Dương Khả Lạc quay đầu lại nhìn thì thấy một mũi kiếm lao về phía mình, nàng lạnh lùng nhìn người lao đến.
Bà cô này có phải là hiểu lầm gì rồi không?
- Ấy, khoan đã.
Khi thấy mũi tên sắp chạm mặt mình, Dương Khả Lạc hô lên. Nhưng tưởng chừng mũi kiếm sẽ đâm vào người nàng thì một cánh tay ôm lấy nàng vào lòng, vòng ngực rộng lớn, ấm áp của ai kia làm trái tim nàng đập nhanh một nhịp.
Bạch Kiến Vân ôm Dương Khả Lạc xoay một vòng tránh mũi kiếm của Bạch Ngân Ngọc. Bạch Ngân Ngọc thấy mình đâm hụt thì định chém thêm cái nữa, nhưng vừa vung kiếm lên bị Bạch Phi ngăn lại. Bạch Kiến Vân quát.
- Ngươi làm loạn đủ chưa?
- Nhị hoàng thúc, Ngọc nhi chỉ là không nhịn được, Ngọc nhi biết sai rồi.
Bạch Ngân Ngọc nghe hắn quát thì biết hắn đang giận dữ, liền lên tiếng nhận sai. Nhưng cũng không quên bồi thêm một câu.
- Nhưng... nhưng nàng ta lúc nãy còn tỏ ra như khinh thường người, giờ lại lôi kéo người, cho nên... cho nên Ngọc nhi tưởng nàng ta trước là muốn gây sự chú ý...
Bạch Ngân Ngọc vừa nói vừa tỏ vẻ vô tội vạ, hai tay bấu chặt vào cánh tay của Bạch Phi làm y nghiến răng nghiến lợi, đôi lông mày giật giật nhưng vẫn trưng ra nụ cười mỉm.
Không ai hiểu Ngọc nhi hơn y, những lúc thế này thì tiểu bé con này đang cực kì tức giận. Lại gặp phải ' đối thủ ' không thể đánh bại thì chỉ còn cách lấy cánh tay của y làm vật để trút giận.
- Vậy ngươi có hỏi rõ tình hình chưa mà đã ra tay, nếu lúc nãy không phải ta thì có phải ngươi đã giết người rồi không? Là một công chúa, ngươi phải biết quan sát, nắm bắt tình hình rồi mới làm gì thì làm, ngươi như vậy không sợ người ta cười sao?
Bạch Ngân Ngọc nghe vậy thì tủi thân muốn khóc, Dương Khả Lạc liền lên tiếng giải vây.
- Thôi nào, cũng tại ta trêu Phong đại nhân nên mới ôm ngài, công chúa còn nhỏ không hiểu chuyện, vương gia, ngài nói hơi nặng lời rồi đấy. Cơm canh sắp nguội rồi, ngài muốn đứng như vậy hoài à.
Bạch Phi cũng phụ họa theo.
- Đúng rồi đấy, chuyện này bỏ qua đi, Ngọc nhi cũng nhận lỗi rồi mà, nhị hoàng thúc mau ăn cơm thôi.
Sau bữa cơm trưa, Dương Khả Lạc đi dạo phố, nàng hết lượn chỗ này lại sờ mó chỗ kia làm hai hộ vệ đi phía sau không khỏi lắc đầu. Lúc ban đầu, nàng muốn ra ngoài đi dạo, Bạch Kiến Vân liền sai năm hộ vệ đi theo, nàng một mực không cần, nhưng người nào đó nhất quyết không chịu. Cuối cùng Dương Khả Lạc cũng đi dạo phố được với điều kiện phải để hai người này đi theo sau.
Sau một canh giờ lượn lờ ngoài đường, Dương Khả Lạc ngồi ngay một cái ghế dưới gốc cây, một trong hai hộ về cầm về một bát tàu hũ lớn và hai xiên mứt táo.
Tàu hũ ở cổ đại cũng na ná giống hiện đại nhưng ngon hơn nhiều. Miếng tàu hũ vừa cho vào miệng liền tan, nước tàu hũ ngọt lịm ấm nóng trôi tuột xuống cổ họng làm nàng không nhịn được mà ăn lấy ăn để, cuối cùng một bát tàu hũ to bị càn quét sạch sẽ.
Tiếp đến, Dương Khả Lạc tiếp tục ăn hai xâu mứt quả. Vị ngọt ngọt chua chua giòn giòn của táo đỏ làm nàng ăn không ngừng. Đến khi ăn hết nàng vẫn còn luyến tiếc. Một hộ vệ thấy vậy liền nói.
- Có cần đi mua thêm không?
- Không cần đâu, một món ăn ngon thì không nên ăn nhiều, sẽ mau ngán lắm. Bây giờ đến nha môn thôi.
Trước cổng vào nha môn, hai quan sai đang đứng gác hai bên thấy có người đi vào liền định lên ngăn lại nhưng khi vừa nhìn thấy Dương Khả Lạc thì không hẹn mà rút kiếm ra chĩa về phía nàng. Một hộ vệ bước tới trước móc trong túi ra một khối kim bài giơ lên.
- Làm càn, dám chĩa kiếm vào người của vương phủ, các ngươi muốn chết phải không?
- Chúng tiểu nhân không dám. Không biết tiểu thư hôm nay đến đây có việc gì?
- Tô đại nhân có ở đây không?