Ta Có Dược A!

Chương 33: Chương 33: Cố Tá quyết định




Edit: Tracy

Một khắc này, Cố Tá cảm thấy khá buồn cười.

Tề Phong đau khổ bám lấy Bạch Văn Tuấn, ngoại trừ Bạch Văn Tuấn có vỏ bọc “thiên tài” bên ngoài, còn có gia thế Bạch Văn Tuấn cũng lần nhân tố chiếm phần lớn. Mà hiện tại vì nịnh bợ, hắn một đường bôn ba đến Thương Vân Thành, nỗ lực muốn vào vào đệ tử của một trong năm đại thế gia - Cố Tá hắn cùng với kim chủ hợp tác, Bạch Văn Tuấn cho dù dốc hết toàn lực cũng đừng mơ tiếp cận được người.

Nhất thời Cố Tá thậm chí còn nghĩ nếu hắn dùng gương mặt này đi lượn một vòng trước mặt Tề Phong cùng Bạch Văn Tuấn, thật không biết bọn họ sẽ lộ ra cái dạng biểu tình gì?

Nhưng hắn rất nhanh kiềm nén lại chút tâm tư này.

Hai người kia cho dù đối với kim chủ chỉ là tiểu nhân vật không đáng kể, nhưng rốt cuộc cũng là cái phiền toái. Nếu hắn đã quyết định hảo hảo đi theo kim chủ, được kim chủ chiếu cố vậy thì không nên vì xúc động nhất thời mà ương ngạnh quá mức.

Cố Tá rất rõ ràng ý tứ kim chủ.

Kim chủ làm những việc này, chính là muốn nói cho hắn biết muốn đối phó hai người kia như thế nào, y đều có thể vì hắn hoàn thành.

Nhưng là.... Hắn muốn đối phó với hai người kia như thế nào hử?

Cố Tá theo bản năng cơ hồ sẽ nói, giết chết bọn họ!

Nhưng là... Hắn vẫn không có nói ra.

Không phải vì cậu đến từ thế giới hiện đại không muốn tay bị vấy máu - trên thực tế hắn biết cho dù không quen nhưng sớm hay muộn sẽ có ngày như vậy; cũng không có chuyện buồn cười như đột nhiên nổi lên lòng thương hại - lúc trước Tề Phong hay Bạch Văn Tuấn, dù là ai cũng chưa từng thương hại Tề Thiên Hữu.

Cứ cho là lúc ấy chân chính hại chết Tề Thiên Hữu là Tề Phong, Bạch Văn Tuấn chỉ là nguyên nhân, nhưng là cách làm bọn họ quá mức lạnh nhạt, trong mắt hắn bọn họ đều là kẻ đầu xỏ gây tội, lấy cái nhìn của người trên đại lục này mà nói, bọn họ đều là kẻ thù của Tề Thiên Hữu, giết bọn họ cũng là đúng nghĩa.

Chỉ là Cố Tá đột nhiên nghĩ đến, hắn cũng không phải là Tề Thiên Hữu.

Tề Thiên Hữu cho dù là trước khi chết, cũng không sinh ra hận ý với bất luận kẻ nào, càng không có ý tứ muốn trả thù Tề Phong, Tề gia hay thậm chí là Bạch Văn Tuấn, nếu hắn muốn mượn tay kim chủ giết chết hai người họ, về sau nếu có người biết chuyện này cũng sẽ chỉ nhận định là người ta vì Tề Thiên Hữu mà báo thù.

Hắn dùng thân phận của Tề Thiên Hữu không sai, nhưng hắn thật sự có thể làm lơ ý của Tề Thiên Hữu, dùng thân phận của Tề Thiên Hữu đi giải tỏa tức giận của bản thân mình sao? Hắn muốn vì Tề Thiên Hữu báo thù, nhưng hắn có tư cách gì để báo thù hửm? Hắn chỉ là bị bắt đến xuất hiện bên cạnh thi thể Tề Thiên Hữu, bất đắc dĩ có được kí ức của Tề Thiên Hữu nên không thể không mượn thân phận này dùng mà thôi.

Nhưng nếu không báo thù, hắn lại cảm thấy không cam lòng.

Dựa vào cái gì hại Tề Thiên Hữu người có thể hảo hảo tồn tại, một thiếu niên mới mười lăm tuổi lại tuyệt vọng đi tìm cái chết? Dựa vào cái gì người lương thiện không được chết già, kẻ kiêu căng ngoan độc ích kỉ vô tình lại có thể tiền đồ vô hạn?

Nếu không hay biết thì coi như không quen biết, nhưng hắn rõ ràng đã biết thì làm sao nguyện ý làm như không thấy, cứ như vậy buông tha!

Cố Tá cảm thân, bản thân hắn vĩnh viễn cũng sẽ không “thánh phụ”* được như Tề Thiên Hữu.

*thánh phụ = thánh mẫu

Cho nên hắn có chút khó xử.

Cố Tá nghĩ muốn làm chút gì đó, nhưng lại không muốn phá hư hình tượng của Tề Thiên Hữu.

Do vậy, hắn chỉ sợ không thể liền lấy mạng hai người kia dễ dàng như vậy.

Do dự một lát, Cố Tá rốt cuộc hạ quyết tâm: “Thiên Hành công tử, ta hy vọng Dược châu của Tề Phong sẽ ngoài ý muốn mà bị hủy, Bạch Văn Tuấn muốn đạt thành mục đích cũng sẽ vô pháp đạt thành.”

Nếu không thể giết bọn họ, hắn cũng không muốn hai người kia sống tốt. Làm cho Tề Phong rơi vào kết cục giống như Tề Thiên Hữu nếu không tự sát, bị người khi dễ; làm cho Bạch Văn Tuấn ích kỉ dã tâm trong vô vọng, phí thời gian cả đời.

Công Nghi Thiên Hành đem phản ứng của Cố Tá thu vào đáy mắt, sau khi nghe những lời này, y hơi hơi mỉm cười: “Hảo, liền dựa theo lời A Tá mà làm.”

Cố Tá đối với hai mắt ý vị thâm trường của kim chủ nhà mình có chút không được tự nhiên, nhưng hắn rất mau kiên định lại, “Chúng ta lén lút làm, đừng để cho người khác biết.”

Công Nghi Thiên Hành bật cười: “Hảo, chúng ta lén lút làm.”

(đến đây thấy gian tình tung tóe

.. Bản cv để là “trộm làm“.....hí hí)

Sau khi hướng kim chủ nhà mình đưa ra yêu cầu, Cố Tá lần nghĩa lao đầu vào luyện dược, biến thành một kẻ cuồng công việc, sinh hoạt bận rộn rất phong phú. Cụ thể kim chủ muốn làm sao để đối phó hai tên cặn bã kia, hắn cũng không có đi hỏi - bởi vì hắn tin tưởng kim chủ sẽ an bài tốt, cũng khẳng định đến lúc đó sẽ nói cho hắn.

Qua chuyện này, quan hệ Cố Tá cùng kim chủ nhà mình càng thêm hòa hợp.

Về sau Cố Tá đem chuyện hai tên cặn bã này quăng ra sau đầu, cả người đều vì chuyện khác mà vui mừng lên.

Đó chính là, mới vừa qua mấy ngày, kim chủ nhà hắn đã thành công ngưng tụ ra Cốt châu.

Đương nhiên, chuyện này cũng không hẳn là kì quái.

Thiên đố thân thể là bị trời đố kị, một mặt loại ngộ tính không khoa học, mặt khác là vì huyết nhục Tiên thiên trời sinh - đơn giản mà nói, từ khi còn nhỏ, huyết nhục trong thân thể họ không khác gì huyết nhục của võ giả đã đạt tới cảnh giới tiên thiên, chứa đầy lượng lớn Tiên thiên khí - đó cũng là nguyên nhân khiến tất cả các kinh mạch bị bế tắc về sau.

Mọi người đều biết, dù chỉ là nghe nói hài tử mới sinh tâm trong sáng nhất, cũng chỉ khi ở trong cơ thể mẹ, mới hàm chứa một ngụm khí tiên thiên, mà một khi sinh ra, khí tiên thiên tràn ra, cả thân cũng đều là trọc khí cảnh giới hậu thiên. Tu luyện từ hậu thiên tới tiên thiên, ngoại trừ lĩnh ngộ ở võ đạo, còn phải cố gắng thay đổi.

Luyện huyết rèn cốt ngưng mạch, chính là như thế.

Mà thiên đố thân thể trời sinh trăm khiếu thông suốt, mà sau khi võ giả tu luyện qua cảnh giới hậu thiên chỉ cần đả thông bảy mươi hai địa sát huyệt, những cảnh giới trước đó phải đả thông ba mươi sáu thiên cương huyệt, trăm khiếu chỉ, cũng chính là trăm khiếu trên.

Cho nên nói, Công Nghi Thiên Hành chỉ cần đả thông kinh mạch, thân thể được một luyện dược sư dùng các loại phương pháp chú tâm điều dưỡng bổ dưỡng cho tốt, tới lúc hắn có thể luyện võ, lần cần đả thông huyệt khiếu, có thể trực tiếp luyện hóa khí tiên thiên trong kinh mạch, đồng thời tẩy sạch kinh mạch cùng tăng trưởng thực lực, ngưng tụ cốt châu mấy chuyện khác, đều rất nhanh chóng.

Mà Cố Tá, khi cậu phát hiện cách giúp kim chủ đề cao thực lực này, lại xuất hiện hai chuyện phải vội.

Chuyện thứ nhất, không gì khác ngoài thời khắc để ý đến tình huống thân thể của kim chủ, sau mỗi một lần kim chủ ngưng tụ cốt châu, thân thể kim chủ đều sẽ có thay đổi lớn, liều lượng của dược, cũng theo đó mà giảm bớt hay tăng lên! Đối với luyện dược sư, muốn được như thế cần phải tinh tế chú ý, nhiều hơn hay ít hơn cũng không được!

Vì thế Cố Tá vô cùng lo lắng, vì thoạt nhìn hiện tại hắn không có vấn đề gì, nhưng kim chủ là võ giả, về sau biến hóa trong cơ thể sẽ lớn hơn nữa, dược cần dùng sẽ càng phức tạp, hắn lại chỉ biết bắt mạch đơn giản với xem khí, lỡ sau này không có cách để tìm hiểu hoàn toàn tình huống thân thể của kim chủ, sẽ rất bất lợi cho kim chủ.

Nhưng dù gấp mấy cũng không được gì, Cố Tá được kim chủ nhà mình trấn an, mới bình tĩnh từ từ tìm kiếm phương pháp.

Chuyện thứ hai, chính là Cố Tá có chút hâm mộ ghen tỵ với tốc độ thần tốc dũng mãnh của thiên đố thân thể, Dược Thiên Tâm Pháp mà hắn tu luyện đương nhiên rất tốt, không ngừng tinh lọc tạp chất trong thân thể hắn, theo lý thuyết là mạnh hơn rất nhiều người, nhưng so sánh với một ma bệnh cả người không tạp chất như kim chủ, cũng phải kém hơn một bậc.

Cố Tá nghĩ, hắn nên nhanh chóng khắc khổ tu luyện, lọc hết sạch tạp chất, không cần lợi hại như kim chủ, nhưng chung quy vẫn không thể tụt lại quá xa, nếu không lỡ như kim chủ nghĩ hắn là đồ vô dụng thì phải làm sao đây?

Đáng tiếc, hai chuyện này cũng chưa một cái đạt thành như kỳ vọng trong tâm hắn.

Ví như chuyện thứ nhất, hắn vẫn chưa có linh cảm nào, mà chuyện thứ hai thì sao, hắn rất nhanh đã ngưng tụ mười sáu khỏa cốt châu, thuận lợi đột phá đến luyện huyết tầng hai, mắt thấy rất nhanh đã có thể lên tầng ba, kim chủ Công Nghi Thiên Hành nhà hắn đã vượt qua cảnh giới luyện huyết, hiện tại đã đến rèn cốt tầng hai của võ giả.

Này còn cao hơn hắn cả một cảnh giới lớn, đến ba tầng!

- Chính thức tập võ mới có hai tháng, đã trực tiếp nhảy đến hai đại cảnh giới? Có còn để phàm phu tục tử bọn hắn sống không a......

Cố Tá yên lặng vì mình bi thương trong chốc lát, lại tiếp tục trở lại chế thuốc.

Cũng chỉ có lúc này đây, hắn mới cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của mình.

Ngoại trừ hạn chế bẩm sinh về cơ thể nên không thể luyện dược ra, hình như kim chủ cái gì cũng......có lẽ phải tính cả việc không thể sinh con?

Kỳ thật nếu ngày nào đó kim chủ nói với Cố Tá hắn đã đột phá đến cảnh giới nam nam sinh tử, Cố Tá nghĩ, hắn cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.

Hơn ba tháng sau.

Công Nghi Thiên Hành tập võ đã được nửa năm, thời gian một năm Thương Long trì sẽ mở ra, cũng chỉ còn lại sáu mùa trăng nữa.

Một sáng sớm nọ, Cố Tá như cũ rời giường lại không thấy kim chủ ở đối diện - đúng vậy kim chủ từ lúc có thể tập võ quả thực rất chăm chỉ, hắn đã không còn thấy được khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ mang theo nét mông lung kia nữa.

Bản thân bận rộn không khác gì kim chủ, Cố Tá cũng không định làm biếng, liền nhanh chóng bật dậy mặc xiêm y, đi nội viện tìm kim chủ. Đúng vậy, kim chủ thường rèn luyện vũ kĩ dưới tán đại thụ.

Cố Tá rất nhanh đến nơi, ánh mắt hướng về nơi nào đó.

Hôm nay Công Nghi Thiên Hành tập quyền, uy lực rất lớn, sau mỗi quyền đánh ra đều có tiếng xé gió, khi sức mạnh được thả ra, lại gây ra tiếng nổ, vô cùng ác liệt.

Y còn đang mặc áo trong, màu da kia sáng bóng trắng nõn như ngọc, tứ chi thon dài, quyền vung ra không còn hư nhược như trước, ngược lại mạnh mẽ mười phần, vô cùng xinh đẹp.

Chờ đánh xong một bộ quyền, Công Nghi Thiên Hành mở ra mười ngón, quyền hóa thành chưởng, hai chân di chuyển đều đều, tỏng thời gian ngắn ngủn, thân hình hắn tựa du long, chưởng phong như đao trảm, phong thái mang đến cảm giác lưu loát hiên ngang.

Mỗi một chiêu thức, đều biến hóa hòa vào nhau, luyện càng lâu, thân pháp hắn càng nhanh, càng về sau bằng vào nhãn lực của Cố Tá, vậy mà cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe tiếng gió đang gào thét nơi đó, cùng những chiếc lá rụng xuống do chưởng phong tức thì hóa thành hai mảnh, bay ra hai bên.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành lại biến chiêu, bất tri bất giác, đã đổi ít nhất bảy tám vũ kỹ.

Cố Tá nhìn mà có chút đần ra.

Không thể không nói, bộ dáng hiện tại kim chủ nhà hắn, thật sự tốt hơn cơ thể gầy trơ xương trước khi được điều trị rất nhiều. Trước kia chỉ là một cơ thể da bọc xương, hiện tại toàn thân, cũng chỉ là một tầng mỏng manh, lại không cảm thấy chút khó coi, cũng không còn sự khó khăng trong vận động, ngược lại là sự mềm dẻo hữu lực, xinh đẹp mười phần.

Đúng vậy, trước kia Công Nghi Thiên Hành chỉ có gương mặt đẹp, dáng người là bình thường, hiện tại gương mặt thêm phần hồng hại lại càng đẹp mắt, dáng người cũng rất ưa nhìn.

Giá trị diện mạo toàn thân lại bay vụt lên tới cấp độ khác, ít nhất cũng thêm năm cấp.

Nhưng Cố Tá tại nơi đây nhìn kim chủ luyện võ, cũng không phải vì vẻ đẹp của kim chủ.

Mà đây là một hoạt động cố định của hắn.

- ....-

Nhớ vote ủng hộ hoặc cmt nhé! Thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.