- Nếu hét lên, ngươi sẽ chết.
Dương Khả Lạc nghiêng đầu nhìn hắc y nhân, người này nhìn tướng tá thì chỉ là một nam nhân chưa tới ba mươi, giọng nói của hắn, tư thế đứng của hắn mặc dù đang bị thương nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý.
- Haizzz...
Dương Khả Lạc vừa thở dài xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa ầm ĩ. Nàng nhìn hắc y.
- Dương tiểu thư, cô có trong đó không? Dương tiểu thư.
- Dương tiểu thư đang tắm rửa, ngươi không thể vào.
Ngoài cửa tiếng người gác cửa nói vọng vào, tiếng nha hoàn đáp lại, Dương Khả Lạc thầm giật mình, có thể khiến cho nha hoàn thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào đây thì tên này quả không phải hạng tầm thường.
- Ngươi bỏ kiếm ra đi, nếu ngươi cứ đứng ỳ ra đó, bọn họ sẽ xông vào.
Hắc y nhân nghĩ nghĩ rồi bỏ kiếm ra không quên thêm một câu.
- Nếu ngươi nói gì quá phận ngươi sẽ chết.
Bên ngoài vẫn xảy ra tranh chấp giữa hai bên, ngay lúc bọn nha hoàn không chống đỡ được thì cánh cửa được mở ra. Dương Khả Lạc chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn mỏng, làm hai vai trắng nõn lộ ra ngoài khiến đám cận vệ nhìn ngơ ngẩn quên cả việc hỏi cung.
- Các ngươi ầm ĩ cái gì hả? Đây là thái độ của vương phủ các ngươi sao?
Dương Khả Lạc lạnh lùng hỏi.
- Dương cô nương, chúng nô tài phụng mệnh tìm thích khách. Nhưng khi tìm đến đây thì không thấy đâu nữa.
- Thế... các ngươi nghĩ ta giấu người?
- Chuyện, chuyện này...
Đám cận vệ ấp úng, dù sao người này cũng không thể chọc vào. Đang lúc còn nghi ngờ thì một người đi tới.
Người này Dương Khả Lạc nhận ra, chính là một trong năm hộ vệ mà Bạch Kiến Vân để đi theo bảo hộ nàng, nhưng nàng đã từ chối.
- Dương tiểu thư đừng hiểu lầm, lúc nãy có thích khách hành thích vương gia, thuộc hạ lần theo thì bị mất dấu ở đây, gọi người lo lắng Dương tiểu thư bị kinh sợ nên mới hành động lỗ mãng.
Dương Khả Lạc khoanh tay.
- Thế bây giờ đi được chưa? Các ngươi cứ đứng ở đây ta không thể nào đi thăm vương gia được.
Gã hộ vệ chấp tay xin lỗi rồi dẫn người rời đi. Dương Khả Lạc cũng đóng cửa lại. Nàng nhìn quanh, không thấy người đâu, ngẩn đầu nhìn lên xà nhà thì thấy một hắc y nhân vẫn nhìn nàng lạnh lùng.
Dương Khả Lạc mặc kệ y, nàng đi tới bồn tắm, tìm y phục mặc vào.
- Nếu ngươi theo hướng cửa sổ, đi luồn trong các bụi cây, sau đó quẹo phải, ngươi sẽ rời khỏi đây an toàn.
Nói xong nàng mở cửa đi ra ngoài. Hắc y nhân nhìn nàng hồi lâu, cũng không nói gì. Dương Khả Lạc vừa bước ra khỏi phòng thì nói vào khoảng tối phía trước.
- Có bắt được người hay không thì tùy ở các ngươi vậy.
Không có ai trả lời, nhưng lại có mấy bóng đen phóng về phòng nàng như mấy ngọn gió nhẹ lướt qua. Nha hoàn khó hiểu nhìn xung quanh.
- Đi thôi, hiếu kì sẽ mất mạng đấy.
Tại thư phòng, Bạch Kiến Vân đang ngồi trên ghế, bên cạnh là một lão nhân đang băng bó vết thương, khi Dương Khả Lạc tới thì mọi chuyện đã xong. Nhưng nàng vẫn ngửi được hương máu tươi nhàn nhạt trong không khí.
- Ngươi có đau không?
Bạch Kiến Vân kéo áo lên rồi nhìn nàng, hồi lâu cũng không nói gì. Dương Khả Lạc lắc lắc đầu, trách mình lại nhiều chuyện. Không nói gì thêm liền xoay người đi.
- Đợi đã.
- Chuyện gì?
Nàng bất mãn hỏi.
- Tới đây giúp ta buột tóc.
Dương Khả Lạc nhìn cái mớ tóc dài rối nùi, chắc hắn bị hành thích lúc đang ngủ. Nhận lược từ tay nha hoàn, nàng bắt đầu chải. Mái tóc chải được một nữa thì Tô Lĩnh Trạch, Phong Thiên Lãng xông vào.
- Vương gia, ngài không sao chứ?
- Thích khách lần này là ai?
Vừa vào cửa cả hai quên cả nghỉ ngơi do chạy vội tới, Bạch Phi cho người đem trà lên. Bạch Kiến Vân theo thói quen chống cằm. Nhưng cằm vừa chống thì bị Dương Khả Lạc dựng thẳng lên.
- Tóc đã khó chải mà cứ cúi xuống, ngươi để thẳng không được sao?
Câu nói của nàng làm hai ba người đang uống trà phải phun ra vì sặc, hai vai bọn họ run run. Bạch Kiến Vân hắng giọng mới làm cho đám người yên tĩnh lại. Qua thêm một lát sau, đám hộ vệ giải một hắc y nhân vào phòng.
Người này vừa quỳ xuống đã ngẩng đầu, đôi mắt đầy hận ý nhìn Dương Khả Lạc. Nhưng do nàng đứng sau lưng Bạch Kiến Vân nên mọi người cứ tưởng hắn căm hận Bạch Kiến Vân.
- Ai sai ngươi tới hành thích ta?
Hắc y nhân không trả lời hắn mà hướng Dương Khả Lạc quát.
- Nữ nhân hèn hạ, ngươi dám giở trò sau lưng ta.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt hướng về phía người nào đó vẫn đang bình tĩnh chải chuốt, thắt biếm tóc. Nàng không ngẩng đầu lên chỉ nói.
- Ai bảo ngươi lẻn vào phòng ta, kề kiếm vào cổ ta. Còn hù dọa sẽ giết ta. Ta không làm theo lời ngươi thì ta còn có cơ hội đứng ngoài đây sao?
Hắc y nhân không biết là tức hay là nghẹn họng không nói mà hướng Bạch Kiến Vân la to.
- Nhị hoàng thúc, nàng ta là cái thể loại gì vậy chứ?
Một lần nữa, đám người Tô Lĩnh Trạch lai há hốc mồm khi nghe câu “ nhị hoàng thúc “ của hắc y nhân.
Đây là cái chuyện quái quỷ gì kia chứ?
Sao tên này gọi vương gia là nhị hoàng thúc?
Bạch Phi quan sát hắc y nhân một lúc thì thốt lên một câu.
- Tứ đệ.