- Bạch gia, ngươi đừng chấp niệm nữa, đừng lấy Dương Khả Lạc xem thành Mặc Ly của ngươi. Nàng ta sẽ không quay lại nữa đâu.
- Câm mồm.
Bạch Kiến Vân quát một tiếng.
- Nàng sẽ quay lại, chắc chắn nàng sẽ quay lại.
Những lời này hắn nắm chặt tay nói nhỏ nhưng với những người đã luyện võ mà nói thì nghe rõ mồn một. Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài làm mọi người giật mình. Cả đám quay ngoắt đầu nhìn về phía hàng lang. Chỉ thấy Dương Khả Lạc đứng đó ngáp dài.
- Nhà ăn ở đâu thế? Vương phủ rộng lớn như vậy, ta không biết đường?
Bạch Kiến Vân nhìn nàng chằm chằm, tiếng thở dài của nàng lúc nãy làm hắn thấp thỏm, nàng... chẳng lẽ đã nghe thấy gì rồi?
- Dương cô nương đứng đó bao lâu rồi?
Dương Khả Lạc đờ người ra, lại ngáp một cái.
- Tô đại nhân cứ gọi ta là Tiểu Lạc được rồi, gọi Dương cô nương nghe xa lạ lắm. Đại hội sắp tới còn nhờ ngài chỉ bảo thêm. Haizz, ta đi được nữa đường thì mới nhớ ra ta không biết nhà ăn nằm hướng nào nên mới quay lại... các vị đang bàn chuyện sao?
Dương Khả Lạc dụi mắt hỏi. Thật ra nàng không buồn ngủ, những lời nói vừa rồi nàng đã nghe hết. Nàng cứ nghĩ mãi không ra lý do gì mà với hành động xấc láo vừa rồi của nàng lại không bị phạt gì mà vẫn được cho qua, trong lúc tự tìm câu trả lời thì mới biết mình đi lạc, quay trở lại con đường lúc nãy thì vừa vặn nghe được câu nói kia của Bạch Kiến Vân. Hóa ra những gì hắn làm đều vì một nữ nhân tên gọi Mặc Ly, thậm chí không thương tiếc lấy nàng làm kẻ thay thế.
Chắc nàng giống với Mặc Ly kia rồi, nhưng... hắn có nghĩ tới cảm nhận của nàng không?
Bạch Phi thấy vậy liền xung phong dẫn Dương Khả Lạc đến nhà ăn.
- Dương cô nương, ta biết nhà ăn ở đâu, cũng sắp trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm luôn chứ?
Nghe tới ăn, Dương Khả Lạc liền vứt hết những chuyện vừa rồi ra sau đầu, gật đầu liên tục, chân sải nhanh đi theo Bạch Phi.
Tới nhà ăn, đám nha hoàn vừa chuẩn bị xong một bàn cơm trưa lớn làm Bạch Phi nhìn mà hết hồn, y quay sang hỏi Bạch Kiến Vân.
- Nhị... nhị hoàng thúc, sao hôm nay thức ăn nhiều hơn mọi hôm thế? Cho dù có thêm Ngọc Nhi nữa thì cũng đâu có ăn hết.
- Nhị hoàng tử lầm rồi, cái bàn này là chuẩn bị cho con heo kia thôi.
Phong Thiên Lãng vừa nói mắt vừa liếc sang chỗ Dương Khả Lạc. Như muốn ám chỉ ai kia. Dương Khả Lạc mắt cứ đăm đăm nhìn vào mỹ vị trước mắt lại đột nhiên nghe thấy có người nói mình là heo liền quay phắt đầu lại lườm y.
- Ngươi nói ai là heo?
Phong Thiên Lãng vội chối.
- Ta đâu có nói ngươi, ngươi tự nhận đó nhé.
Dương Khả Lạc lườm y, cắn cắn môi rồi xà vào lòng Bạch Kiến Vân đang phân phó người gọi Bạch Ngân Ngọc.
Dương Khả Lạc ôm lấy cánh tay hắn, chà xát hai phần nhạy cảm phía trên vào khuỷu tay hắn. Hành động bất ngờ này làm mọi người trở tay không kịp. Bạch Kiến Vân cũng giật mình, nhìn nàng, bờ môi nàng, đôi mắt nàng khiến cả người hắn như hóa đá.
Nữ nhân này... không biết xấu hổ là gì sao?
Bạch Kiến Vân vừa giận vừa nuốt nước bọt. Nhưng vẫn bình tĩnh nói.
- Chuyện gì?
Dương Khả Lạc nũng nịu nói.
- Phong đại nhân nói ta là heo, ăn nhiều thì là heo sao? Ta ăn nhưng ta cũng làm mà, vương gia, ngài phải đòi lại công bằng cho ta.
Giọng điệu làm nũng khiến cho Phong Thiên Lãng cùng Tô Lĩnh Trạch lại trợn mắt nhìn.
Đây, đây là người lúc nãy ở bờ hồ lạnh lùng thờ ơ sao? Sao bây giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách thế?
Dương Khả Lạc nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm sỉ vả chính mình. Thật mất mặt mà.
Bạch Kiến Vân liếc mắt nhìn sang Phong Thiên Lãng, Phong Thiên Lãng thông minh làm hành động kéo khóa mồm, đặt chéo hai tay lên ngực, lắc lắc đầu. Tỏ ý xin tha. Nhưng Bạch Kiến Vân có sắc quên bạn liền ra lệnh.
- Người đâu?
- Có thuộc hạ.
- Chuẩn bị một bàn mỹ vị giống như thế kia cho Phong đại nhân thưởng thức, nếu khiến Phong đại nhân không vui, lập tức chém đầu tất cả đầu bếp trong phủ.
- Vâng.
- Ấy ấy ấy, ta đột nhiên nhớ ra một số chi tiết trong vụ án, vương gia, nhị hoàng tử dùng cơm ngon miệng, tại hạ đi trước. Tô Lĩnh Trạch, đi thôi.
Thấy dáng vẻ chạy như bị ma đuổi làm Dương Khả Lạc không nhịn được phì cười. Tô Lĩnh Trạch cũng đứng dậy chấp tay, hành lễ rồi rời đi. Còn lại ba người, Bạch Phi thấy hai người vẫn đang ôm nhau thì không biết quay mặt đi hướng nào.
Dương Khả Lạc thấy không còn gì vui nữa thì buông tay ra, nhưng còn chưa kịp buông thì một giọng thét chói tai vang lên.
- Ahhh... hồ ly tinhhh. Ta giết ngươiiii.
Ba ngươi nhìn về phía cửa, nha hoàn đi gọi Bạch Ngân Ngọc đã trở lại, nàng ta vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Dương Khả Lạc ôm cánh tay Bạch Kiến Vân không buông, máu bốc lên não, không nghĩ nhiều liền rút kiếm một thị vệ đứng gần đó đâm thẳng về phía Dương Khả Lạc.