Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 152: Chương 152: Chương 128




Editor: Đào Sindy

Ánh trăng sáng trong, Ban Họa và Dung Hà sóng vai bước lên Cần Chính Điện.

Dưới sự chú ý của một đám triều thần, Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa nói với mọi người: “Trong một năm qua, phu nhân giúp ta rất nhiều, không có phu nhân thì không có ta hôm nay. Lễ của chư vị đại nhân, không thể để một mình ta hưởng.”

“Bệ hạ, lễ này...” Một vị đại nhân muốn nói, nữ tử sao có thể hưởng lễ cùng nam nhân, nhưng lại không biết võ tướng xuất hiện từ đâu bịt miệng lại. Ông ta trừng to mắt, thầm mắng trong lòng, những võ tướng này thực sự quá thô tục vô lễ.

“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Triệu Trọng hơi vén áo bào lên, quỳ xuống giữa hai hàng người.

Sau khi hắn quỳ xuống, vô số võ tướng quỳ xuống theo, văn thần vốn có giao tình với Dung Hà, tất cả đều cam tâm tình nguyện bái phục đại lễ.

Mặt đất lạnh buốt, Thạch Tấn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nam nữ đứng dưới ánh trăng, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Từ nay về sau, hắn là thần, nàng là quân, ngay cả một chút vọng tưởng hắn cũng không thể có.

Ban Họa và Dung Hà không lập tức chuyển vào chính cung mà ở lại Thiên Điện của Đại Nguyệt cung. Ban Họa tới Đại Nguyệt cung rất nhiều lần nhưng đây là nàng lần đầu tiên vào ở, đã qua giờ Tý mà nàng còn chưa ngủ.

“Họa Họa?”

“Ta làm ồn đến chàng à?”

“Không.” Dung Hà kéo nàng vào trong lòng: “Ta cũng có chút không ngủ được.”

“Vậy chàng kể cố sự cho ta nghe đi. “ Ban Họa tựa trong ngực Dung Hà: “Kể mở đầu ngọt ngào, phần cuối vui vẻ.”

“Được.”

“Nghe nói đất Thục có một kỳ thạch, đầu lớn thân nhỏ, nhưng lại có thể đứng ở đỉnh núi. Có người đi đường ngang qua, nhìn thấy hình thù này rất là ngạc nhiên...”

Một cố sự chưa kể xong, Ban Họa đã ngủ say, Dung Hà hôn lên môi nàng một cái, nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên tóc nàng rồi thiếp đi.

Từ nhỏ đến lớn, Dung Hà chưa từng mộng mị, nhưng tối hôm đó y lại mơ một giấc mơ kỳ lạ. Y đứng trên mặt hồ kết đầy băng, một tiểu nữ hài mặc áo lông nhung đứng trước mặt y, mở to hai mắt thật to nhìn y: “Ca ca, ngươi dẫn ta lên băng chơi có được hay không?”

Y muốn nói lên băng chơi rất nguy hiểm, chợt diện mạo tiểu nữ hài này dần dần thay đổi, biến thành mặt Ban Họa, nàng cười híp mắt nhìn y khiến tim y đều mềm nhũn. Ngay lúc đó lại không thấy Họa Họa nữa, y hốt hoảng nhìn tứ phía thì chỉ thấy sương mù trống rỗng khắp nơi.

“Họa Họa!” Dung Hà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh trống rỗng không có bất kỳ ai.

“Người tới!”

“Bệ hạ, người có gì phân phó?”

“Hoàng hậu đâu?”

“Bệ hạ, nương nương đi gặp Thái hậu tiền triều rồi.” Vương Đức thấy sắc mặt Dung Hà không thích hợp liền nói: “ Nương nương nói, những ngày này người vẫn luôn không ngủ ngon giấc, cho nên không để chúng ta tới quấy rầy người.”

“Ta đã biết, mau vào hầu hạ ta rửa mặt.” Dung Hà vuốt trán: “Hoàng hậu đi bao lâu rồi?”

“Ước chừng hai lần uống trà. “ Vương Đức do dự một chút: “Nếu bệ hạ có chuyện muốn tìm Hoàng hậu nương nương, nô tài sẽ đi mời nương nương về.”

“Không cần. “ Dung Hà do dự một chút: “Trong cung này đều do Hoàng hậu định đoạt, để nàng đi đi.”

“Vâng.” Vương Đức nghe nói như thế, xác định địa vị tối cao của Ban Họa trong lòng y.

Ban Họa ngồi ở dưới tay Thái hậu, thần sắc Thái hậu tiều tụy, nhưng lễ tiết không có bất kỳ tì vết gì, nhưng Ban Họa có thể cảm nhận được Thái hậu đã không còn thân cận với nàng như xưa nữa.

“Họa nha đầu. “ Trên mặt Thái hậu cười khách sáo nhiều hơn thân cận: “Một năm không gặp, người càng uy nghi hơn trước.”

“Nương nương đang trêu đùa chất nữ à?” Ban Họa nhấp một miếng trà: “Ta từ nhỏ đến lớn, khi nào thì có uy nghi?”

“Những năm này, ta đối đãi với người như thế nào?” Thái hậu cũng không thèm để ý nàng tìm cớ, trực tiếp hỏi: “Ta có từng bạc đãi người chưa?”

“Nương nương đối đãi ta như con cái, không một chút bạc đãi.” Ban Họa lắc đầu.

“Vậy người nói cho ta biết, tại sao phải cùng Dung Hà bức vua thoái vị?”Không phải Thái hậu không oán Ban Họa và Dung Hà: “Đây chính là báo đáp của người đối với ta sao?”

Ban Họa không nói gì.

“Việc đã đến nước này, ta đã không còn chỗ cầu. “ Thái hậu cười khổ, vành mắt bà đỏ lên nhìn Ban Họa: “Ta biết người rất có mặt mũi trước mặt tân đế, cho nên có thể đồng ý một thỉnh cầu của ta không?”

“Mời nương nương nói.”

“Người bảo tân đế thả Lạc Nhi được chứ?” Thái hậu chăm chú túm khăn trong tay: “Ta biết hắn làm rất nhiều chuyện sai, nhưng sai người sai lớn nhất là ta, là ta không dạy hắn cho tốt. Ta có thể cam đoan, chỉ cần các người giữ lại cho hắn một mạng, ta nhất định sẽ không để hắn làm loạn...”

“Dựa vào đâu?”

Tạ Uyển Dụ đột nhiên đẩy cửa đi đến, nàng ta oán hận nhìn Thái hậu: “Dựa vào đâu hắn làm nhiều chuyện ác còn muốn giữ một mạng cho hắn, cũng bởi vì trên người hắn chảy dòng máu Hoàng Triều Tưởng gia các ngươi, cho nên mạng những người khác đều không phải là mạng, cứ để mặc hắn lăng nhục sao?”

“Thái hậu, người có nhi tử, người trong thiên hạ cũng có nhi tử, lúc Tưởng Lạc hại chết bọn họ thì có nghĩ tới những phụ mẫu này cũng sẽ đau lòng không?” Hai mắt Tạ Uyển Dụ đỏ hồng, giọng nói có chút sảng khoái: “Kết cục hôm nay của Tưởng Lạc, tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão, đáng đời!”

“Tạ thị, ngươi...” Thái hậu không nghĩ tới Tạ Uyển Dụ lại đột nhiên xuất hiện, bà kinh ngạc ngồi trên ghế, một câu cũng phản bác nổi.

“Thái hậu bảo vệ mạng ta trong tay Tưởng Lạc, ta rất cảm kích. “ Tạ Uyển Dụ quỳ gối trước mặt Thái hậu, dập đầu ba cái với bà: “Nhưng chuyện này, ta không thể đồng ý với người.”

Nàng ta từ dưới đất bò dậy, quay người cung kính thi lễ với Ban Họa: “Đêm qua đa tạ nương nương ra tay tương trợ.”

Lúc đầu nàng ta phải cùng Tưởng Lạc bị giam giữ ở Thiên Lao, nhưng sau đó vì Ban Họa nói mấy câu, những nữ quyến hậu cung như các nàng được thống nhất vào ở trong một tòa cung điện. Mặc dù phải chen lấn bên trong một chút, nhưng tốt xấu phòng sạch sẽ, cũng có người đưa nước nóng và cơm canh, tốt hơn Thiên Lao vô số lần.

“Tưởng Lạc phạm chuyện sai lầm, không liên quan đến nữ nhân hậu cung như các ngươi.” Ban Họa thấy Tạ Uyển Dụ người đầy uất khí, khóe mắt đã nhiễm đường vân nhỏ, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, không nghĩ tới vậy mà nàng ta biến thành bộ dáng hiện tại.

Tạ Uyển Dụ miễn cưỡng cười cười, tự giễu nói: “Hai năm trước ta còn đắc ý mình sắp gả vào Hoàng gia, rốt cục ngươi cũng phải cúi đầu hành lễ với ta. Không nghĩ tới ta sống một cuộc sống rối loạn, ngược lại ngươi...”

Trăm ngàn năm về sau, còn có người biết Ban Họa là ai, mà nàng ta trong sử sách đại khái là người mấy bút rải rác đáng thương, có thể lưu lại dòng họ không, còn chưa xác định.

“Nói những thứ này đã không còn ý nghĩa. “ Tạ Uyển Dụ chầm chậm khẽ chào Ban Họa: “Cáo lui.”

Ban Họa nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, thần sắc có chút xúc động.

“Họa Họa, ta...”

“Nương nương. “ Ban Họa cắt ngang Thái hậu, trực tiếp mở miệng nói: “ Dung Hà là nam nhân của ta.” d%đ>l”q_đ

Hoàng hậu sửng sốt, lời này của nàng là có ý gì.

“Chàng đồng ý nghe lời ta là vì chàng đối đãi với ta tốt, nhưng ta sẽ không lạm dụng ý tốt này. Nhất là đưa ra một số yêu cầu không có chỗ tốt nào với chàng. “ Ban Họa từ trên ghế đứng lên, chầm chậm khẽ chào Thái hậu: “Chàng tốt với ta, ta phải che chở chàng, làm sao có thể vì người ngoài mà tổn hại đến lợi ích của chàng ấy.”

“Mong nương nương thứ tội, chuyện này ta không thể giúp người.” Nàng quay người chuẩn bị đi lại bị Thái hậu một phát bắt được cổ tay.

“Họa Họa, coi như ta van cầu người, ta van cầu người.” Thái hậu lắc cánh tay của nàng, quỳ gối trước mặt nàng. Nữ nhân này phong quang cả đời, giờ phút này vứt bỏ hết ưu nhã và mặt mũi vì chỉ muốn giữ lại mạng của nhi tử.

“Nương nương.” Ban Họa nhìn cả người Thái hậu chật vật, nhẫn tâm đẩy tay bà ra: “Về công, vì thiên hạ bách tính ta không thể đồng ý yêu cầu của người. Về tư, ta sẽ không để phu quân của mình giữ lại Hoàng Đế tiền triều, để sau này hắn có thêm phiền phức. Hôm nay dù người có quỳ ở đây, ta cũng sẽ không đồng ý với người.”

“Người thực sự nhẫn tâm thế à?” Thái hậu khàn cả giọng bắt lấy váy Ban Họa: “Sao lòng dạ người ác như vậy, tại sao?”

Ban Họa không để ý đến Thái hậu quở trách, giọng điệu bình tĩnh nói: “Người yên tâm, đợi đại điển đăng cơ qua đi, ta sẽ nhượng cho bệ hạ tôn phong người làm Thái hậu, để người đến cung khác vinh dưỡng, sẽ không để người chịu chút khổ nào.”

“Còn có Thái Tử. “ Ban Họa dừng lại một chút: “Bệ hạ không cần tính mạng hắn, chỉ cần hắn thành thành thật thật là sẽ có một đời vinh hoa phú quý.”

Thái hậu vô lực buông váy Ban Họa ra, khóc đến toàn thân run rẩy.

“Nương nương, nếu ta là người thì tuyệt đối sẽ không ầm ĩ lúc này, nếu như người tiếp tục ầm ĩ đắc tội bệ hạ, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả mạng của Thái Tử cũng không giữ được rồi.”

Thái hậu kinh ngạc nhìn Ban Họa, hình như bà không nghĩ tới từ trước đến nay Ban Họa luôn sống phóng túng vậy mà lại nói ra câu này.

“Nương nương, tổ phụ của ta làm sao qua đời, người biết không?” Ban Họa cúi đầu nhìn Thái hậu, một đôi mắt sáng tỏ thanh tịnh của nàng cứ như biết tất cả mọi chuyện, lại như chỉ đơn thuần hỏi Thái hậu một vấn đề nàng không biết.

Thái hậu kinh ngạc ngồi dưới đất, cho đến khi Ban Họa ra cửa thì bà cũng chưa lấy lại tinh thần.

Cô phụ chết như thế nào bà vốn không rõ ràng, thế nhưng sau khi bệ hạ nhiễm bệnh, bà đã dần dần đoán được chân tướng. Vì sao Ban Họa lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nàng... Đã biết?

Toàn thân bà phát lạnh, Ban Họa... Rốt cục thì nàng biết được từ khi nào?

Khi Ban Họa trở lại Thiên Điện Đại Nguyệt cung, Dung Hà thân mặc huyền y đang ngồi trước án nhìn một số công văn, nhưng ở chung với Dung Hà lâu rồi thì Ban Họa liếc mắt đã nhìn ra y đang giả vờ giả vịt, bởi vì lúc y chân chính đọc sách không phải dạng này.

“Họa Họa, nàng đã về?” Dung Hà đứng dậy lôi kéo Ban Họa ngồi xuống bên người, sau đó mở ra ngày đại cát Khâm Thiên Giám tính ra: “Người Khâm Thiên Giám nói, năm ngày nữa là ngày tốt, thích hợp tổ chức đại điển đăng cơ. Đại điển phong hậu bọn họ tính là ba ngày tiếp theo, còn một cái nữa là mười hai ngày sau, một cái là đầu tháng tám, còn có một là hai tháng sau. Ta cảm thấy mười hai ngày sau cũng không tệ, nàng cảm thấy thế nào?”

Ban Họa thấy Dung Hà ghi chú thích trên những ngày này thì gật đầu nói: “Những thứ này ta không hiểu nhiều, chàng cảm thấy phù hợp là được.”

“Ta vội vã để người trong thiên hạ quang minh chính đại gọi nàng là Hoàng hậu nương nương.” Dung Hà hôn một cái lên chóp mũi nàng: “Tháng sau quá lâu, ta không chờ được.”

“Người khắp thiên hạ gọi ta là nữ vương không phải tốt hơn sao?” Ban Họa thuận miệng nói một câu, cầm sổ gấp của Khâm Thiên Giám thưởng thức trong tay.

Dung Hà khẽ cười một tiếng, để nàng ngồi trên đùi mình: “Ta gọi nàng là nữ vương có được hay không? Khắp thiên gọi ta là Hoàng Đế, mà nàng lại là nữ vương của ta, ta chính là Hoàng Đế dưới một người mà trên vạn vạn người.”

“Không biết xấu hổ. “ Ban Họa sờ mặt y rồi bước xuống khỏi đùi: “Những thứ này ta nhìn sẽ đau đầu, chàng tự mình lo đi nhé.”

“Nàng đi đâu vậy?” Dung Hà bắt lấy tay nàng.

“Ta xuất cung thăm người nhà.” Nhắc đến người nhà, hai mắt Ban Họa đều đang phát sáng: “Đã một năm không gặp, không biết hiện tại bọn họ sống thế nào?”

“Yên tâm đi, ta phái người bảo vệ bọn họ rất tốt. “ Dung Hà đứng dậy theo: “Ta cùng đi với nàng.”

“Đừng. “ Ban Họa vội vàng ấn y trở lại: “Ta biết tâm ý của chàng, nhưng bây giờ không thích hợp xuất cung. Tưởng Lạc để lại một cục diện rối rắm cần chàng phải xử lý, huống chi việc này nếu truyền đi lại nói nhà ngoại Ban gia chúng ta thích chuyên quyền, Ban gia chúng ta đi đâu nói lí lẽ đây?”

Dung Hà: ...

Đây rõ ràng là vinh quang y cố ý cho Ban gia, làm sao đến miệng Họa Họa lại hoàn toàn đổi ý rồi?

“Nhà chúng ta muốn làm nhà lười nhác hiển hách, người khác còn không dám đắc tội hoàn khố, nhưng lại không muốn quản đông quản tây, làm ngoại thích mệt gần chết, loại chuyện này quá phí đầu óc, phụ thân và đệ đệ ta như thế...” Ban Họa vội ho một tiếng, nàng cảm thấy lúc mình nói chuyện, vẫn phải chừa chút mặt mũi cho người nhà: “Chàng hiểu chứ.”

Dung Hà nghe vậy bật cười: “Nàng chớ nói hươu nói vượn, nhạc phụ và Hằng đệ rất tốt.”

“Đúng vậy, hai người bọn họ là hoàn khố đứng đầu dẫn dắt Kinh Thành chơi đùa các loại thủ đoạn. “ Ban Họa chẹp một tiếng: “Được rồi, vậy cứ quyết định như thế, chàng phái thêm mấy người có mặt mũi theo ta xuất cung, cũng coi như cho nhà mẹ đẻ của ta mặt mũi.”

Dung Hà suy nghĩ tỉ mỉ liền gọi Đỗ Cửu, Vương Đức và hai tâm phúc tín nhiệm tới, để bọn họ cùng Ban Họa đi phủ Tĩnh Đình Công. Hiện tại mặc dù Ban Họa còn chưa tiến hành đại điển phong hậu, nhưng do thái độ Dung Hà coi trọng Ban Họa khắp nơi, nhóm cung nhân trong điện nóng lòng nịnh nọt tân chủ tử, lấy tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong xa giá, số lượng hộ vệ tùy hành và thái giám cung nữ cũng sắp xếp dựa theo phẩm cấp chính cung Hoàng hậu.

Ban Họa cũng không phản đối sắp xếp này, lúc này địa vị của nàng càng ổn thì người đời càng không dám đắc tội Ban gia.

Lúc đạp lên xe ngựa thì Ban Họa nói: “Khi nào thì người nhà của ta chuyển về phủ Tĩnh Đình Công thế?”

“Nương nương, tối hôm qua bệ hạ sắp xếp người dọn dẹp phủ Tĩnh Đình Công sạch sẽ, sau đó đón Quốc Công gia và phu nhân hồi phủ.” Vương Đức khom người nói: “ Nương nương, bệ hạ cũng đã chuẩn bị xong lễ vật rồi, người có thể xuất phát.”

“Lễ vật?” Ban Họa sửng sốt thì ra Dung Hà còn chuẩn bị lễ vật, nàng làm nữ nhi chỉ muốn đi gặp người nhà, ngược lại quên mất thủ lễ.

“Ừm, đi thôi.”

“Khởi giá!”

Phủ Tĩnh Đình Công, ba người Ban gia ngồi trong sân, thần sắc ba người ngưng trọng, không có người nào mở miệng nói chuyện. Trong phủ dọn dẹp rất sạch sẽ, giống y hệt bị xét nhà. Nhưng bây giờ trọng điểm không phải tòa phủ đệ này, mà là đầu óc bọn họ có chút lơ mơ.

Bọn họ trăm tuyển ngàn chọn cho nữ nhi chọn một nam nhân có tài có mạo lại thân mật, vốn cho rằng có thể sống yên ổn qua mấy năm, nào biết được không bao lâu Tưởng Lạc liền đăng cơ, còn tước tước vị nhà bọn họ.

Đây cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc, dù sao bọn họ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, trọng điểm là... Làm sao chớp mắt, Dung Hà đã cấu kết cùng phản quân rồi?

Lại nháy mắt, Dung Hà thành đầu lĩnh phản quân, còn dẫn binh đánh vào Kinh Thành, trở thành tân Hoàng Đế.

Những người kia tối hôm qua nghênh đón bọn họ hồi phủ, mở miệng một tiếng bệ hạ, mở miệng một tiếng nương nương, để bọn họ lần đầu tiên nhận ra, cái gì gọi là hiện thực càng hoang đường hơn thoại bản.

“Phụ thân, người nói không phải con nằm mơ chứ?” Ban Hằng sững sờ nhìn Ban Hoài: “Ta thành tiểu cữu tử* của Hoàng Đế rồi?” d#đ”l+q&đ

*em trai của vợ.

Ban Hoài dùng tay nhéo hắn một cái, nghe thấy hắn kêu thảm thiết, khẳng định lắc đầu: “Con không nằm mơ.”

“Ồn ào gì thế? “ Âm thị vỗ bàn một cái: “Các người nghĩ làm nhạc phụ Hoàng Đế, là chuyện dễ dàng à?” Từ xưa đến nay có bao nhiêu nhà mẹ đẻ Hoàng hậu đều tìm đường chết, cuối cùng không chỉ có Hoàng hậu tìm đường chết, ngay cả người một nhà cũng chết theo.

Ban Hoài và Ban Hằng cùng nhau cúi đầu nghe lời.

“Trước khi Họa Họa thành thân cùng hắn, chúng ta ai cũng không nhìn ra hắn có ý định này, người này tâm kế sâu bao nhiêu, ta và ông cũng không nghĩ đến đấy...”

“Nếu như ngay cả chúng ta cũng nhận ra thì hắn tạo phản còn có thể thành công sao?” Ban Hoài nhỏ giọng phản bác: “Chúng ta nhìn không ra mới bình thường.”

“Bây giờ ông im lặng, ta cũng không nghĩ ông là kẻ câm điếc đâu.”

Ban Hoài: ...

“Một Đế Vương tâm kế thâm trầm, Họa Họa có bao nhiêu thủ đoạn có thể chơi nổi hắn?” Âm thị nhịn không được trào phúng nói: “ Dựa vào nàng có thể đánh thắng hắn không?”

Ban Hằng cảm thấy mẫu thân hắn cũng là rất mạnh mẽ, đến lúc này rồi mà không nghĩ để nhà bọn họ phong quang vì dính vào hoàng thất, chỉ muốn tỷ hắn làm sao đè đầu tân đế, tư tưởng giác ngộ này hoàn toàn không giống phụ nhân hậu trạch bình thường.

“Không phải ta nói lố, tỷ ta đánh hai cái Hoàng đế không nên xem thường.” Ban Hằng đắc ý hất cằm lên: “Hôm qua ta có nghe mấy người kia nói, tỷ còn lên chiến trường, rất được tướng sĩ tôn sùng đấy.”

“Nếu như tỷ của con có một nửa năng lực, ta cũng không cần quan tâm như thế!” Âm thị quay đầu giáo huấn Ban Hằng: “Với bộ dạng này của con, có ý tốt ra ngoài nói, con là đệ đệ của Họa Họa, cũng không ngại làm tỷ tỷ con mất mặt sao?”

“Nó đã rớt mười mấy năm rồi, người cũng không thể bảo ta nhặt lên ngay lập tức được?” Ban Hằng ấm ức nhìn Âm thị: “Mẫu thân, ta là thân nhi tử của người đấy.”

“Nếu con không phải ta thân sinh, ta đã sớm ném con ra cửa. “ Âm thị hít sâu một hơi: “Được, phụ tử các người chớ ồn ào, có hai chuyện ta nhất định phải dặn dò hai người.”

“Một, sau này mặc kệ người nào tới van cầu hai người làm việc, hai người đều không được tùy tiện đồng ý.”

“Hai, đối tượng Hằng Nhi thành thân, nhất định phải thận trọng. Ban gia chúng ta không khắt khe cũng không khe khắt tức phụ, nhưng cũng không thể tùy ý tức phụ liên lụy cả nhà. “ Âm thị nhìn Ban Hằng: “Con cũng không được tùy ý để hoa phấn gì đó dụ dỗ, làm ra chuyện mất mặt.”

“Mẫu thân, người yên tâm đi. “ Ban Hằng thành thật nói: “ Ta nhìn mặt tỷ tỷ quen rồi, tất cả nữ nhân thiên hạ trong mắt ta, đều là dong chi tục phấn*.”

*sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.

“Ăn nói bậy bạ. “ Âm thị nhíu mày lại: “Vẻ đẹp của nữ tử, không chỉ ở thể xác, nếu như con dùng thái độ này đối đãi cô nương nhà người ta thì dứt khoát đừng thành thân, tránh chà đạp cô nương tốt.”

Thần sắc Ban Hằng nghiêm lại một chút: “Mẫu thân, vừa rồi ta chỉ nói đùa, con cũng không có ý này...”

“Lão gia, phu nhân, nương nương tới thăm các người rồi.” Mặt mũi Quản gia đầy vui mừng chạy vào: “Ngoài cửa phủ chúng ta đầy xe ngựa, nương nương cưỡi phượng giá tới.”

Ba người Ban gia sửng sốt một chút mới phản ứng được, nương nương trong miệng quản gia không phải người khác, mà là nữ nhi nhà bọn họ bị Dung Hà bắt cóc đi tạo phản.

Âm thị kích động đứng lên: “Sao bây giờ nàng lại tới đây, trên triều có ý kiến gì không?”

Trong miệng bà lẩm bẩm, dưới chân lại không ngừng vội vàng chạy ra bên ngoài.

Ban Họa cưỡi phượng giá từ Kinh Thành đi qua, cấm vệ quân mở đường, thái giám cung nữ hầu hạ, chiến trận không thể bảo là không lớn. Xem như bách tính bình thường trên đường chưa từng thấy, nhìn thấy xe ngựa điêu khắc long phượng tường văn, đồng thời còn cần mười tám con ngựa kéo xe thì lập tức cách xa ra.

Một đường phong quang đã đến phủ Tĩnh Đình Công, Ban Họa vịn tay cung nữ đi xuống xe ngựa, nhìn bảng hiệu quen thuộc trên cửa chính thì hốc mắt hơi nóng, từ chối cỗ kiệu hạ nhân chuẩn bị, trực tiếp nhấc váy lên đi vào đại môn.

Một ngọn cây cọng cỏ vẫn là bộ dáng quen thuộc, cứ như nàng chưa bao giờ rời đi.

Váy xoè thật dài sạch sẽ xẹt qua từng viên đá xanh, bước chân Ban Họa rất nhanh, cung nữ thái giám sau lưng nàng nhao nhao bước nhanh đuổi theo, e sợ có chút lười biếng.

Lúc đến gần nhị môn, nàng đột nhiên ngừng lại.

Chỗ nhị môn, ba người Ban gia đứng ở đó, bọn họ duỗi dài cổ nhìn tới nhìn lui, cho đến khi Ban Họa hiện thân, Ban Hằng vội vàng tiến lên đón.

“Tỷ!” Ban Hằng chạy trước nghênh đón, sau đó liền vây quanh Ban Họa hỏi tới hỏi lui, thuận tay cướp váy trong tay cung nữ về tay mình, như chân chó nhỏ đi theo sau lưng Ban Họa.

Nhìn thấy hắn thế này, Ban Họa cười đến hốc mắt đỏ lên rồi đưa tay nhấn trán của hắn: “Nhìn cao hơn một chút.”

“Thật sự cao hơn à?” Ban Hằng cười đến một mặt xán lạn: “Một năm nay ta vẫn luôn luyện quyền, lượng cơm ăn thêm không ít.”

“Nam tử hán ăn nhiều một chút mới tốt. “ Nàng vỗ vỗ bả vai Ban Hằng, quả nhiên càng thêm bền chắc so với trước kia. Hai tỷ đệ cười cười nói nói đi tới trước mặt Ban Hoài và Âm thị .

“Phụ thân, mẫu thân. “ Ban Họa quỳ xuống trước hai người: “Nữ nhi bất hiếu, để nhị lão lo lắng.”

“Đứng dậy, mau dậy đi. “ Âm thị lau nước mắt đỡ Ban Họa từ dưới đất lên: “Trở về là tốt, trở về là tốt.”

Ban Họa cọ cọ trên người Âm thị, tư thế tiểu nữ nhi mười phần.

Mắt nàng nhìn cung nữ thái giám sau lưng, nói với Vương Đức: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, bên trong không cần các ngươi hầu hạ.”

“Vâng.” Vương Đức cung kính lui về sau một bước.

Âm thị nhận ra người này trước kia là thái giám phục vụ bên người Vân Khánh Đế, nhưng trên mặt không lộ ra cảm xúc cho đến khi một nhà bốn người tiến vào nội viện, bà mới nói: “Vương Đức là người của Dung Hà?”

Ban Họa nhẹ gật đầu: “Vâng.” d!đ+l(q~đ

“Khó trách...” Ngay cả bên cạnh Hoàng Đế còn có người mình, mà người này lại là tổng quản thái giám đại nội, Dung Hà không làm Hoàng Đế thì ai tới làm đây?

Ba người vây quanh Ban Họa hỏi không ít chuyện ngoài kinh, Ban Họa cũng chọn một số chuyện thú vị nói ra, chọc ba người cười ha ha, bất tri bất giác sắc trời đã tối.

Một nhà bốn người lúc này mới nhớ tới, bọn họ từ giữa trưa đến giờ, ngoại trừ dùng nước trà và điểm tâm ra thì còn chưa ăn cơm canh.

Mắt Âm thị nhìn sắc trời, nội tâm muốn giữ Ban Họa dùng cơm, nhưng lý trí nói với bà nữ nhi nên trở về cung rồi.

Bà run rẩy sờ tay nữ nhi, miễn gượng cười nói: “Đường ban đêm khó đi, con... Cẩn thận.”

Ban Họa cười nhìn Âm thị: “Mẫu thân không giữ ta dùng cơm sao?”

“Giữ….giữ. “ Âm thị quay đầu lau nước mắt, mới cười nhìn Ban Họa nói: “Ta sẽ bảo phòng bếp dọn cơm.”

Trong phòng khách nhị môn, một tiểu thái giám đến bên cạnh Vương Đức nói: “Công công, trời đã trễ, nương nương...”

“Im miệng. “ Vương Đức giận tái mặt nói: “ Hoàng hậu nương nương làm việc tự có suy tính, không cần các ngươi nhiều lời.”

Sau nửa canh giờ, Vương Đức nghe bên ngoài đưa tin, Hoàng hậu nương nương chuẩn bị trở về cung rồi. Ông vội vàng đứng dậy sửa sang lại y phục, còn dùng nước trà súc miệng, mới một đường chạy chậm ra phòng trọ.

Dưới bóng đêm, người Ban gia từng bước một đưa nương nương đến ngoài cửa lớn, ngay cả váy của nương nương cũng là Thế tử Ban gia xách.

Vương Đức biết người Ban gia tình cảm thâm hậu bao nhiêu, nhìn thấy một màn này trước mắt lại có loại xúc động sinh lòng thở dài.

Có lẽ người Ban gia chưa bao giờ nghĩ tới, Ban Quận chúa sẽ trở thành Hoàng hậu nương nương.

“Nương nương khởi giá hồi cung.” Vương Đức lắc lắc phất trần trong tay, cất giọng la lên.

Xe ngựa chậm rãi tiến lên, Vương Đức cưỡi trên lưng ngựa quay đầu, ngoài cửa phủ Tĩnh Đình Công nến đỏ chiếu sáng, ba người Ban gia đứng dưới bậc thêm chưa hề đi vào.

Ông quay đầu nhìn xe ngựa không có động tĩnh, lắc đầu cảm khái, đây chính là số trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.