Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 15: Chương 15




Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Ngày đó tựa hồ không có gì khác biệt.

Chân Phong vẫn như cũ cùng các anh em hắn trò chuyện uống rượu, tay vẫn hướng phía dưới của tôi mà sờ soạng. Vẫn là chỉ để ý mò ngạnh, cứng rồi liền buông tay, cuối cùng cuộc vui tản đi hắn nói với bạn tốt của hắn: “Mày đi trước đi.”

Bạn hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo nhắc nhở: tôi trở về hắn sẽ làm gì a.

Chân Phong ngậm một điếu thuốc, xem xét tôi nửa ngày, tôi không nhúc nhích.

Hắn nói: “Đưa kim chủ điếu thuốc.”

(thường những người dùng tiền đi bao người khác thành tình nhân đều được gọi là kim chủ)

Tôi nói: “Cậu còn chưa chịu ngừng diễn?”

Hắn nói: “Ngừng diễn thì anh cũng là nhân viên phục vụ.”

Tôi nói: “Nhân viên phục vụ phụ trách việc đưa menu, thanh toán, dâng rượu, không phụ trách đốt thuốc, hoặc là cậu tiếp tục ngậm, hoặc là chính mình tự châm.”

Hắn đem điếu thuốc ngậm lên miệng phả ra làn khói, sau đó gắt gao ôm thắt lưng của tôi.

Hắn nói: “Hôm nay tôi phát hiện, tôi càng nhìn anh càng vừa mắt.”

Tôi nói: “Cho nên?”

Hắn nói: “Hai chúng ta nếu không đem biến giả thành thật?”

Tôi nói: “Giả thì có thể diễn, thật thì không làm được.”

Hắn nói: “Lần này gấp mười lần tiền có được hay không?”

Tôi nói: “Cậu có gấp trăm lần cũng không được.”

Hắn nói: “Tại sao?”

Tôi nói: “Tôi đáp ứng với cậu diễn trò là vì cảm kích cậu buổi tối hôm đó bỏ qua cho tôi, tôi hiện tại không lý do giả thành thật với cậu.”

Hắn nói: “Tôi cảm thấy anh cần tiền, đây chính là lý do to lớn nhất.”

Tôi nói: “Tôi còn chưa thèm khát đến mức bán mình cầu tiền, tiền không mua được tôi.”

Hắn nói: “Anh không cần tiền vậy anh muốn cái gì, tình cảm?”

Tôi nói: “Cho dù tôi muốn tình cảm, cũng không cần tình cảm của nam nhân.”

Hắn nói: “Anh lại chưa cùng nam nhân thử qua, làm sao anh biết không cần.”

Tôi nói: “Tôi không cần cùng nam nhân thử xem để kiểm chứng tôi có cần hay không, mẹ tôi vẫn chờ tôi sinh một đứa con mập mạp, tôi không thể thử nghiệm lối khác.”

Hắn nói: “Anh có thể cùng tôi thử xem, tôi cũng sẽ như trước đây, cũng là hai, ba tháng sẽ cho anh mua một căn phòng xếp tại thủ đô, thêm vào một triệu tiền mặt, anh có thể mua thêm cái xe, còn có dư thừa sức lực mở cửa hàng, sau nhật tử sẽ không buồn.”

Tôi nói: “Đãi ngộ này thật hậu đãi.”

Hắn nói: “Tôi hiếm thấy có tâm tư này, anh con người không xấu, cho anh, tôi cũng không đau lòng.”

Tôi nói: “Nhưng là tôi vẫn không thể đáp ứng.”

Hắn nói: “Cái gì?”

Tôi nói: “Tôi không có cách nào cùng mẹ giải thích làm sao mà tôi có được số tiền này, cho dù có thể giải thích, tôi cũng không có cách nào nhìn mẹ không biết gì cả mà dùng tiền tôi bán mình.”

Hắn nói: “Anh đúng là con mẹ, mở mồm ra là mẹ như thế này, mở mồm ra là mẹ như thế kia.”

Tôi nói: “Tôi không hiểu lắm con mẹ là có ý gì, chính là mẹ chỉ có tôi, tôi phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.”

(đây là mẫu đứa con quốc dân điển hình_ Sub)

Hắn nói: “Vậy chính là không thể đồng ý?”

Tôi nói: “Đúng vậy.”

Hắn nói: “Không thể đồng ý thì hiệp ước diễn kịch của chúng ta trước kia cũng quên đi, tôi sẽ tìm người khác, còn có thể cùng hắn chơi biến giả thành thật, nha, không cần giả vờ diễn, trực tiếp gọi là có thể mang về khách sạn ngủ.”

Tôi nói: “Chú ý mang bao, đừng làm quá ác, mấy năm trước mặt, sống lâu, nằm úp sấp xuống một cái, tôi lại không được nghỉ ngơi.”

Hắn nói: “Xem ra anh là thật không thèm để ý tôi.”

Tôi nói: “Ừ.”

Hắn nói: “Tôi nghĩ, chúng ta tính ra chung sống thân mật gần nửa năm, anh làm sao không có chút nào không nỡ.”

Tôi nói: “Có thể tôi là tư duy lý tính, cậu thì quá mức cảm tính.”

Hắn nói: “Như vậy không tốt.”

Tôi nói: “Đúng đấy.”

Hắn nói: “Tôi đi đây, lần tới không sẽ không gọi riêng anh, ước chừng cũng sẽ không gặp mặt được mấy lần.”

Tôi nói: “Lên đường bình an, năm mới vui vẻ.”

Hắn quăng ngã một bình rượu, mắng câu hỗn đản, quay người đi.

(Hỗn đản: trứng thối, dùng để chửi, các thiếm có thấy nó nghe lai lái là khốn nạn không?!:D)

Tôi chờ hắn đi, thì gọi dì lao công vào dọn dẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.