Edit: Cám
Hai huynh muội kia sau khi đứng lên, liếc nhìn nhau một cái.
Vị huynh trưởng kia liền thấp giọng nói: “Đại ân của tiền bối, vãn bối khắc ghi trong tâm, chỉ là hiện giờ chúng ta đang bị đạo tặc đuổi giết, để tránh liên lụy tiền bối, liền xin cáo từ trước. Mong rằng tiền bối đừng trách.”
Ngay sau đó, nữ tử quốc sắc cũng tiến lên thi lễ.
Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn hai người một cái: “Đạo tặc? Ta vừa rồi nghe nói, là người của An Sơn phỉ bang, vậy An Sơn phỉ bang kia là người thế nào?”
Vị huynh trưởng kia thở dài, biết vị tiền bối này không tính hiện tại để bọn họ rời đi, trong lòng dù có đề phòng, nhưng cũng rất thức thời, chỉ là đem muội muội lôi kéo ra phía sau mà thôi.
“Nơi đó là....”
Công Nghi Thiên Hành thấy thần thái hai người như vậy, hơi hơi mỉm cười: “Được rồi, ta cùng xá đệ hiện tại cũng muốn đến Hậu Hà Quận, hai người các ngươi cũng đi cùng đi, đến đó lại dàn xếp sau.”
Huynh muội hai người không dám dị nghị, cũng chỉ đành đáp ứng.
Công Nghi Thiên Dương xụ mặt: “Các ngươi lo lắng cái gì hả? Đại ca ta là dạng nhân vậy gì, có thể tùy tiện đối với nữ tử nào cũng có tâm mơ ước hay sao? Thả tâm yên ổn chút đi! Bất quá là có việc cần hỏi thôi!”
Vị huynh trưởng kia có chút xấu hổ, sau khi nhìn Công Nghi Thiên Dương sắc mặt giận dữ, lại nhìn tư dung Công Nghi Thiên Hành, lo lắng đối với muội muội cũng giảm bớt vài phần.
Kế tiếp, một hàng bốn người liền vào Hậu Hà Quận.
Đương nhiên, vì tránh phía sau có truy binh, bọn họ nhanh chân lên đường, không dừng chân lại quá nhiều. Chỉ là bề ngoài của hai huynh muội kia, dưới kiện nghị của Công Nghi Thiên Hành, dùng một ít dược vật thay đổi chút ngoại hình.
Hai người kia sau khi cải trang, tướng mạo huynh trưởng trở nên thường thường, ném vào trong đám người cũng tìm không ra, muội muội đem eo thon xung quanh quấn thêm vài món xiêm y, dung mạo tuyệt sắc cũng trở thành có hơi thanh tú mà thôi.
Vì thế khi đến bên ngoài thành trì Hậu Hà Quận, xuất hiện trước mắt mọi người chính là đôi huynh đệ tướng mạo không tầm thường, hơn nữa còn có một xa phu, một thị nữ bên cạnh mà thôi.
Bố trí như vậy, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào chú ý.
Nộp phí vào thành, bốn người trực tiếp đi vào một khách điếm trong thành, Công Nghi Thiên Dương đi gọi vài món ăn, Công Nghi Thiên Hành trong phòng chỉ chỉ bàn ghế trước mặt, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đã.”
Một đường đi chung này, hai huynh muội tín nhiệm đối với Công Nghi Thiên Hành nhiều thêm chút, lúc này cũng không nói lời vô nghĩa, cùng nhau ngồi xuống.
Công Nghi Thiên Hành lại cười nói: “Hai vị không bằng cứ nói trước nguyên do bị An Sơn phỉ bang đuổi giết đi.”
Vị huynh trưởng kia lấy lại bình tĩnh, sửa sang lại từ ngữ, mắt ôm hận ý mở miệng: “Vãn bối tên Lăng Tử Kỳ, xá muội là Lăng Tử Vi, đều là con cái Lăng gia Bạch Thủy Trấn. Nguyên bản Lăng gia ta ở Bạch Thủy Trấn cũng coi như là đại gia tộc nhất đẳng, trong tộc cũng có bảy tám cường giả Tiên Thiên, khai chi tán diệp, tôn tử thành đàn, nhưng có một ngày, đám người nọ tới thị trấn.....”
––– nói trắng ra vẫn là cái chuyện xưa như trái đất.
Bạch Thủy Trấn cũng là thị trấn thuộc Hậu Hà Quận, bất quá vị trí nằm bên rìa, không phải trung tâm, cho nên người sống cũng không nhiều, cường giả đương nhiên cũng không phải rất nhiều. Lăng gia ở Bạch Thủy Trấn là đệ nhất gia tộc, nhiều năm trôi qua, cũng coi như là hùng bá một phương.
Nhưng mà thế sự vẫn luôn không thuận lợi như vậy, vào một ngày nọ, không biết một đám đạo đặc làm thế nào lại tìm đến, càng không khéo chính là, kẻ dẫn đầu trong số bọn họ vừa lúc nhìn thấy hoa dung nguyệt mạo của Lăng Tử Vi!
Đạo tặc háo sắc lại hung tàn, lập tức liền giết đến Lăng gia, ý đồ nhúng chàm Lăng Tử Vi. Nhưng người Lăng gia đều rất đoàn kết, bảy tám Tiên Thiên Võ giả đồng loạt ra tay, đem những tên đạo tặc đó đuổi đi, thậm chí còn giết được mấy người.
Đáng tiếc chính là, đám đạo tặc đó cũng không phải là toàn bộ, những ác nhân đó sau khi đào tẩu liền mang theo càng nhiều đạo tặc hơn tới, muốn nhanh đem Lăng gia diệt môn, mà Lăng gia cũng không phải kẻ bán đứng người gia tộc mình, toàn bộ tắm máu chiến đấu hăng hái, bởi vì bọn họ biết được Lăng Tử Vi nếu rơi vào tay chúng kết cục sẽ cực kì thê thảm, nên để Lăng Tử Kỳ đánh hôn mê Lăng Tử Vi mang đi, mới rốt cuộc giữ được hai giọt huyết mạch.
Sau khi Lăng Tử Vi tỉnh lại, cùng Lăng Tử Kỳ lâm vào đào vong. Lăng Tử Kỳ cũng đã dò la tin tức, biết được Lăng gia thật sự không có người nào sống sót, cực kì bi thương, nhưng bọn hắn thực lực vô dụng, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn mà thôi. Bọn họ vốn dĩ muốn vào trong thành Hậu Hà Quận, nhưng không nghĩ tới còn chưa đi vào, đã bị người phát hiện.... Cho dù thoát được, nhưng không thể tránh bị mèo vờn chuột lúc sau cũng bị bắt đi, may mắn vừa lúc được huynh đệ Công Nghi Thiên Hành cùng Công Nghi Thiên Dương gặp được, nếu không hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, hơi hơi gật đầu: “Thì ra là thế, thỉnh nén bi thương.”
Lăng Tử Vi trước sau đều cúi đầu, ánh mắt Lăng Tử Kỳ bi phẫn, hiển nhiên đối với việc Lăng gia bị giết thống hận không thôi.
Sau đó Công Nghi Thiên Hành cũng không tiếp tục truy vấn, tiểu nhị chuẩn bị tốt đồ ăn ở bên ngoài gõ cửa, xách mấy hộp đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn rồi nhanh chóng lui ra. Công Nghi Thiên Hành liền lấy ra một ít đồ ăn, đưa cho huynh muội hai người: “Nếu là cùng nhau ngồi ăn, chỉ sợ huynh muội các ngươi cũng không ăn uống được gì, không bằng cứ đem về phòng chính mình, hai người cũng nghỉ ngơi chỉnh tốn một phen.”
Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi nghe xong, lần thứ hai cảm tạ, liền như vậy rời đi.
Chờ hai người đi, Công Nghi Thiên Dương mới nói: “Đại ca, ta cảm thấy chuyện hai huynh muội này nói có chút vấn đề.”
Công Nghi Thiên Hành mang ý cười: “Hửm? Thiên Dương cứ nói.”
Công Nghi Thiên Dương liền nói: “Thứ nhất, Lăng Tử Vi tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng chỉ như vậy lại có thể làm cho phỉ bang đuổi theo không bỏ, ta cảm thấy có chút không thích hợp, trừ phi là quỷ háo sắc..... Nếu thật sự là quỷ háo sắc, hẳn là nên đích thân dẫn người đến tìm mới đúng, làm sao có thể để những kẻ khác chạm vào mỹ nhân của mình a?”
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc: “Thứ hai?”
Công Nghi Thiên Dương tiếp tục nói: “Thứ hai, bọn họ nếu đào tẩu, hẳn là nên mai danh ẩn tích, vì sao lại để dễ dàng bị tìm ra như vậy? Nếu nói là ở ngoài thành đụng phải, vậy vận khí không khỏi quá mức thậm tệ rồi.”
Công Nghi Thiên Hành lại hỏi: “Như vậy thứ ba?”
Công Nghi Thiên Dương dừng một chút: “..... Không có thứ ba.”
Công Nghi Thiên Hành cười cười: “Thứ ba, bọn họ trên đường không có hành lí, trên người hẳn là có trữ vật võ cụ. Trữ vật võ cụ ở Kình Vân đại lục tuy rằng không hiếm thấy như Thương Vân quốc, nhưng cũng là vật trân quý, một gia tộc nhỏ chỉ có bảy tám Tiên Thiên cũng có thể giữ được nó, đã là có chút đáng ngờ. Điều này chứng mình, ít nhất nội tình của Lăng gia, cũng không hẳn chỉ có nhiêu đó.” Ánh mắt y khẽ động: “Vấn đề Thiên Dương chỉ ra không sai. Một mỹ nhân sau đoạn thời gian lẩn trốn vẫn bị truy đuổi không tha, khó khăn trốn thoát sau một thời gian lại bỗng nhiên bị tìm được.... Chỗ này nhất định còn có gì đó chúng ta không biết. Theo ta suy đoán, hẳn là có quan hệ đến Lăng gia.”
Công Nghi Thiên Dương như suy tư gì đó.
Công Nghi Thiên Hành cười mà không nói.
Chuyện của Lăng gia vốn dĩ không có quan hệ gì với bọn họ, bất quá bọn họ chỉ muốn từ huynh muội Lăng gia biết được tin tức An Sơn phỉ bang mà thôi. Chỉ là nếu như muốn diệt phỉ bang kia, không tìm chút kế sách đúng là không được. Hiện giờ không thể bỏ qua chuyện của Lăng gia, hơn nữa, nói không chừng còn phải mượn thân thận của hai huynh muội này mới được.
Trong giấy lát, trong lòng Công Nghi Thiên Hành chuyển qua rất nhiều ý niệm, kế hoạch đối phó An Sơn phỉ bang, cũng chậm rãi được mở ra.
Ở Đan Vân thành xa xôi Cố Tá căn bản không biết đại ca nhà mình hiện giờ đang vội vàng hoàn thành một nhiệm vụ đặc biệt đáng sợ, muốn dùng sức một người, xử lí một cái phỉ bang. Hắn hiện tại làm khách quý đến từ Kình Vân Tông, tiến đến sân thi đấu của Đấu Đan Hội.
Quy củ Đấu Đan Hội, căn cứ vào mười tên đứng đầu trong Đấu Đan Hội kì trước, nếu Luyện dược sư nào có được danh ngạch này, vị Luyện dược sư tiếp theo trong cùng thế lực không cần tham gia vòng đào thải, mà trực tiếp có thể tiến vào chung tái.
Cố Tá nhờ phúc của Kình Vân Tông, bản thân cũng chỉ cần tham gia chung tái.
Như vậy tại Đấu Đan Hội ngày đầu tiên, hắn đóng vai trò khách đứng xem.
San thi đấu rất lớn, bốn phía có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng theo chân chủ nhà Đan Vân thành cùng ngồi cùng ăn đương nhiên Kình Vân Tông có vị trí tốt nhất. Tiếp theo, chính là một ít Luyện dược sư thế gia nổi danh, phần lớn đều ở phụ cận gần đây. Còn có một số Luyện dược sư thế lực lớn nhỏ nơi khác cũng đến tham gia đấu đan.
Cố Tá làm tuyển thủ dự thi, cùng ngồi chung với Hứa Linh Tụ.
Nơi này tầm nhìn rộng lớn, toàn bộ tình cảnh trong quảng trường rộng lớn hắn đều nhìn rõ không sót thứ gì.
Tân thành chủ sau khi nói một loạt lời khách sáo, các tuyển thủ tham gia vòng đào thải lục đục tiến lên.
Mà khi bọn họ tiến vào, đều phải giao nộp một ít vàng, làm phí dự thi.
Tỷ như cấp thấp Luyện dược sư một kim, trung cấp mười kim, cao cấp trăm kim này nọ... Đồng thời, nếu không tham gia đấu đan chỉ vào để quan chiến, cũng phải giao phí dụng.
Cố Tá 囧.
Hóa ra đây không phải miễn phí?
Vì thế, nói không chừng còn có thể kiếm được....không ít đâu.
Nhóm Luyện dược sư thật ra không có gì dị nghị.
Thân là Luyện dược sư, nếu là chút tiền vé vào cửa cùng chút phí dự thi cũng ra không nổi, vậy tức là bản thân Luyện dược sư cũng không có năng lực gì, còn không bằng đừng tới xem náo nhiệt nữa.
__________
Cám: ☞ ⭐ ☜,