- Đợi đã.
Dương Khả Lạc quay đầu lại, Bạch Kiến Vân lấy trong tay áo ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.
- Cái này cho ngươi.
Dương Khả Lạc nhìn chằm chằm cái hộp, nàng không nhận mà nhìn hắn.
- Cái gì thế?
Bạch Kiến Vân nhìn ra sự e dè trong mắt nàng. Liền nói.
- Cái này là quà xin lỗi chuyện hôm trước ta nói lỡ lời.
Hắn vừa nói vừa hướng ánh mắt sang nơi khác, Dương Khả Lạc ngẩn người suy nghĩ.
Chuyện hôm trước, chuyện hôm trước... à, nhớ rồi. Hắn muốn nói tới chuyện nàng không có tư cách yêu hắn đây mà.
- Được thôi, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện to lớn gì, vương gia ngài cao quý đâu cần hạ mình tặng quà cho ta. Ta không chấp nhất chuyện đó đâu, món quà này, ngài để dành tặng cho người trong lòng ngài đi. Ta còn có việc, đi trước.
Nói rồi, Dương Khả Lạc nhanh chóng bỏ đi. Để lại Bạch Kiến Vân ngẩn ngơ nhìn theo. Hai hộ vệ cúi chào hắn rồi cũng chạy nhanh theo nàng.
Nha môn, lúc Dương Khả Lạc đi vào cũng là lúc Tô Lĩnh Trạch đang thẩm vấn hai đối tượng tình nghi mới bắt.
Dương Khả Lạc đi luồn ra sau lưng các quan sai rồi đi tới sau lưng Tô Lĩnh Trạch xem xét tình hình, Phong Thiên Lãng thấy vậy liền lấy cho nàng một cái ghế, ý bảo nàng cứ ngồi xuống.
Sau sự việc hôm kia, Phong Thiên Lãng đã có cái nhìn khác về nàng. Y không nghĩ tới, một nữ nhân nhỏ bé như nàng lại có sức mạnh hơn người, không những không sợ xác chết, còn dám bình tĩnh chỉ ra những manh mối mà ít ai để ý tới. Việc như vậy có rất ít nữ nhân làm được.
Phong Thiên Lãng nhỏ giọng nói với nàng.
- Ngươi nếu muốn hỏi gì thì ghi vào giấy, Tô Lĩnh Trạch sẽ hỏi thay ngươi.
Dương Khả Lạc gật gật đầu, nhận giấy bút từ tay y mà viết. Một lát sau, nàng đưa tờ giấy đã ghi đầy chữ cho Tô Lĩnh Trạch.
Tô Lĩnh Trạch nhìn tờ giấy với những dòng chữ ngay ngắn, thì không khỏi nhìn lại nàng mấy lượt. Rồi bắt đầu hỏi những câu hỏi mặc dù trước đó y đã hỏi qua.
- Hai người các ngươi làm nghề gì?
Cả hai nam nhân một trung niên, một trẻ, một mập mạp một vạm vỡ đều khó hiểu nhìn Tô Lĩnh Trạch. Nhưng vẫn trả lời những câu hỏi của y.
- Tiểu nhân làm ruộng, khi không có vụ lúa thì đi đốn củi kiếm cơm ạ.
Nam nhân mập mạp đáp. Nam nhân trẻ trung, vạm vỡ nghe vậy cũng đáp. Y nói nhà y mở một quán mì, nhưng lúc trả lời, y lại hay liếc mắt dòm ngó Dương Khả Lạc khiến nàng bực mình lấy tay đập bàn một cái, quát. Mà quên rằng người đứng đầu còn ngồi kế bên.
- Ngươi trả lời thì cứ trả lời, nhìn ta làm cái gì?
Tên kia nghe vậy thì liền quỳ sụp xuống đất. Tô Lĩnh Trạch ho nhẹ. Y quay qua nhìn nàng. Dương Khả Lạc nhìn lại hai người.
- Ta đi xem xác chết.
Nói rồi, nàng đứng dậy đi. Phong Thiên Lãng dẫn đường.
Trên đường đi, y hỏi.
- Xác chết bây giờ rất thối, ngươi vẫn muốn xem?
- Ta có kế bắt được hung thủ, ngươi có muốn nghe không?
Qua buổi chiều, vì không tra được đầu mối gì nên nha môn cho thả hai đối tượng tình nghi về nhà. Cả hai cứ thong thả đi về mà không chú ý có người theo sau. Cho đến khi mặt trời khuất núi, hai bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống chỗ Dương Khả Lạc đang ngồi cùng Tô Lĩnh Trạch và Phong Thiên Lãng.
- Đã tra ra được gì rồi?
Thì ra, hai bóng đen kia chính là hai hộ vệ luôn đi theo nàng suốt mấy ngày nay. Một hộ vệ lên tiếng.
- Chúng thuộc hạ đi theo tên bán mì về nhà, quán mì của hắn cũng đơn giản nhưng lại không nhiều khách. Sau khi gã về nhà thì đóng cửa im ỉm, không ra ngoài.
- Còn lão mập thì sau khi từ nha môn đi ra thì đi về thôn, gần nơi phát hiện thi thể thứ hai một dặm, sau khi y về nhà thì có vác rìu lên rừng đốn củi.
Hộ vệ còn lại cũng đáp. Dương Khả Lạc gật gật đầu.
- Hai nhà này, Tô đại nhân nên cho người giám sát chặt chẽ, riêng nhà của tên bán mì thì cứ để cho những hộ vệ này giám sát. Để tránh bứt dây động rừng.
Phong Thiên Lãng nhíu mày.
- Chẳng lẽ ngươi không tin quan nha?
- Không phải là ta không tin, mà những quan nha không hề được huấn luyện kĩ càng như những hộ vệ làm nhiệm vụ trong bóng tối này.
Tô Lĩnh Trạch gật gật đầu. Nghe như đã hiểu, nhưng y lại thốt ra một câu mấu chốt.
- Nhưng ai sẽ là mồi nhử dụ con cá lớn đây? Chúng ta không thể tìm những nữ nhân yếu đuối được. Càng không phải là những người nghe chuyện đã chạy.
- Đây cũng là một vấn đề đáng lo đây.
Phong Thiên Lãng cũng hùa theo. Dương Khả Lạc chống cằm nhìn cả bọn.
- Đừng tưởng các người nghĩ cái gì ta không biết, còn không phải là muốn ta làm mồi nhử sao?
Tô Lĩnh Trạch cười trừ nhìn nàng.
- Chuyện này phiền Tiểu Lạc giúp một tay rồi.
Ngồi trong bồn tắm gỗ, Dương Khả Lạc nhìn những cánh hoa hồng đỏ trôi nổi trên mặt nước. Lòng suy nghĩ vẩn vơ. Chợt, bên ngoài có tiếng la, có thích khách, rồi tiếng đao kiếm va vào nhau “ keeng keeng “.
Đợi một lát tất cả im lặng làm Dương Khả Lạc tò mò. Hai hộ vệ nàng đã phái đi điều tra động tĩnh của cái gã bán mì nên không có ai báo cho nàng biết chuyện gì.
Bỗng nhiên, một vật sắc lạnh kề vào cổ nàng. Đảo mắt nhìn qua, bên phải nàng là một nam nhân mình đầy máu đang lạnh lùng nhìn nàng.
- Nếu ngươi hét lên, ta sẽ giết ngươi.