Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 16: Chương 16




Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Không còn diễn kịch nữa một tháng thu nhập của tôi ít đi ba, bốn ngàn. Mà do làm việc lâu năm, tiền thưởng bù lại cho tôi không hề ít.

Tôi tính toán một chốc, một năm này tôi kiếm được không ít tiền, trừ bỏ khoản chi ra, tôi tích lũy đầy đủ mười lăm vạn, như vậy xem ra nếu làm ba năm nữa, cơ bản có thể thôi việc được rồi.

Tôi và Chân Phong “Chia tay” chuyện này liền có không ít người xì xào bàn tán. Thế giới này chính là như vậy, càng tới gần khu vực đen, lại càng cười bần cùng không cười xướng, tiểu Lý cùng tôi cắt đứt, không lý do gì, chính là một cách tự nhiên mà cắt đứt, ta cũng không quá để ý.

(bần: nghèo, kẻ bần tiện _ xướng: hát/ kĩ nữ)

Thế giới này không phải anh đối với người tốt, giúp người, người khác liền sẽ giống vậy tốt với anh, cảm kích anh.

Điều khiến tôi tương đối kinh ngạc chính là Chân Phong cùng giám đốc đã qua lại với nhau rồi, giám đốc quanh năm thượng người, rốt cục đã bán cái mông.

Việc này là do chúng tôi đi ra ngoài uống rượu, hắn dựa vào rượu mới nói: “Tiêu Điều, chúng ta cùng dùng qua một khúc thịt(1), có phải là cũng coi như anh em họ.”

(1) khúc thịt: nói cách uyển chuyển là dưa leo =)) do you know what I think?:> – NK

Lúc này tôi là nên khổ sở, nên thống khổ, nhưng tôi một chút cảm giác cũng không có, việc này ở trong mắt người khác hẳn là không bình thường.

Vì vậy tôi bưng lên chén rượu, uống hơn nửa chén, tôi nói: “Đều là do tiền làm ầm ĩ, lúc không có tiền nghĩ muốn có tiền, có tiền liền muốn có nhiều tiền hơn.”

Hắn nở nụ cười, rất khốc liệt, hắn nói: “Tôi ngày hôm qua đến theo lời gọi, lại quá một tuần lễ, tôi có thể đến hải lắng đọng, đi làm chi nhánh trưởng.”

Tôi nói: “Chuyện tốt, lương nhiều hay ít?”

Hắn nói: “Năm mươi ngàn còn có chia hoa hồng trích phần trăm, mua gì một đồng cũng không cần tôi tự mình lấy ra.”

Tôi nói: “Trong một đêm anh liền thành thổ hào, hơn nữa sau đó hạ tay xuống (liền có) một đám tiểu cô nương tiểu tử, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

Hắn nói: “Tiêu Điều, cậu đi theo tôi đi, tôi đương(đang làm)chi nhánh trưởng, cậu làm giám đốc, cùng tôi ăn ngon mặc đẹp.”

Tôi nói: “Anh uống say rồi.”

Hắn nói: “Tôi không có say.”

Tôi nói: “Anh chú ý người khác nhìn anh, anh thăng chức bằng việc bán mình, đời này anh cũng sẽ không nghĩ nhấc lên. Anh đem tôi điều đến trước mặt, anh chính là khiến trong lòng có thêm một cái gai.”

Hắn nói: “Tiêu Điều, trái tim của cậu thật ngạnh.”

Tôi nói: “Lời này anh đã nói lần thứ hai.”

Hắn nói: “Sau đó, hai ta còn có thể cùng uống rượu không?”

Tôi nói: “Điều này quyết định bởi anh không phải tôi. Nếu như anh có thể quên chuyện hai ta dùng chung một cái dưa chuột thì có thể uống còn không quên được, đừng nói là uống rượu, mặt cũng không cần nhìn nữa.” (Điều V5 =)))))))))

Hắn nói: “Tiêu Điều, đm cậu.”

Tôi nói: “Mới vừa câu kia tôi tính không nghe thấy, anh còn dám nói một câu, anh có thể thử xem tôi đánh anh hay không.”

Hắn để chén rượu xuống, quay đầu liền đi, tôi lau mặt liền đi thanh toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.