- Đây là có chuyện gì?
Bạch Lư Lệ thấy Bạch Kiến Vân đến liền hướng hắn òa lên khóc.
- Nhị ca, tiện nhân kia xem thường ta, nói ta chỉ dựa hơi phụ hoàng, xem ta không ra gì, ta... ta muốn chết đi cho rồi, hic...
Bạch Kiến Vân nhìn sang Dương Khả Lạc, rồi lại nhìn đám hộ vệ, một tên trong số đó đứng ra chắp tay nói.
- Hồi bẩm vương gia, đại công chúa sỉ nhục Dương cô nương là tiện nhân ham hư vinh, muốn dùng năm trăm lượng tống khứ ngài ấy ra khỏi vương phủ, Dương cô nương tức giận câu nói “ ham hư vinh “ của đại công chúa nên có nói lại một câu, đại công chúa thẹn quá hóa giận rút kiếm chém Dương cô nương, chúng thuộc hạ có ý ngăn cản nhưng Dương cô nương không cho, dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Gã nói một lèo làm những người có ở đó tròn xoe mắt. Ngay cả Dương Khả Lạc cũng đần người ra nhìn gã. Sao tên này không là một bình luận viên nhỉ?
Bạch Kiến Vân nhìn lại Bạch Lư Lệ.
- Muội còn gì để nói không?
- Hả... huynh, huynh nói như vậy là ý gì hả? Huynh tại sao muốn thu lưu nàng ta, nàng ta có gì tốt, thân phận thấp kém, nàng ta căn bản không xứng đáng. Muội dùng tiền để tống nàng ta đi thì có gì là sai?
Bạch Lư Lệ không cho là đúng cãi lại, Dương Khả Lạc lắc lắc đầu.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta ham hư vinh? Ngươi đừng cho bản thân là công chúa thì muốn gán tội cho ai thì gán. Thân là công chúa, không tìm hiểu rõ ngọn ngành mà nghe lời đàm tiếu của đám tiểu nhân đê tiện. Tới hạch sách người khác. Ngươi cho như thế là đúng sao? Chưa biết chừng, đám người nào đó sợ không đối phó được với ta vì ta có hộ vệ bảo vệ nên mới dùng lời lẽ chọc giận ngươi, vì ngươi là công chúa, ngươi nghĩ bọn họ sẽ biết ơn ngươi sao?
Bạch Lư Lệ bị nói đến hoa dung thất sắc, nàng có lẽ không ngờ Dương Khả Lạc lại nói đúng những gì đã xảy ra, nàng quay phắc lại nhìn đám nữ nhân kia, mũi nhọn tự dưng chuyển hướng làm cả bọn tái mặt, không biết phải nói làm sao?
Bạch Lư Lệ nắm chặt nắm đấm, không biết nàng ta nghĩ gì mà đi tới trước mặt Dương Khả Lạc.
- Ta lấy lại năm trăm lượng.
- Cứ tự nhiên.
Dương Khả Lạc ngẩn ra một lúc rồi nói. Nói xong với Dương Khả Lạc, Bạch Lư Lệ chuyển hướng sang Bạch Kiến Vân.
- Nhị ca, muội xin lỗi, muội tin lời tiểu nhân trách lầm người khác lại nói năng vô phép với huynh.
Bạch Lư Lệ phụng phịu nói, mặt cúi xuống đất. Sau khi nói xong, nàng ta quay đi một mạch. Bỏ lại đám người vẫn chưa hoàn hồn trước sự thay đổi đột ngột của cô nàng. Đám nữ nhân thấy “ khiên đỡ đạn “ đã đi mất thì cũng rối rít định đi thì đám hộ vệ ngăn lại.
- Các ngươi định đi đâu vậy, có hỏi ý kiến của bổn vương chưa?
Đám nữ nhân run rẩy nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng quỳ xụp xuống đất van xin.
- Cầu vương gia tha mạng, chúng tiểu nữ biết sai rồi.
Bạch Kiến Vân lạnh lùng nhìn đám nữ nhân.
- Các ngươi xúi giục đại công chúa hòng thỏa mãn bản thân, lại mượn tay giết người. Các ngươi có biết, chỉ mỗi tội xúi giục là cả nhà các ngươi phải bị tru di tam tộc. Nhưng, nể tình cha các ngươi có công với quốc gia, bổn vương ra lệnh toàn bộ nữ nhân trong vương phủ đều bán vào thanh lâu. Lập tức thi hành.
Đám nữ nhân mặt mày trắng bệch, liên mồm xin tha nhưng đã bị những hộ vệ của Bạch Kiến Vân lôi xềnh xệch đi. Xa xa còn văng vẳng lại tiếng thét thảm thương.
- Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng... vương gia...