Editor: Đào Sindy
“Bệ hạ. “ Thái giám cận thân của Tưởng Lạc nặng nề quỳ gối trước mặt hắn ta, nét mặt hắn ta xám xịt, ánh mắt thống khổ, giống như trung bộc bất cứ lúc nào cũng có thể cùng chủ xông pha khói lửa, coi như người trong thiên hạ đều chối bỏ Tưởng Lạc, hắn ta vẫn sẽ không rời đi.
Tưởng Lạc ngồi dưới đất, không di chuyển trong cung, những triều thần kia cả ngày ở trước mặt hắn ta lộ ra vẻ trung thành, hiện tại chưa từng xuất hiện. Nơi này từng để vô số người quỳ lạy hành lễ, bây giờ trừ hắn ta ra cũng chỉ còn lại tên thái giám này.
Hắn ta nhớ tiểu thái giám này tên là Tiểu Khấu Tử, bởi vì tên giống hệt con chó trước kia hắn ta nuôi, nên mới chú ý hắn ta thêm một chút, thậm chí để hắn ta tới bên cạnh hầu hạ.
“Ngươi đã ở cạnh ta bao lâu rồi?”
“Bệ hạ, nô tài đã hầu hạ bên cạnh người bốn năm rồi.”
Tưởng Lạc ý vị không rõ cười khẽ một tiếng, lúc nào hắn ta lại chú ý một tên thái giám như thế? Cho tới bây giờ, có thể ở bên cạnh hắn ta, vậy mà cũng chỉ có một tên thái giám, vừa buồn cười vừa đáng buồn.
Tiếng bước chân truyền đến, đó là tiếng nữ tử mang giày giẫm trên sàn ngọc thạch, âm thanh từ xa mà đến gần, cuối cùng đứng trước cửa điện.
Tạ Uyển Dụ mặc một bộ cung trang đỏ tươi, đầu cài trâm phi phượng, diễm lệ như xuất giá, nàng ta đứng ở cửa đại điện, ánh mặt trời vàng chói chiếu vào trên người của nàng ta, cái bóng phản chiếu thật dài trong điện, an tĩnh giống như một pho tượng.
“Tạ Uyển Dụ?” Tưởng Lạc từ dưới đất đứng lên: “Ngươi tới nơi này làm gì, nơi này không phải nơi một nữ nhân như ngươi nên tới.”
“Bây giờ nơi này, ngoại trừ nữ nhân như ta đồng ý đến nhìn một chút thì còn ai đâu?” Tạ Uyển Dụ xùy cười một tiếng, quay người nhìn về trời chiều: “Ngươi xem mặt trời này, giống vương triều đại nghiệp Tưởng gia các ngươi hay không, mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống?”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Tạ Uyển Dụ cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Hoàng Đế nhất ngôn cửu đỉnh, thiên hạ này, hậu cung này đều phải nghe theo lệnh ngươi? ! Chớ vọng tưởng, lúc ngươi cầm tù Thái Thượng hoàng và Thái Tử, nên nghĩ đến có hôm nay.”
“Từ xưa đến nay bao nhiêu hoàng tử đạp đổ Thái Tử, tự mình làm Hoàng Đế, bọn họ có thể lưu danh vạn cổ, vì sao ta lại không được.”
“Bởi vì bọn họ là nhân quân, lòng lo vạn dân, cho nên mặc dù bọn họ bất hiếu không biết hiếu kính, vẫn có bách tính cảm kích bọn họ, ca tụng bọn họ.” Tạ Uyển Dụ đưa tay chỉ Tưởng Lạc, trong mắt đầy trào phúng: “Thế nhưng ngươi ngoại trừ bất hiếu không hiếu kính, còn có gì?”
“Nếu ngươi có bản lĩnh, vì sao không đi ra nghe người trong thiên hạ mắng mình thế nào? !”
“Im ngay! Im ngay!”
“Ha ha. “ Tạ Uyển Dụ vuốt ve gương mặt son phấn của mình, ánh mắt nhìn Tưởng Lạc đầy thù hận: “Tưởng Lạc, người giống như ngươi, nên sống tiếp để nhận người khác căm thù, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Oành!” Đại môn Hoàng Cung Đại nghiệp bị quân Dung gia phá tan, các binh sĩ từ bốn phương tám hướng tràn vào. Tạ Uyển Dụ đứng trên đài cao, híp nửa mắt thấy quân Dung gia từ xa đi đến, cuối cùng bao vây cung điện tôn quý nhất, xa hoa nhất.
Nàng vịn cột cẩm thạch chạm khắc, cung trang đỏ tươi dưới ánh tà dương giống như lửa đang nở rộ.
“Ban Họa...” Tạ Uyển Dụ nhìn nữ nhân sóng vai tiến lên cùng Dung Hà, nàng ta thân mang hoa phục trang sức, đối phương mặc ngân giáp, trên ngân giáp còn lưu lại vết máu. Nàng ta đứng trên điện cao cao, đối phương cưỡi ngựa dưới điện, thế nhưng nàng ta không có cảm giác vượt qua đối phương, thậm chí một thân khí thế kia của đối phương, nàng tựa như nùng trang diễm mạt* tôm tép nhãi nhép.
*mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ.
“Tạ tiểu thư.” Ban Họa chắp tay làm một lễ ngang hàng: “Nhiều ngày không gặp, ngươi có ổn không?”
Tạ Uyển Dụ khẽ cười một tiếng: “Không thể gọi là ổn hay không, cuối cùng các ngươi đã tới.”
Ban Họa nhìn Tạ Uyển Dụ thế này, trên nét mặt mang theo thương hại, rốt cuộc nói không ra lời.
“Cút ngay. “ Tưởng Lạc từ trong điện chạy đến, hắn ta đẩy Tạ Uyển Dụ ra, nhìn phía dưới lít nha lít nhít phản quân, nổi giận mắng: “Dung Hà, ngươi là cường đạo, mang theo phản quân đánh tới Hoàng Cung, liệt tổ liệt tông Tưởng gia, còn có trời xanh đang nhìn các ngươi đấy.”
Dung Hà tùy ý để Tưởng Lạc kêu gào, không nói gì.
Nhưng Dung Hà im lặng lại chọc giận Tưởng Lạc, hắn ta ghé vào rào chắn, mắng càng ngày càng hăng, cũng càng ngày càng khó nghe, toàn bộ hậu cung, đều quanh quẩn tiếng mắng của hắn ta.
Tùng tùng tùng.
Từng tiếng khua chiêng gõ trống khẩn cấp vang lên.
“Thái Thượng hoàng bệnh tình nguy kịch!”
“Hoàng Thượng phái người độc chết Thái Thượng hoàng, nhanh truyền Thái y!”
Ban Họa nghe được ba chữ Thái Thượng hoàng, thần sắc đã có biến hóa vi diệu. Dung Hà chú ý tới nét mặt của nàng, quay đầu nói với thủ hạ: “Người tới, bắt bạo quân lại, ta đi gặp mặt Thái Thượng hoàng.”
“Vâng!”
Người quân Dung gia xông lên điện, không tốn sức chút nào đã chế trụ Tưởng Lạc.
“Thành thật một chút. “ Tưởng Lạc còn muốn giãy dụa lại bị một đại hán hung hăng vỗ một cái, kim quan trên đầu hắn bị vuốt ve, thuận theo thềm ngọc ì ạch rớt xuống, lăn thật xa mới ngừng lại được.
Dưới ánh tà dương, đỉnh kim quan mơ hồ trông thấy chút xíu kim quan, còn lại thì chẳng nhìn thấy gì.
Tưởng Lạc chuyển vào Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế bị dời đến Ninh Thọ cung, ngược lại Thái hậu vẫn ở trong cung trước kia không bị di chuyển.
Ban Họa cưỡi ngựa đi đến ngoài cửa Ninh Thọ cung, xoay người xuống ngựa, lúc này nàng mới phát hiện tên Ninh Thọ cung bị đổi thành Thọ Khang cung, nhưng nàng không có tâm tư quản chuyện nhỏ nhặt này mà trực tiếp vọt vào.
Vừa vào cửa, Ban Họa phát hiện tòa cung điện này cực kỳ quạnh quẽ, trong vườn hoa ngoài điện không có ai quản lý, cỏ xanh hoa vàng mọc chen lấn nhau, nhìn loạn cực kỳ.
Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn thấy có mấy cung nữ thái giám quỳ trong góc, liền hỏi: “Bệ hạ ở đâu?”
Một thái giám mặc áo lam dùng tay run rẩy chỉ chỉ nơi hẻo lánh bên phải, Ban Họa đi đến chỗ hắn chỉ, mới vừa vào cửa đã bị mùi hôi chua nấm mốc bên trong hun đến đầu có chút choáng váng.
Trong phòng có hai cung nữ và thái giám quỳ gối trước giường khóc, Ban Họa vào các nàng cũng không phát hiện, ngược lại Vân Khánh Đế nằm trên giường phát hiện nàng.
Ban Họa đi đến bên giường Vân Khánh Đế, nhìn ông cụ già yếu gầy gò trên giường, lại có chút hoảng hốt, Vân Khánh Đế đã từng cao cao tại thượng, vậy mà biến thành bộ dáng như vậy? d~đ?l}q)đ
Bờ môi Vân Khánh Đế xanh đen, hốc mắt biến thành màu đen, tai và mũi có máu chảy ra, rõ ràng là trạng thái trúng độc quá nặng.
“Bệ hạ.” Ban Họa thi lễ với Vân Khánh Đế.
Vân Khánh Đế từ trong chăn duỗi ra một cái tay run rẩy, cái tay này nhăn nheo đen đúm, giống như củi khô mất đi sức sống, sau khi để người ra nhìn thấy, rất dễ nghĩ đến chuyện ma mà hồi bé được nghe.
Dưới đáy lòng Ban Họa than nhẹ một tiếng, cầm tay của ông.
Cái tay thô ráp cực kỳ, mặc cho ai cũng không nghĩ ra, đây vốn là một người sống an nhàn sung sướng.
“Ngươi đã về rồi. “ Vân Khánh Đế thở hổn hển nửa ngày, rốt cục nói ra một câu đầy đủ: “Họa nha đầu, đợi ta chết rồi, đừng cho những nữ nhân khác hợp táng cùng ta, ta có Hoàng hậu là đủ.”
“Bệ hạ...” Trong cổ họng Ban Họa có chút khó chịu: “Thái y rất nhanh sẽ tới, người không sao đâu.”
Vân Khánh Đế lắc đầu, trong miệng phun ra một ngụm máu: “Họa Họa, đây là báo ứng của trẫm.”
Khóe môi Ban Họa giật giật, không nói gì.
“Trẫm, trẫm có lỗi với ngươi. “ Vân Khánh Đế đột nhiên mở to mắt: “Trẫm thật xin lỗi...”
Ông mở to hai mắt đột nhiên mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm.
Tí tách.
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Vân Khánh Đế, Ban Họa thả tay ông lại trên giường, lui lại quỳ xuống, sau đó hành đại lễ dập đầu ba lần.
“Quận chúa.” Vương Đức đi ra từ sau trướng, xoay người đỡ nàng từ dưới đất lên. Ban Họa lau sạch nước trong khóe mắt, sau khi hít sâu một hơi nói với Vương Đức: “Chuông báo tang.”
Vương Đức lui về sau một bước, kính cẩn lễ phép nói: “Đúng.”
Ban Họa cúi đầu, thấy Vương Đức thiếu ba ngón tay.
Đông đông đông.
Chuông tang vang lên, Hoàng hậu quỳ gối trước tượng thần hốt hoảng đứng lên: “Chuông tang từ đâu truyền đến?”
“Nương nương, là... Là Khang Ninh, Khang Thọ cung.”
Mắt Hoàng hậu tối sầm lại, suýt chút ngã xuống đất ngất đi, bà đỡ lấy tay cung nữ, khàn giọng nói: “Thọ Ninh cung? !”
“Nương nương.” Ma ma bên cạnh Hoàng hậu rất có mặt mũi lộn nhào chạy vào: “Bệ hạ... Phái người độc chết Thái Thượng hoàng, Thái Thượng hoàng băng hà rồi.”
Hoàng hậu chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh xông thẳng lên đầu, bà há to mồm nửa ngày mới thở ra hơi: “Ninh Vương đâu?”
“Loạn quân đánh vào, bệ hạ bị loạn quân bắt đi.”
Nghe mấy câu này, Hoàng hậu cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu.
Thái Tử luôn bị cầm tù ở Đông cung đã sớm bị giày vò đến không thành hình người, hắn mặc áo choàng cũ nát trên người, tóc dùng vải tùy ý cột tại sau lưng, cả người giống như con rối không có linh hồn ngồi ở mép giường, lúc chuông tang vang lên, hắn mới sững sờ nghiêng đầu sang chỗ khác, phân biệt phương hướng âm thanh.
Sau khi Tưởng Lạc đăng cơ thì nhốt toàn bộ Đông cung lại, thái giám cung nữ bị điều đi toàn bộ, mỗi ngày đưa đồ ăn thức uống đến Đông cung ít đến thương cảm, hắn ta không cần mạng Thái tử, cũng không xem Thái Tử là người.
Ngay cả thức uống cũng không quá đầy đủ, không cần nhắc đến việc tắm rửa giặc y phục, trong năm ấy, người Đông cung trải qua sinh hoạt tối tăm không ánh mặt trời, nữ nhi Thái Tử đói đến xanh xao vàng vọt, sau đó vẫn là Hoàng hậu nhận nàng về, bảo vệ mạng của nàng.
Ngồi trong phòng trống rỗng, Thái Tử bỗng nhiên che mặt, nghẹn ngào khóc lên.
Hắn biết, phụ hoàng băng hà rồi, hắn là một nhi tử vô năng hèn yếu, không có năng lực che chở cho ông, cũng không có năng lực bảo vệ thê tử và nữ nhi của mình.
“Họa Họa.” Dung Hà đứng ngoài Thọ Khang cung không đi vào, gặp Ban Họa từ bên trong đi ra, tiến lên dắt tay nàng: “Sắc mặt nàng không tốt lắm.”
“Ta không sao.” Ban Họa lắc đầu, sau đó nhìn Dung Hà: “Vương Đức là người của chàng?”
“Đúng.”
“Khó trách...”
Khó trách trong mộng của nàng, Vương Đức sẽ cùng tân đế ở thiên lao gọi Tưởng Lạc là Lệ vương, ngay từ đầu nàng tưởng rằng Tưởng Lạc đắc tội Vương Đức, hiện tại xem ra, Vương Đức đã sớm là người của Dung Hà.
Vương Đức hầu hạ bên cạnh Vân Khánh Đế bao nhiêu năm?
Tám năm? Mười năm hay là lâu hơn?
Nhớ kỹ lúc nàng còn rất nhỏ, Vương Đức đã ở bên cạnh hầu hạ Vân Khánh Đế, rốt cuộc Dung Hà dùng thủ đoạn gì, mới khiến cho một tổng quản đại nội thái giám để y sử dụng?
“Hắn từng chịu ân huệ của gia phụ.” Dung Hà miễn cưỡng cười một tiếng: “Sau đó lại nhận ân huệ của ta.”
Ban Họa không hỏi ân huệ gì, nàng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này. Người sống một đời, ân oán tình thù quá nhiều, có một số chuyện còn đặc sắc hơn cả thoại bản, nếu nàng muốn truy cầu một đáp án, vậy cũng quá mệt mỏi.
“Chủ công, người các cung đã bị khống chế lại, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Nhóm phụ tá tìm được Dung Hà, trong mắt những người này đều là hưng phấn, cứ như nhìn thấy Dung Hà đăng cơ trở thành Đế Vương, bọn họ có được công lao phò tá lên ngôi, phong quang hiển hách.
“Các ngươi theo ta đi Đông cung, mời Thái Tử đăng cơ.”
Nhóm phụ tá kinh ngạc nhìn Dung Hà, bọn họ thật vất vả đánh tới giang sơn, làm sao có thể chắp tay nhường cho người? Trong lòng bọn họ không cam lòng nhưng cũng không dám chất vấn quyết định của Dung Hà, chỉ có thể không cam lòng đi sau lưng Dung Hà, đi tới cửa Đông cung.
Lúc này bên ngoài Đông cung, không chỉ có quân Dung gia trông coi, còn có Dung Hà cố ý cho người ta mời tới mệnh quan trong triều. Dĩ nhiên không phải triều đình Tưởng Lạc thống trị, mà là quan viên y bổ nhiệm lúc Vân Khánh Đế tại vị.
Những quan viên này nhìn thấy Dung Hà xuất hiện, nhao nhao lui lại thi lễ với y. Ngẫu nhiên có mấy người trợn mắt, Dung Hà cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp mở miệng nói: “Bạo quân đã bị tại hạ khống chế, chư vị đại nhân cùng ta đi vào mời Thái tử điện hạ đăng cơ.”
Triều thần cũng mặc kệ Dung Hà có tâm tư gì, dù sao Dung Hà nói thế nào bọn họ liền làm như thế đó, có thể không nói nhảm, tuyệt đối không nói nhiều một chữ.
Đám người đi vào Đông cung, mới phát hiện bên trong cực kỳ không thích hợp, hoa cỏ đâu? Hạ nhân phục vụ đâu?
Bên ngoài phơi thứ đen đen vàng vàng kia là gì, chăn mền à? d%đ+l*[email protected]đ
Lá khô rơi khắp nơi trên đất trong viện, trên song cửa sổ đầy bụi, đây là bao lâu không quét dọn qua? Tới Đông cung trong lòng người có chút mỏi mệt, năm đó Đông cung không nhiễm trần thế, tinh xảo quy củ, nào giống bây giờ...
Cửa chính chủ điện Đông cung mở rộng, Thái Tử và Thái Tử Phi ngồi trong điện, trong phòng lờ mờ, đám người ngoài cửa thậm chí nhìn không rõ nét mặt hai người.
“Vi thần cung nghênh Thái tử điện hạ đăng cơ.”
Mộ □□ Lâm, Dung Hà đứng ở dưới bậc thang, tư thái cung kính đến tìm không ra chút sai lầm.
Thần sắc Thái Tử Phi có chút kích động, mặc dù trong điện không có ánh nến, người khác thấy không rõ biểu lộ trên mặt nàng ta, nàng ta vẫn không nhịn được mong đợi nhìn Thái Tử.
Chỉ cần điện hạ đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thế gian.
Nhưng mà nàng ta kích động cũng tốt, chờ mong cũng được, Thái Tử không có bất kỳ phản ứng gì, hắn mặt không thay đổi nhìn đám người ngoài điện, bỗng nhiên mở miệng nói: “Năng lực ta có hạn, gánh không nổi chức trách lớn của thiên hạ, Thành An hầu mời trở về cho.”
“Thái Tử chính là trưởng tử của bệ hạ, thuận theo thiên mệnh là chuyện đương nhiên, sao lại tự coi nhẹ mình. “ Dung Hà lần nữa làm một đại lễ: “Vi thần cung nghênh điện hạ đăng cơ.”
“Thuận theo thiên mệnh...” Bỗng nhiên Thái Tử cười: “Thiên mệnh đã định Hoàng Triều Tưởng gia của ta đã vong, ta cần gì phải cưỡng cầu.”
“Điện hạ!” Thái Tử Phi Thạch thị kinh ngạc nhìn Thái Tử, không thể tin được hắn lại từ chối đăng cơ làm Đế.
Dung Hà híp mắt thấy trong phòng mờ mờ, bỗng nhiên nói: “Vì sao không đốt đèn?”
“Bẩm Hầu Gia, Đông cung chúng ta không có nến, gần tối không cách nào đốt đèn.” Một thái giám xanh xao vàng vọt quỳ gối trước mặt Dung Hà, bả vai còn nhịn không được run lẩy bẩy.
“Thậm chí ngay cả ngọn nến cũng không cho các ngươi, Tưởng Lạc có nhân tính hay không?” Ban Họa nhịn không được mắng một tiếng, quay đầu cho người đốt đèn cho Đông cung.
Rất nhanh từng lồng đèn trong Đông cung được thắp sáng lên, trong chính điện càng sáng như ban ngày.
Mọi người thấy bộ dáng Thái Tử và Thái Tử Phi bây giờ, cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại gầy thành thế này? Còn có y phục trên người họ, rốt cục tâm tính Phong Ninh Đế tàn nhẫn bao nhiêu, mới có thể độc hại thân phụ, ngược đãi huynh tẩu?
Cho dù ở đây có rất nhiều đại thần phái trung lập không ủng hộ Thái Tử, cũng không ủng hộ Ninh Vương, nhìn thấy Thái Tử thế này, cũng không nhịn được cảm thấy run sợ.
Thái Tử đứng lên đi ra khỏi phòng, nhưng đi ra khỏi cửa liền ngừng, hắn đã hơn nửa năm không tắm rửa, hắn không muốn để những triều thần này biết thật ra hắn còn chật vật hơn nữa.
“Ta tự nhận không có năng lực quản lý thiên hạ, lúc phụ hoàng còn sống, thường hay tán thưởng tài năng của Thành An hầu. “ Ánh mắt Thái tử rơi xuống trên người Dung Hà: “Thành An hầu tâm tính nhân hậu, năng lực trác tuyệt, có tài trị thế. Hôm qua cô mơ tới một Tiên Nhân bước từ trên mây xuống, hắn tự xưng Thanh Loan sử, nói Thành An hầu chính là người đụovư định cứu vãn bách tính thiên hạ. Thần sứ có lệnh, sao cô dám làm trái.”
“Cho nên mời Thành An hầu vì thiên hạ bách tính mà đăng cơ đi.”
Trước kia Thái Tử không hiểu quyền thế lòng người, hiện tại hắn đã biết rõ, thế nhưng thiên hạ này đã chuẩn bị đổi chủ.
“Mời Thành An hầu đăng cơ!”
Các vị tướng sĩ canh giữ ở Đông cung cùng nhau cao giọng la lên, đồng thời quỳ một gối trước Dung Hà.
“Nếu thần sứ đã chiếu lệnh, như vậy thì mong Thành An hầu đừng làm trái ý trời xanh, thuận theo thiên mệnh đăng cơ đi.” Một quan viên tam phẩm đứng dậy.
Ban Họa nhìn sang người này, người này là Thiếu khanh Đại Lý Tự Lưu Bán Sơn.
“Mời Thành An hầu đăng cơ.”
Lần này đứng ra là Diêu Bồi Cát và Chu Bỉnh An.
“Mời Thành An hầu đăng cơ.”
Người đứng ra càng nhiều, có một số Ban Họa biết, có một số Ban Họa không biết.
“Thiên hạ này họ Tưởng, vi thần sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, nhưng phải...” Dung Hà từ chối liên hồi, hình như không có ý nhòm ngó vào hoàng vị.
Nhưng mà coi như y không bằn lòng làm Hoàng Đế, những người khác cũng sẽ không để y từ chối, không biết là ai nâng một bộ long bào lộng lẫy đến, bọn họ lột khôi giáp trên người Dung Hà, long bào khoác trên người Dung Hà.
“Chúng thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Từng triều thần lần lượt quỳ xuống, trong những người này có người cam tâm tình nguyện, cũng có người không dám phản kháng, càng nhiều hơn chính là cỏ đầu tường, nước chảy bèo trôi, ai có quyền lợi, bọn họ liền thuận theo kẻ đó.
“Thần...” Thái Tử vung lên vạt áo cũ nát, chậm rãi quỳ xuống: “Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ... Vạn tuế, vạn tuế, vạn... Vạn tuế.”
Làm sao hắn đồng ý giao giang sơn Đại Nghiệp vào tay Dung Hà, thế nhưng hôm nay bách tính thiên hạ đã sớm không còn tin tưởng vương triều Tưởng gia, ngay cả triều thần cũng quy thuận Dung Hà phần lớn, nếu hắn coi lời kia là thật thuận theo Dung Hà đăng cơ làm Đế, có lẽ không bao lâu, hắn sẽ bạo bệnh mà chết, tất cả người bên cạnh hắn đều phải chôn cùng.
Bởi vì bị Tưởng Lạc giày vò gần một năm, hắn vốn không quả quyết, đã sớm mất đi tâm huyết và lòng can đảm, hiện tại hắn chỉ cầu Dung Hà có thể nể mặt biểu muội, để hắn an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại.
Thái Tử Phi nhìn Thái Tử quỳ ở ngoài cửa, điên cuồng lắc đầu, nam nhân của nàng ta là Thái Tử, ngay cả trước mặt bệ hạ, Thái Tử cũng không cần quỳ hành lễ, sao hắn có thể quỳ gối trước mặt một triều thần, sao có thể?
Sao có thể? !
Cuối cùng Dung Hà bị triều thần buộc mặc long bào vào, lại bị bọn họ kéo đến Cần Chính Điện.
Ban Họa không đi cùng, nàng đứng trước cửa chính Đông cung, nhìn Thái Tử quỳ trên mặt đất như cũ, tiến lên mấy bước ngồi xổm trước mặt Thái Tử: “Thái Tử biểu ca, huynh đứng lên đi.”
“Họa Họa?” Vừa rồi quá nhiều người, Thái Tử vốn không chú ý tới Ban Họa, hiện tại hắn gặp Ban Họa thân mang ngân giáp, bên trên giày chiến còn có vết máu khô khốc, thế là cười khổ nói: “Sao muội lại ở đây?”
“Ta chờ huynh đứng lên rồi mới đi.”
Thái Tử kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu nói: “Phụ hoàng thật sự... Là nhị đệ hạ độc chết sao?”
Ban Họa nghĩ đến Vương Đức, nghĩ đến Dung Hà, lại nghĩ tới vài câu rải rác trước khi Vân Khánh Đế chết, chậm rãi gật đầu: “Tưởng Lạc để cung nhân chuẩn bị □□.”
“Đều tại ta, đều tại ta.” Hắn loạng chà loạng choạng từ dưới đất bò dậy, tiếng cười giống như đang khóc: “Nếu không phải ta lòng dạ đàn bà, không quả quyết, sao lại đi đến bước đường hôm nay, nếu là... Nếu là...”
Hắn bỗng nhiên không còn oán trách, chỉ ngửa đầu cười ha hả, cười đến chảy ra nước mắt.
Ban Họa phúc thân với Thái Tử: “Thái Tử biểu ca, mong huynh bảo trọng thân thể, ta cáo lui trước.”
Đi ra Đông cung, nàng nhìn về hướng Cần Chính Điện, chậm rãi đi tới phía trước, gió đêm quất vào mặt, thổi phai đi hoàng cung đầy mùi máu tanh này, nàng chưa từng thấy thời khắc hoàng cung an tĩnh như vậy .
Trên Cần Chính Điện, Dung Hà bị người vây quanh quỳ lạy, hô hoán Hoàng Đế, tất cả mọi người đang hưng phấn, tất cả mọi người vì thắng lợi lớn tiếng khen hay, ánh mắt y đảo qua trong điện, lại không có tìm được bóng dáng của Ban Họa.
Họa Họa ở đâu?
Bỗng nhiên y từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt vui vẻ, vẫn không tìm được người y mong đợi.
“Bệ hạ, người đi đâu vậy?” Triệu Trọng chú ý tới Dung Hà đi xuống bậc thềm ngọc, đưa tay muốn ngăn cản y.
Dung Hà không để ý đến hắn, hắn đẩy tay Triệu Trọng ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng thần, đi ra đại điện.
“Bệ hạ? !”
“Bệ hạ? !”
Triều thần đi theo ra ngoài, lít nha lít nhít chen tại cửa đại điện.
Dưới bậc thềm ngoài Cần Chính Điện, có một cái sân rất rộng, bình thường lúc hội nghị quan trọng, nơi này sẽ đứng đầy triều thần huân quý. Nhất là đại điển tân đế đăng cơ, toàn bộ trong điện ngoài điện đều quỳ đầy người, khiến người ta chân chính hiểu được hoàng quyền vinh quang.
Lúc này trên đất trống, ngoại trừ tướng sĩ Dung Hà mang tới thì không có những quan viên khác. Nhưng triều thần lại nhìn thấy, nơi xa có một bóng người đi đến chỗ này, người kia đi không nhanh, cứ như để vô số người kính nể, cũng không biết người kia cảm thấy sợ hãi hay không được tự nhiên.
Người này càng đi càng gần, dưới bóng đêm, triều thần chỉ có thể nhìn thấy người đó mặc một bộ ngân giáp, khuôn mặt làm thế nào cũng thấy không rõ.
Lúc bọn họ suy đoán người này là ai, vậy mà to gan đi khắp nơi bên ngoài Cần Chính Điện thì thấy Dung Hà đứng ở trên bậc thềm ngọc đột nhiên động, y chạy xuống dưới bậc thềm ngọc, không chút do dự, thậm chí không quay đầu nhìn đám triều thần.
“Đó là ai?” Diêu Bồi Cát quay đầu nhìn Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu cung kính cúi đầu không nói.
Diêu Bồi Cát thấy thái độ hắn đánh chết cũng không mở miệng, nhịn không được chậc một tiếng, không hổ là thủ hạ Dung Hà nuôi ra, miệng thật là chặt. Không chiếm được đáp án, ông cũng không giận, quay đầu tiếp tục dò xét người có thể làm Dung Hà tự mình đi nghênh đón.
Đây là người Dung Hà tín nhiệm nhất? [email protected]đ>l+q~đ
Hay là người tài ba trị quốc?
Ban Họa đứng dưới bậc thềm ngọc, ngẩng đầu nhìn Dung Hà chạy tới chỗ mình, nàng nghiêng đầu một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân trời có một vầng trăng tròn đang treo, đẹp đến khiến người ta không nhịn được mỉm cười.
Nàng cười ra tiếng, nhấc chân đạp lên bậc thềm ngọc.
Nàng đi rất chậm, Dung Hà lại đi rất nhanh, lúc nàng chưa đi được mấy bước, Dung Hà đã tới trước mặt nàng.
“Chàng chạy gì thế ?” Ban Họa cười híp mắt nhìn Dung Hà, thấy y thở phì phò, nhịn không được cười càng thêm rõ ràng: “Quay lại nhìn những triều thần kia đi, bọn họ còn tưởng rằng chàng điên rồi.”
“Bọn họ cho rằng ta điên rồi cũng không sao, ta chỉ sợ mất nàng.” Dung Hà nắm tay Ban Họa thật chặt.
Lòng bàn tay y có chút mát, nhưng lại có chút mồ hôi.
Y đang sợ gì, vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh?
Ban Họa cong cong tay, ôm lấy đầu ngón tay y: “Đi thôi.”
Dung Hà cười: “Chúng ta cùng lên đi.”
“Được.” Ban Họa cười cong hai mắt.
“Đó là...” Chu Bỉnh An nhìn thấy Dung Hà và Tướng quân giáp bạc dắt tay, còn đi đến Cần Chính Điện, nét mặt của ông có chút vi diệu. Cho đến khi hai người càng đi càng gần, nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh Dung Hà, thấp giọng kinh ngạc nói: “ Đó là Phúc Nhạc Quận chúa? !”
Vừa rồi Dung Hà muốn tìm, là Phúc Nhạc Quận chúa?