Bạch Phi hốt hoảng khi nhận ra hắc y nhân là ai, y lắc lắc hai vai người nọ. Hỏi.
- Tại sao, tại sao đệ lại hành thích nhị hoàng thúc?
Hắc y nhân ngơ ngác.
- Hành thích cái gì chứ?
Bạch Phi giận đến tím mặt, đã hành thích chú mình còn dám tỏ ra như không can hệ, thằng ngốc này nghĩ cái gì không biết. Đang muốn mắng thêm thì Dương Khả Lạc lên tiếng.
- Hắn không phải thích khách kia. Trên người hắn không có vết thương.
Mọi người nhìn nàng, Bạch Phi thấy thế liền hỏi.
- Tại sao cô nương lại khẳng định như vậy?
- Lúc thanh kiếm đó kề vào cổ ta, ta cảm nhận được sát ý từ hắn. Mặc dù đang bị thương nhưng hắn vẫn để ta ra ngoài đối phó với đám cận vệ. Khi ta quay vào thì chẳng thấy hắn đâu cả, chỉ thấy y ngồi trên xà ngang.
Dương Khả Lạc đặt lược xuống bàn rồi tự rót cho mình một chén trà. Tô Lĩnh Trạch cảm thấy có gì đó không đúng, ngẫm nghĩ một chút thì sực nhớ ra, hỏi.
- Không phải cô nương có sức mạnh kì lạ sao? Sao lại dễ dàng bị khống chế như thế?
- Ta đang tắm.
Nói tới đây mọi người gật gật đầu hiểu ra, chợt ánh mắt của Bạch Kiến Vân lẫn Dương Khả Lạc đều giật mình. Nàng nhìn tên hắc y “ giả “ kia mà nhớ lại chuyện mình đang tắm. Có khi nào, tên này đã nhìn thấy gì rồi không?
Còn Bạch Kiến Vân lại khác, hắn nghĩ lúc đó nàng đang tắm, mà tên hắc y nhân thật sự lại có thể lẻn vào mà knông làm kinh động đến nha hoàn, dễ dàng khống chế Dương Khả Lạc, quả nhiên... Tam Tinh Các thật không đơn giản. Người đứng đằng sau...
Mạch suy nghĩ của hắn bị đứt đoạn bởi tiếng la hoảng của hắc y nhân “ giả “ kia.
- Nữ nhân hèn hạ, ngươi làm cái gì vậy hả?
Dương Khả Lạc nắm cổ áo y xách lên như xách một con gà. Cả người y giãy giụa, hét lên, mọi người túm lại khuyên giải nhưng vẫn không thể kiềm lại sự tức giận của Dương Khả Lạc.
- Ngươi ở trên trần nhà bao lâu rồi? Ngươi đã nhìn thấy những gì?
- Dương cô nương, có gì từ từ nói.
- Ta đang tắm, còn hắn ở trên xà nhà, cái gì mà từ từ nói. Các ngươi ỷ mình quyền cao chức lớn thì bắt nạt ta hả?
Dương Khả Lạc vẫn không bỏ ý định. Quát.
- Cái này...
Tô Lĩnh Trạch khó xử, Bạch Kiến Vân tiến lên ôm lấy eo nàng.
- Để ta bồi thường cho nàng. Người đâu, nhốt tứ điện hạ vào phòng củi ba ngày không được ăn uống.
Đám thuộc hạ vâng lời lôi hắc y nhân giả đi. Bạch Phi lắc lắc đầu thở dài. Cũng còn may là không bị ném vào nhà lao.
- Nhị hoàng thúc, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi sớm đi.
Bạch Kiến Vân “ ừ “ một tiếng, Bạch Phi lui ra ngoài, Tô Lĩnh Trạch cùng Phong Thiên Lãng cũng chấp tay cáo từ thì Bạch Kiến Vân nhắc một câu.
- Chú ý động tĩnh của Tam Tinh các.
- Vâng.
Đợi sau khi mọi người đã rời đi, Dương Khả Lạc giãy giụa muốn thoát ra.
- Người đã đi hết rồi, ngài còn ôm ta làm gì?
- Không được sao?
Bạch Kiến Vân ghé vào tai nàng hỏi nhỏ.
- Ta với ngài cũng chẳng phải người yêu gì, thân mật làm cái gì chứ?
Dương Khả Lạc đỏ mặt nói.
- Người yêu?
Người yêu là cái khỉ gì chứ?
Bạch Kiến Vân thắc mắc nhưng vẫn không bỏ nàng ra mà dùng hai tay ôm nàng chặt hơn.
- Vậy còn... Mặc Ly thì sao?
Vẻ mặt hắn thoáng chốc cứng đờ. Bàn tay cũng dần buông lỏng. Trong thoáng chốc ấy, Dương Khả Lạc cảm thấy trong lòng nhói đau. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nàng thích hắn.
Suy nghĩ này làm Dương Khả Lạc hoảng sợ. Một người bị người thân vứt bỏ như nàng, không có tư cách yêu người này.
- Cũng khuya rồi, ngài nghỉ ngơi đi.
Khi đi tới cửa, nàng như chợt nhớ ra điều gì lại nói.
- À, ngài cũng nên thu lại hai hộ vệ đi, ta tự bảo vệ mình được.
Nói rồi, nàng đi ra khỏi phòng. Khi Bạch Kiến Vân sực tỉnh thì người đã không còn.
_____________________
Phía sau phủ nha môn là một cái viện nhỏ. Nơi này là nơi Tô Lĩnh Trạch ở, kế bên cái viện nhỏ là một gian phòng dành cho khách ở. Khi Tô Lĩnh Trạch định lên giường đi ngủ sau khi xem sách án. Thì bất ngờ một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt làm y giật mình. Nhìn kĩ lại mới thấy người đến là ai, Tô Lĩnh Trạch thở phào một hơi rồi nói.
- Dương cô nương, đang đêm đang hôm cô không ngủ đến đây làm gì?
- Tô đại nhân, ngài có thể thu lưu ta không?