Bùi Lăng như rớt vào hầm băng, đứng thẳng bất động ở sau cửa, không dám thở mạnh.
Cách mũ màn, không nhìn thấy biểu lộ của Lệ tiên tử, trong phòng yên tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi.
Một lát sau, bỗng nhiên Lệ tiên tử đưa tay, ném một vật về phía hắn. Bùi Lăng giật mình, tay mắt lanh lẹ chụp lấy.
Đúng lúc này, thanh âm hệ thống nhắc nhở truyền tới:
- Leng keng! Kiểm trắc được đao pháp lạ lẫm ở ngoại giới, đang thu nhận sử dụng...
Bùi Lăng:
- ...
Hắn nhìn quyển sách bị mình đánh rơi, lại nhìn Lệ tiên tử ngồi đó, có một loại cảm giác sắp xong đời.
- Trong vòng mười ngày luyện thành, nếu không, chết!
Lệ tiên tử sâm nhiên nói, sau đó phẩy tay áo, cả người tựa như bọt biển vỡ nát, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi nàng đi, Bùi Lăng mới ngượng ngùng đi qua nhặt quyển sách lên.
Chỉ thấy trang bìa viết bốn chữ Huyết Sát Đao Pháp, nhìn thấy loại chữ triện này, sắc mặt hắn ngưng trọng lên! Bùi thị thu thập được vân triện chỉ có hơn trăm chữ, nói cách khác...
Mở quyển sách ra nhìn, Bùi Lăng thở dài.
Đúng vậy, bộ đao pháp này, đại bộ phận chữ viết hắn không biết, ngay cả xem cũng xem không hiểu, còn tu luyện...
Cũng may hệ thống nói:
- Leng keng! Thu nhận đao pháp hoàn tất, mời túc chủ mệnh danh.
- Huyết Sát Đao Pháp.
Bùi Lăng khó được nhìn hệ thống thuận mắt một lần, chỉ trầm ngâm một lát, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ để hệ thống tu luyện.
Trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu thực quá nguy hiểm, nếu hệ thống thiểu năng kia lại làm một ít chuyện, hắn quả thực không dám nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào?
Bùi Lăng khép quyển sách lại, giấu ở trong ngực, lúc này hắn cảm giác thân thuyền hơi chấn động một chút.
Không bao lâu, Bùi Hồng Niên đến gõ cửa:
- Đã đến Trảm Trần Đài, nhanh thu dọn đồ đạc đi lên boong tàu, chớ để Lệ tiên tử chờ lâu.
Trước đó Bùi Lăng vì chạy trốn đã thu thập xong đồ vật, nhưng bị hệ thống điều khiển thân thể lao tới tịnh xá ở Bích Ngô Viện, ngoại trừ Thất Tuyệt Trấn Hồn Tán, thì cái gì cũng không mang. Bây giờ ngoại trừ quần áo trên người, thì chỉ có một viên Dưỡng Nguyên Đan, Huyết Sát Đao Pháp và Yếm Sinh Đao.
Dưỡng Nguyên Đan và Huyết Sát Đao Pháp đều cất ở trong ngực, hắn cầm Yếm Sinh Đao, theo Bùi Hồng Niên đến boong tàu.
Đoạn đường này không có Hiểu Nghê và Vụ Liễu, cửa hai bên hành lang lại rất yên tĩnh.
Ra khoang thuyền, ánh mắt của Bùi Lăng quét qua, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Lọt vào trong tầm mắt là một biển mây to lớn khó có thể tưởng tượng!
Biển mây cũng không bình tĩnh, sóng cả lăn lộn, như giận như gào, từng ngọn sơn phong cao thấp không đều phảng phất như đá ngầm trong biển, chi chít khắp nơi, khó mà tính toán.
Mà trong mây, không có gì ngoài sơn phong, còn có rất nhiều chim quý thú lạ bay lượn, đều là loại Bùi Lăng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Nhất là một ngọn núi thanh thúy tươi tốt, đỉnh mơ hồ có ánh lửa lấp lóe, thân thể khổng lồ thoáng hiện ở trong mây mù, vẻn vẹn chỉ là chóp đỉnh, đã quấy biển mây ở bốn phía sôi trào mãnh liệt!
Giờ phút này Huyền Cốt Lăng Âm Chu phi hành ở trên biển mây, lái vào một ngọn sơn phong mơ hồ ở trung tâm.
Ngọn núi này thấp hơn mấy ngọn núi xung quanh một đoạn, đỉnh núi bằng phẳng, giống như bị người gọt đi, hình thành một quảng trường cực kì khổng lồ, giờ phút này đang có rất nhiều phi thuyền lên lên xuống xuống trên đó.
Chỉ là nhìn thấy Huyền Cốt Lăng Âm Chu, thì đều nhao nhao nhượng bộ.
- Đây chính là Trảm Trần Đài.
Bùi Hồng Niên nhập tông mấy năm, sớm đã quen cảnh vật của Trọng Minh Tông, giờ phút này không rung động giống như Bùi Lăng, chỉ thuận miệng giới thiệu.
- Tân đệ tử đều sẽ từ nơi này tiến vào tông môn, từ đây tiên phàm khác biệt. Tông môn lấy tên Trảm Trần, chính là hi vọng chúng ta chặt đứt tư tình thế tục, anh dũng tiến lên, vĩnh quyết phàm trần.
Hắn nói lời này, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, cau mày nói.
- Đúng rồi, đám người Trịnh sư huynh an bài ngươi như thế nào?
Cùng lúc đó, ở lầu ba Huyền Cốt Lăng Âm Chu, Trịnh Kinh Sơn cũng đang cung kính xin chỉ thị:
- Sư tỷ, đã tới tông môn, không biết an bài Bùi Lăng kia như thế nào?
Lệ tiên tử váy đen phiêu đãng, chắp tay đứng ở cách đó không xa, một lát sau mới lạnh như băng nói:
- Để hắn tới ngoại môn.
- Vâng.
Trịnh Kinh Sơn gật đầu, sau đó truyền âm phân phó Bùi Hồng Niên.
- Dẫn Bùi Lăng đi ngoại môn!
Một lát sau, Huyền Cốt Lăng Âm Chu nhất phi trùng thiên, bay vào sâu trong biển mây, Bùi Lăng được thả ở trên Trảm Trần Đài, nhịn không được nhìn lên không một lát, hỏi:
- Nơi đó là nội môn? Nhìn thật xa.
Tâm tình của Bùi Hồng Niên không tốt lắm, không để ý tới hắn, chỉ nói:
- Đi theo ta.
Hắn dẫn Bùi Lăng đến một lầu nhỏ hai tầng, sau khi đi vào, chỉ thấy bên trong trống rỗng, bày biện đơn giản, một bà lão tóc bạc da mồi, trong tay cầm bầu rượu, ngủ gà ngủ gật nằm trên ghế.
Nghe được có người đến cũng không nhúc nhích, Bùi Hồng Niên tiến lên hành lễ:
- Tiền bối, nội môn chủ mạch Trịnh Kinh Sơn Trịnh sư huynh, đưa tộc đệ của vãn bối là Bùi Lăng vào ngoại môn.
- Mấy tiểu bối này, mỗi ngày chỉ biết kiếm thêm chuyện cho lão thân.
Bà lão kia thở dài, nhưng không có khó xử, chậm rãi ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại phảng phất như có ma lực, làm người nhìn một cái sẽ dời không ra, hai huynh đệ thất thần, ngơ ngác nhìn bà lão.
Bà lão dò xét bọn hắn một lát, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
- Đi theo lão thân.
Lúc này Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên mới thức tỉnh, lấy lại tinh thần, sắc mặt đều hơi mất tự nhiên.
Đi theo bà lão ra lầu nhỏ, chỉ thấy đằng sau còn có một gian phòng, bề ngoài nhìn không lớn, nhưng sau khi đi vào lại phát hiện, không gian bên trong lớn lạ thường.
Giữa không trung trôi nổi vô số đế đèn, mỗi ngọn đèn đều đốt một đóa huyết diễm, cao thấp xen vào nhau, lít nha lít nhít. Huyết diễm lớn nhỏ cũng không đồng nhất, nhỏ chỉ như hạt đậu xanh, lớn nhất thì như nắng gắt giữa trời, Bùi Lăng căn bản không có cách nhìn thẳng, càng không thể đánh giá ra thể tích. Khóe mắt chỉ thoáng nhìn, cũng có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Mà càng xa xôi, là trên trăm bức chân dung, đều sinh động như thật, nam nữ lão ấu đều có, thậm chí còn có một số không giống người bình thường.
Bà lão kia vẫy vẫy tay, không biết từ nơi nào bay tới một chiếc đế đèn, nhìn không khác những đế đèn trôi nổi ở xung quanh, từ tốn nói:
- Nếu là tộc nhân Bùi thị, lại được Trịnh Kinh Sơn tiến cử, thì những kiểm tra kia không cần phải lãng phí thời gian, ngươi đi lên bái tổ sư, lấy một giọt tinh huyết đốt Mệnh Hồn Đăng, về sau chính là người của Trọng Minh Tông rồi.
Bùi Lăng thật không muốn vào tông môn giống như âm phủ này, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn là không cách nào trốn.
Chỉ có thể kiên trì tiến lên, dựa theo bà lão chỉ điểm, phân biệt dập đầu hành lễ với tổ sư khai phái, các đời tổ sư gia, đương kim Thái Thượng trưởng lão, tông chủ... cuối cùng vạch đầu ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi xuống trên đế đèn, lập tức hóa thành một đóm lửa, hơi lớn hơn đậu xanh một chút, đại khái như hạt đậu nành.
Bà lão hỏi danh tự, ngày sinh, bát tự của Bùi Lăng, dưới đế đèn xuất hiện tiểu sử cặn kẽ, cuối cùng viết một câu ngày nào tháng nào năm nào, do người nào dẫn vào Trọng Minh Tông, cuối cùng hóa thành một đạo lưu quang, bay vào giữa không trung, dung nhập với vô số đế đèn lơ lửng kia.
- Đã vào Thánh Tông.
Bà lão liếc mắt, cũng không để ý tới, lại gọi Bùi Lăng đến, hữu khí vô lực nói.
- Về sau nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, nhất là dạng xuất thân như ngươi, một khi xúc phạm quy củ, hậu quả khó mà lường được... hiểu chưa?
Bùi Lăng thận trọng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, môn quy của Thánh Tông như thế nào?
Bà lão kia nói:
- Môn quy quá nhiều, ngươi trở về tự mình đọc đi.
Nói xong rút ra một quyển sách dày ba tấc, nhét vào trong tay hắn, ngữ trọng tâm trường nói.
- Ngươi nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng, nhớ kỹ, Thánh Tông không giống như ở gia tộc, môn quy sâm nghiêm, tông pháp vô tình.
- Vâng!
Bùi Lăng nghe vậy, nỗi lòng lo lắng lại giảm xuống.
Bởi vì cái gọi là không sợ nhiều quy củ, chỉ sợ không có quy củ.
Đối với người trong cẩu đạo (*kiểu như ẩn mình khiêm tốn) như hắn mà nói, khuôn sáo nhiều không sao, chỉ cần có cái lần theo, ngược lại sẽ càng an toàn; sợ là sợ không có quy củ, người người tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì cả, tùy thời tùy chỗ có họa trời giáng.
Hắn cảm kích cám ơn bà lão, cẩn thận ôm môn quy rời đi.