Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà!

Chương 32: Chương 32: Chương 29.




- Tô đại nhân, ngài có thể thu lưu ta không? Ta hứa, sau khi đại hội võ thuật kết thúc sẽ không làm phiền ngài.

Tô Lĩnh Trạch khó hiểu.

- Dương cô nương sao lại chạy đến đây, còn vương gia?

Dương Khả Lạc tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi rồi nói.

- Sau khi các ngươi đi, hắn cứ ôm chặt ta không buông, nên ta nói tên Mặc Ly, thế là ta nhảy sang đây, nếu giờ ngài không thu lưu ta, thì ta cũng chẳng biết nên đi đâu.

- Vậy để ta cho người sắp xếp cho cô một gian phòng.

Tô Lĩnh Trạch từ tốn nói.

- Làm phiền Tô đại nhân rồi.

_______________

Sáng hôm sau, Phong Thiên Lãng từ ngoài đại môn đi vào viện nhỏ liền nhìn thấy Tô Lĩnh Trạch cùng Dương Khả Lạc ngồi đánh cờ.

- Sao ngươi tới sớm thế, vụ án sao rồi?

Tô Lĩnh trạch hạ xuống một nước cờ rồi nói.

- Tên bán mì đã có động tĩnh. Tối hôm qua hộ vệ của vương gia đã nhìn thấy gã cầm gậy lẻn ra khỏi nhà bằng cửa sau. Đi theo thì thấy gã đi vào một căn nhà hoang.

- Sau đó thì sao?

Thấy Tô Lĩnh Trạch chỉ nói một nữa, mà không nói tiếp làm Phong Thiên Lãng phải hỏi.

- Sau đó hộ vệ nhìn vào, thấy gã đang bắt ép một nữ nhân, nên tóm gọn, lôi về nha môn chứ sao?

Dương Khả Lạc tiếp lời rồi đi một nước cờ.

- Ta thắng.

Tô Lĩnh Trạch xoa xoa trán, mới sáng sớm y đang luyện võ trong sân thì nữ nhân này ôm một bàn cờ vây trong thư phòng của y ra thách thức. Y không nghĩ nàng biết đánh cờ, nên cũng ngồi chơi vài ván. Ban đầu là chấp, vì dù sao, y cũng là đệ nhất kỳ tài nên cũng khá tự tin ở mình nhưng càng về sau, càng bối rối, cuối cùng là thua.

Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì?

- Ui, Tô Lĩnh Trạch, đừng nói ngươi thua nha?

Phong Thiên Lãng thấy Dương Khả Lạc cười như con ngốc thì hỏi. Đáp án là cái gật đầu của y.

- Thật hả trời?

Tô Lĩnh Trạch cười khổ, chợt, bụng Dương Khả Lạc réo rắt.

- Đói rồi, ta đi mua bánh bao đây? Hai người cứ nói chuyện đi.

Thấy Dương Khả Lạc đã đi xa thì không nhịn được mà hỏi lại.

- Ngươi chấp nàng đúng không? Nếu không thì làm sao nàng có thể?

Tô Lĩnh Trạch vuốt sóng mũi, ảo nảo nói.

- Ban đầu là chấp, sau là thua thảm hại.

Phong Thiên Lãng ngồi xuống, tay gãi gãi cằm.

- Rốt cuộc thì, nữ nhân này có lai lịch gì? Không thể là nữ tử bình thường được.

Tô Lĩnh Trạch rót một chén trà cho đối phương.

- Vương gia lần trước cũng cho người đều tra nhưng không tra ra. Ngài ấy nói từng gặp nàng trong rừng với bộ dạng không ra hình người.

- Tốt nhất vẫn cứ nên để bên cạnh quan sát. Xem nàng ta có mưu đồ gì.

Tô Lĩnh Trạch gật gật đầu.

Dương Khả Lạc một đường đi thẳng tới tiệm bánh bao, sau khi gọi hai cái bánh nhân thịt và một bát canh thì nàng bắt đầu ăn. Mày nhíu chặt.

- Rốt cuộc thì các ngươi định theo ta tới chừng nào?

Từ sau lưng nàng bỗng xuất hiện hai cái bóng đen, đều cùng ngồi xuống bàn của nàng.

- Vương gia có lệnh, phải bảo vệ cô nương.

- Ta không cần người bảo vệ, đi về đi.

- Nếu cứ thế quay về thì bọn thuộc hạ sẽ chết, Dương cô nương sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?

Một hắc y từ đằng xa đi tới, theo sau gã là một hắc y khác. Không những hai người mà thêm hai người nữa, Bạch Kiến Vân lần này không cho nàng chạy rồi, nàng đắc tội ai chứ?

- Các ngươi có chết cũng không liên quan đến ta.

Dương Khả Lạc khó chịu, làu bàu.

Bốn hắc y đen mặt. Chợt, từ đằng xa có binh lính dẹp đường, theo sau là một đoàn người ngựa, kiệu xa hoa, lộng lẫy.

- Ai thế?

- Sứ giả của Kim Linh quốc, nghe nói là tới tham gia đại hội võ thuật năm nay.

Dương Khả Lạc hỏi, một hắc hộ vệ trả lời. Nàng tò mò nhìn cỗ kiệu to nhất, đẹp nhất đang đi ngang qua. Dường như là người trong kiệu cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng mà liếc mắt nhìn ra. Trong chốc lát, một cảm giác thân quen chợt lướt qua. Dương Khả Lạc vội hướng ánh mắt về hướng khác. Mà người trong kiệu kia cũng thu lại ánh nhìn, cho đến khi đoàn người đã đi xa.

- Người vừa nãy, sao lại quen thế nhỉ?

- Cô gái kia, nhìn rất quen, gặp ở đâu rồi nhỉ?

Dương Khả Lạc ngồi nhìn một lát rồi hỏi.

- Bọn họ đi đâu thế?

- Đến vương phủ.

- Vậy thì về vương phủ. Ta muốn xem náo nhiệt.

Dương Khả Lạc cầm cái bánh còn lại đưa lên miệng sau khi để mấy đồng lên bàn. Nàng không đi cửa trước mà vòng ra cửa sau, nhưng cửa sau khóa, hết cách đành leo tường vào, nhưng mà tường lại cao hơn đầu nàng cả một thước, lại không thể để bọn người này biết nàng có năng lực kì lạ, nếu không thì...

- Sao vương gia nhà các người xây tường cao thế?

Dương Khả Lạc nhún mấy lần vẫn không bật lên được, tức tối mắng. Một hộ vệ đi tới, không nói không rằng ôm lấy nàng nhảy vèo lên tường rồi đáp xuống đất sau khi đã vào bên trong. Nàng để ý từ nãy giờ người này cứ bịt khăn che mặt, còn ba người còn lại thì không.

Sau khi đáp xuống đất, nàng vội đẩy người kia ra.

- Cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.