoang bỗng nhiên dâng lên một tầng hắc vụ, phảng phất như sương mù vây hắn lại, rét lạnh đập vào mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.