Trong lòng Bùi Lăng kinh hãi, mồ hôi lạnh cơ hồ là trong nháy mắt tràn ra.
Vụ Liễu nghiêng đầu, tay nhỏ bé lạnh lẽo, giống như thân mật vuốt ve hai má của hắn, ôn nhu nói:
- Bùi Lăng công tử, ngươi không phải nói, nhất định biết gì nói nấy sao... Vì sao còn không trả lời?
Đang khi nói chuyện, đầu ngón tay của nàng điểm vào mi tâm Bùi Lăng, hàn khí lan tràn, sâu tận cốt tủy, ngọt ngào nói.
- Chẳng lẽ muốn ta giống Hiểu Nghê tỷ tỷ, làm thành lồng đèn, rút hồn phách của ngươi luyện thành bấc đèn... Ngươi mới bằng lòng nói cho ta biết sao?
- Ta...
Bùi Lăng muốn giải thích, nhưng mới miễn cưỡng nói một chữ, đã bị áp lực vô hình ép tới khó mà động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu ngón tay của Vụ Liễu chậm rãi di động tới, từ mi tâm một đường thẳng tắp đi xuống, móng tay của nữ quỷ này thật dài, toàn thân đen như mực, mặt ngoài hiện ra một tầng hào quang màu u lam nhàn nhạt, cực kỳ sắc bén, mặc dù không có chân chính rơi xuống, nhưng loại cảm giác sau một khắc sẽ lột cả da của hắn lại rất chân thực.
Trong lòng hắn rung mạnh, lại không cách nào mở miệng, nhưng lúc này, bỗng nhiên Vụ Liễu cười khanh khách, thanh âm trở nên ôn nhu:
- Đúng rồi, ngươi có biết, vì sao trước đó chủ nhân không có vỗ chết ngươi ngay tại chỗ không?
Cái gì?
Nhịp tim của Bùi Lăng như đứng lại, nếu không phải giờ phút này bị giam cầm, hắn đã la lên thất thanh.
Nữ quỷ này biết?
Nàng đã biết tất cả mọi chuyện?
Vậy tại sao trước đó không ra tay cứu chủ nhân của các nàng?
Hay trước đó Huyền Cốt Lăng Âm Chu chưa mở ra, vì vậy bọn họ không cách nào xuất hiện?
Vụ Liễu dù bận vẫn ung dung thưởng thức thần sắc hoảng sợ của hắn, khóe miệng mỉm cười:
- Thú vị... Thật thú vị... tâm ma âm chú của Trấn Kiếp Độ Hồn Linh, ngay cả Kết Đan kỳ như La Tiều cũng khó ngăn cản, ngươi chỉ là Luyện Khí tầng bốn nho nhỏ, lại điềm nhiên như không có việc gì... Đừng nói chủ nhân cảm thấy hứng thú với ngươi, ngay cả mấy người đáng thương bị nhốt trong Trấn Kiếp Độ Hồn Linh như chúng ta, cũng rất hiếu kỳ.
Nàng nói xong, duỗi ngón tay chống lên vạt áo của Bùi Lăng, mỉm cười nói.
- Ngươi nói, ngươi đến cùng có bí mật gì? Thần hồn lại còn vững chắc hơn La Tiều?
- Vụ Liễu cô nương...
Lúc này, Bùi Lăng cuối cùng cũng có thể nói chuyện, trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi, trong đầu lóe lên linh quang, lắp bắp nói.
- Có khả năng là thể chất của tại hạ có chút đặc thù...
Ngón tay của Vụ Liễu vốn hững hờ vạch ở trên vạt áo của hắn dừng lại, ngẩng đầu:
- Ồ?
- Thời điểm tại hạ phụng lệnh Trịnh tiên sư, vào Nguyên Mỗ Sơn tìm kiếm Ngô Đình Hi, hắn đã từng nói, tại hạ là Thiết Cốt cực phẩm, còn hỏi tại hạ có ăn thiên tài địa bảo không.
Bùi Lăng ép buộc mình tỉnh táo lại, nói.
- Nhưng lấy xuất thân của tại hạ, lúc trước ngay cả Thối Cốt Đan cũng chưa từng dùng qua, làm sao có thể tiếp xúc được thiên tài địa bảo gì? Cho nên Ngô Đình Hi phỏng đoán, là thể chất của tại hạ có đặc thù.
- Chỉ là tại hạ sinh ở Lộc Tuyền Thành, kiến thức quê mùa, đối với chuyện này cũng không hiểu ra sao!
- Thể chất?
Vụ Liễu nhíu mày lẩm bẩm.
- Thần hồn vững chắc, lại giỏi về luyện thể... trong rất nhiều thể chất đặc thù Thánh Tông ghi lại... Giống như không có loại này?
Nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói.
- Ta đã biết!
Lam quang trong mắt nữ quỷ tăng vọt, nhìn cực kỳ quỷ dị, nàng thâm trầm nói.
- Một loại thể chất xa lạ, còn cường đại như thế, đặc thù như thế, thật rất đáng giá mang về Thánh Tông nghiên cứu.
Không đợi Bùi Lăng phản ứng, Vụ Liễu đã như con cá, vòng quanh hắn mấy vòng, bỗng nhiên kéo vạt áo của hắn lên nhìn vết thương, toát ra vẻ thất vọng.
- Mặc dù vết thương khép lại khá nhanh, nhưng kém Vạn Mộc Hồi Xuân Thể rất nhiều.
Nàng sinh ra hào hứng, vừa giật vạt áo của Bùi Lăng, kiểm tra thương thế trên người hắn, vừa nói.
- Lúc ấy Thánh Tông vì nghiên cứu Vạn Mộc Hồi Xuân Thể, là tốn không ít tâm tư! Ban đầu chỉ vạch chút da, thấy người kia trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, liền bắt đầu tăng cường độ...
- Tới bước cuối cùng... Ngươi yên tâm đi, mặc dù chủ nhân không phải đệ tử của vị trưởng lão kia, nhưng từng theo hắn học tập đao pháp, nếu như lột da ngươi, nhất định sẽ cực kỳ hoàn mỹ.
- Chỉ là tốc độ khép lại của ngươi quá chậm, chỉ sợ không thể giống như Vạn Mộc Hồi Xuân Thể.
Cơ bắp trên mặt Bùi Lăng co rúm, hắn nào phải thể chất đặc thù gì chứ?
Đặc thù duy nhất là có cái hệ thống, còn thần hồn cường đại, giỏi về luyện thể, đều là do nó bật hack, nếu thật bị người nghiên cứu, chiếu theo thủ đoạn giống như âm phủ của Trọng Minh Tông, chỉ sợ hắn ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua nổi.
Mẹ nó, ta cố gắng nửa ngày, kết quả vẫn thành chuột bạch sao?
Hắn gượng cười nói:
- Vụ Liễu cô nương nói không sai, tại hạ không phải Vạn Mộc Hồi Xuân Thể, đừng nói bị lột mấy chục lần, chỉ cắt vài đường cũng không chịu đựng nổi...
- Không có việc gì, điểm mạnh của ngươi hẳn là thần hồn.
Vụ Liễu vui vẻ nói.
- Nói đến thần hồn, trước đó Thánh Tông cũng gặp qua một loại thể chất thần hồn mạnh mẽ, còn là một đôi song sinh, trời sinh tâm hữu linh tê! Một lần kia, thậm chí kinh động đến một vị Thái Thượng trưởng lão tự mình ra tay rút hồn phách...
Sau đó nàng thuận miệng nói mấy loại thể chất đặc thù, đều không ngoại lệ, sau khi rơi vào trong tay Thánh Tông, kết cục là từ nhục thân đến linh hồn, đều được cắt miếng phân tích rõ ràng, cực kỳ thê thảm.
Bùi Lăng càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, thời điểm hắn cân nhắc có nên tự sát để giảm bớt thống khổ hay không, bỗng nhiên Vụ Liễu sầm mặt lại, mắng:
- Thứ hỗn trướng Ngô Đình Hi này! Bởi vì biết thể chất của ngươi đặc thù, nên ta mới trân quý vật liệu, hắn lại dám dùng Ngũ Độc Chỉ tổn thương ngươi! Nếu hắn còn sống, ta nhất định phải tự mình luyện hồn phách của hắn làm bấc đèn, đốt trên ba trăm năm! ! !
Bỗng nhiên nàng đưa tay, hung hăng vỗ Bùi Lăng một chưởng.
Bùi Lăng chỉ cảm thấy mắt tối sầm, cái gì cũng không biết...
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy bắp thịt toàn thân đau nhức, phảng phất như nằm rất lâu, nhưng dò xét bốn phía, lại còn ở trong Huyền Cốt Lăng Âm Chu.
Trong lòng Bùi Lăng nghi hoặc, chật vật đứng dậy, nhanh chóng kiểm tra, phát hiện tổn thương do Ngũ Độc Chỉ gây ra đã khỏi hẳn, y phục trên người mình đã thay, tựa hồ còn tắm rửa qua.
Để da đầu hắn tê dại là, viên Dưỡng Nguyên Đan kia còn được nhét vào trong ngực.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào...
Hắn suy tư một lát, sau đó đi tới cửa, nín hơi ngưng thần nửa ngày, thấy trong trong ngoài ngoài đều yên tĩnh, lúc này mới thận trọng mở một khe nhỏ.
Quan sát một lát, thấy phía ngoài không người, Bùi Lăng rón rén đi ra, gõ cửa của Bùi Hồng Niên ở sát vách.
Bùi Hồng Niên đi tới mở cửa, nhìn thấy hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, hồ nghi nói:
- Nửa tháng này ngươi ở trong phòng làm gì? Sao ta gõ cửa nhiều lần lại không có trả lời... Ngươi không phải một mực tu luyện đó chứ?
- Nửa tháng?
Trong lòng Bùi Lăng giật mình nói.
- Đã trôi qua nửa tháng rồi?
- Xem ra ngươi thật tu luyện đến vong ngã, quên mất thời gian.
Bùi Hồng Niên ao ước ghen ghét, nhìn xung quanh thấy không người, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi từ chỗ Trịnh sư huynh trộm Thối Cốt Đan còn lại bao nhiêu?
Bùi Lăng không thèm để ý tới lời này, vội vàng hỏi:
- Còn bao lâu mới đến Trọng Minh Tông?
- Sắp tới sơn môn rồi.
Bùi Hồng Niên thuận miệng nói.
- Ngươi bán cho ta mấy viên Thối Cốt Đan được không? Dù sao mọi người là huynh đệ đồng tộc...
Nói còn chưa dứt lời, Bùi Lăng đã xoay người rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm. Còn huynh đệ đồng tộc, có cái rắm ấy…
Hắn còn nhớ trước khi hôn mê Vụ Liễu nói, hiện tại làm sao có tâm tình lãng phí miệng lưỡi với Bùi Hồng Niên?
Phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp!
Vừa mới trở lại trong khoang của mình, Bùi Lăng đóng cửa, sắc mặt đã tái đi.
Cách đó không xa, thình lình ngồi một nữ tử đầu đội mũ rộng vành, chính là Lệ tiên tử!